Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đào Thoát

Tiểu thuyết gốc · 3530 chữ

Kể hết câu chuyện, thầy Dương với lấy cốc nước trà trên bàn uống ừng ực. còn về phần Đức, lần đầu tiên cậu mới nghe ông thầy này nói nhiều đến như thế, và cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ đó chảy xuống hai hàng nước mắt. Hiện tại hai thầy trò đang ngồi trong một góc khuất người ở quán Migite, một quán nhỏ nằm ngay gần cổng học viện. Quán này được mở bởi một ông chủ người Việt vui tính, những người Việt tới đây đều quen gọi là bác Hùng. Tay nghề của bác Hùng thì vô cùng xuất chúng nên không chỉ có khách nước ngoài mà ngay cả người Nhật cũng thường hay lui tới đây, quán lúc nào cũng đầy ắp khách. Nhưng mà ông bác này lại chẳng bao giờ giảm giá cho người Việt nên bọn Đức cũng chẳng mấy khi ghé qua.

Ngày hôm nay quán vắng khách lạ lùng, ngoài hai thầy trò đang ngồi trong góc thì chỉ có một bàn bốn người ngồi ngay ngoài cửa. Trước mặt hai thầy trò là một nồi lẩu dê đang sôi lục bục nhìn rất là hấp dẫn, ấy thế nhưng mà chẳng ai buồn động đũa một chút. Phần vì trời nóng, phần là vì những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng hai người. Đức định cất lời hỏi thầy Dương thêm về "Cửu Tử Lệnh" kia thì thằng béo ở ngoài xồng xộc chạy thẳng vào, mồm thì hớt ha hớt hải

- Chết mẹ rồi các ông ạ, nguy to đến nơi rồi...

Thế rồi mặc kệ hai người kia vội vàng giục giã thế nào, nó ngồi thẳng xuống bàn vớ lấy cốc nước lạnh tu một hơi hết nhẵn rồi bắt đầu chọc đôi đũa vào nồi lẩu quờ quạng một hồi rồi mới lại nói

- Biết không, tôi vừa mới về đến ký túc thì bọn nó đã kéo ra bảo rằng bây giờ sở mật thám Nhật Bản bỗng dưng vu cho ba người chúng ta là gián điệp, đang treo ảnh khắp nơi kia kìa, phòng của tôi cũng bị lục lên tung tóe rồi....

Nghe thấy thế thì Đức vô cùng hoảng hốt, cậu vồn vã hỏi ngay

- Thế có tìm được người báo tin cho ông cậu không?

Thằng béo vẫn còn và cố mấy miếng thịt nữa rồi mới vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp gọn lỏn

- Rồi

Đức còn đang định hỏi tiếp mấy câu nữa thì bỗng thầy Dương cầm cổ áo cậu giật mạnh, làm cho cậu xém chút nữa thì ngã chúi đầu xuống đất. Đang định ngẩng đầu lên thì có một vật gì đó chợt bay sượt qua má cậu. Thì ra là một quả bóng chày, có điều quả bóng này được đánh mạnh tới nỗi sau khi bay sượt qua Đức thì còn bay tiếp găm sâu vào bức tường phía sau. Có thể thấy được người đánh ra trái bóng chẳng phải người thường, lực tay hắn phải mạnh cỡ nào thì mới có thể đánh được như vậy? Cả ba người nhất thời ngoái nhìn ra cửa tiệm, thì ra là một gã thanh niên to con mặc đồng phục của học viện, tay thì đang vung ve cái gậy bóng chày. Thì ra là Yamamoto, tay đội trưởng đội bóng chày. Toàn béo thấy thế thì ngoác mồm ra chửi:

- Yamamoto à, sao mày không đi cặp với mấy thằng bạn đồng bóng của mày đi, ra đây làm gì?

Yamamoto không đáp, hắn chỉ lạnh lùng tung quả bóng lên, vung gậy lấy hết sức bình sinh mà đánh thẳng về phía ba thầy trò. Trong khi ba người còn chưa biết phải phản ứng ra sao thì lại có một cái chảo gang bay vụt qua trước bọn họ. Quả bóng chày đập vào đó đánh "chát" một cái rồi bật ngược trở ra. Cái chảo được ném mạnh tới mức còn bay đi thêm một đoạn, cắm sâu quá nửa vào bức tường phía sau. Hóa ra người ném chảo vừa rồi chính là bác Hùng.

Yamamoto chẳng nói chẳng rằng vung gậy đánh tiếp ra một quả bóng nửa về phía bác Hùng, nhưng ông ta vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, chỉ khẽ vung dao quả bóng đã bị chém làm đôi bắn sang hai phía. Bác Hùng dùng cái giọng dĩ hòa vi quý mà nói với hắn:

- Quý khách, có việc gì thì ra ngoài quán bàn bạc được không ạ?

Nhưng tên Yamamoto kia nào có cho lời nói vào tai, chỉ múa tít cây gậy bóng chày bịt sắt xông đến. Bác Hùng cũng chẳng vừa, rút ngay con dao to bản chuyên dùng để chặt xương ra mà đón đánh. Đao pháp của bác Hùng cốt yếu dựa vào chữ "tinh" mà đánh, khéo léo luồn bên nọ lách bên kia. Còn Yamamoto kia thì toàn dùng những động tác trong môn bóng chày, tuy chậm chạp hơn nhưng uy lực vô cùng. Sau mười chiêu mà đôi bên vẫn bất phân thắng bại, bác Hùng tuy chưa bị đập trúng gậy nào nhưng cũng chưa chém trúng được đối phương. Bất ngờ Yamamoto lùi lại phía sau một bước, giơ chiếc gậy bóng chày cao quá đầu, không cần nói cũng biết, hắn đang dùng gậy thay cho katana để đánh ra kiếm thuật Nhật Bản. Tức thì bác Hùng đã bị đánh lùi hơi năm bước, hai bên sườn đã bị đập trúng mấy gậy, ngã ngồi xuống đất. Yamamoto lúc này nở một nụ cười khốn nạn, vung gậy lên nhằm vào đầu bác Hùng mà đánh.

Nào ngờ gậy chưa đánh tới nơi thì đã có một vật gì bay thẳng về phía đầu hắn. Yamamoto nhìn lại thì mới tá hỏa ra là một nồi lẩu đang sôi sùng sục, tuy nhiên bây giờ ở tư thế của hắn lại không thể xoay sở kịp, nồi lẩu lại bay đi quá là nhanh. Thế là hắn ăn nguyên một cái nồi lẩu bỏng rát vào mặt. Không những thế thằng béo còn giở trò khốn nạn, đổ nguyên cả một bát ớt bột lẫn cả lọ sa tế vào đó. Kiểu này không mù mắt thì cũng phải nằm viện nửa năm. Chỉ thấy Yamamoto kia đang ôm mặt gào khóc trong đau đớn. Bác Hùng đang nằm dưới đất bỗng bật tung người dậy, đạp cửa sau rồi quát lên với ba thầy trò

- Chạy, chạy mau

Thì ra bác ấy đã nhận ra, trong lúc cả quán loạn ầm ỹ lên như thế, bốn kẻ ngồi ăn ở ngoài cửa vẫn ngồi ăn rất chi là bình tĩnh, chẳng có phản ứng gì. Nếu không phải là sát thủ chuyên nghiệp thì cũng chẳng phải là kẻ bình thường. Cả đám lúi húi chạy ra ngoài, bác đầu bếp cũng không quên đẩy đổ cả núi hộp gỗ lên mà chắn cửa rồi mưới dẫn cả bọn chạy luồn lách hết ngõ này đến ngõ khác. Cuối cùng thì dừng chân ở một cái bãi đậu xe gần đó, đã đậu sẵn một chiếc ô tô cũ rích lấm lem dầu mỡ, bên trong còn đọng ít máu khô với vài cọng rau đã héo quắt. Thấy Đức cứ ngó ngó trong xe tỏ vẻ nghi ngại, bác ta liền nói

- Xin lỗi các cậu, cái này là xe tôi dùng để đi lấy hàng, có không được sạch sẽ một chút nhưng mà không sao, giảm xóc vẫn còn tốt lắm. Năm xưa tôi nợ thầy Dương một mạng, bây giờ cho dù có phải hi sinh tôi cũng giúp mọi người đến cùng mà

- Đừng nói như thế chứ!

Mấy người vừa đi vừa đi vừa nói chuyện chẳng mấy chốc đã đi đến một khu vắng vẻ ngay giữa lòng Tokyo. Xung quanh rải rác đầy những kẻ vô gia cư nửa nằm nửa ngồi khắp nơi, nhìn đến là bệ rạc hôi hám. Đức nhớ có lần đạp xe qua đây còn phải vừa đi vừa bịt mũi. Giờ đây bác Hùng không những dẫn mọi người vào trong khu đó, lại còn đi đến một cái nhà và vệ sinh công cộng xập xệ vô cùng bẩn thỉu. Dưới sàn đầy những mảng vết bẩn đã lên rong rêu, khai thối vô cùng. Xung quanh còn vất đầy từ rờm rác đến tàn thuốc, thật không thể chịu nổi. Thế mà giữa cái đống rác rưởi ấy, lù lù ở góc nhà có một người đang ngồi thu lu. Chẳng biết lão có phải người không hay phải gọi là dã nhân, lão già lắm rồi, phải tám chín mươi tuổi, có khi hơn, trên người chẳng còn tý da thịt nào, nhìn đúng như từ dưới mả móc lên, đầu lâu thì gồ lên, trên đó lõm xuống hai con mắt lờ đờ. Da dẻ khắp mình mẩy thì lở loét mưng mủ, bên trên thì ruồi nhặng kéo đàn kéo đống mà bu xung quanh nhìn đến phát tởm. Không ngờ là bác Hùng lại tiến đến bên cạnh người đó, dúi xuống lớp quần áo bẩn thỉu dưới đất một tờ bạc gấp làm tư rồi hỏi, lại là hỏi bằng tiếng Việt nữa chứ:

- Cụ ngồi đây nãy giờ có thấy con chim nhạn xanh nào liệng qua đây không?

Người kia khẽ lật lớp quần áo, chính xác là lớp giẻ lau dưới chân lên, nhặt lấy tờ bạc rồi nhét vào trong áo, rồi cất tiếng sang sảng, chẳng giống hình ảnh bên ngoài của lão ta:

- Từ sáng đến giờ cũng có vài con nhạn bay vào vườn nhà lão. Thật chẳng biết vị tiên sinh này định bắt con nhạn như thế nào đây ?

- Cha nuôi tôi có đánh mất con nhạn quý, muốn đến đây để nhờ cụ đan cho một cái lồng mới mà thôi.

Thì ra đây là tiếng lóng trong thế giới ngầm ở Tokyo này. Nhật Bản từ thời Mạc Phủ đã bắt đầu có những tổ chức xã hội đen xuất hiện, nhúng tay vào đủ mọi việc bẩn thỉu trong xã hội như bài bạc, đĩ điếm, đánh người, bảo kê... Nhưng từ lúc Thiên Hoàng Minh Trị lật đổ nhà Tokugawa, những tổ chức này không còn hoạt động mạnh như trước mà dần dần chuyển sang hoạt động ngầm và được mọi người gọi bằng cái tên mà hẳn là ai cũng biết - Yakuza - có nghĩa là những tên cặn bã. Nhưng với chính sách mở cửa của Thiên Hoàng, ngày càng có những nhiều người ngoại quốc đến Nhật Bản, và số lượng người nước ngoài lưu vong cũng ngày một tăng lên. Người đông kèm theo tệ nạn sẽ tăng, mà việc người nước ngoài dây dưa với những băng nhóm Yakuza bản địa là hầu như không thể. Vì thế bắt đầu xuất hiện những kẻ trung gian. Những kẻ này đều là những người có máu mặt, có quan hệ sâu rộng với cả hai giới hắc bạch, thường không trực tiếp ra tay mà nhờ vào những mối quan hệ để kiếm tiền bất chính. Ngày hôm nay bác Hùng dẫn cả bọn đi gặp là Trần Tứ, thường được mọi người gọi là Tứ gia. Trần Tứ này là một kẻ vô cùng có máu mặt trong số những người gốc Việt lưu vong tại đây. Từ gái điếm cho đến bạc giả, súng đạn. Không có thứ gì là y không nhúng tay vào. Nhưng cách làm của y cũng vô cùng đặc biệt, tất cả mọi thứ y đều giải quyết bằng ân huệ, nếu nhờ y làm giúp một việc thì coi như nợ y một món, sau này sẽ phải giúp lại y một việc. Việc nhỏ thì ơn nhỏ mà việc lớn thì ơn lại lớn. Có thể bây giờ hắn ta chưa nghĩ ra cái gì để cho anh trả, nhưng hắn không bao giờ quên. Nợ nhỏ thì trả bằng sức, nợ lớn thì trả bằng người, có khi phải mang cả tính mạng của bản thân ra mà trả nợ. Không trả cũng không xong, hắn lại tìm những người mang nợ hắn đến mà đòi anh trả cả vốn lẫn lời. Chính vì kiểu trả nợ ân huệ đó mà địa bàn của y ngày càng lớn mạnh, quan hệ thì ngày một sâu rộng. Vì thế mà không việc gì nhờ cậy mà hắn không làm được, mà hắn cũng chưa từng từ chối ai bao giờ. Khi nãy bác Hùng nói chuyện với lão già kia, đều là tiếng lóng của người trong chốn giang hồ, "chim nhạn" tức là có việc nhờ cậy. Tên kia hỏi lại muốn nhờ cậy gì, nếu muốn gặp mặt trực tiếp Tứ gia thì gọi là "cha nuôi tôi", nếu chỉ cần gặp người ở dưới để nhờ mấy việc nhẹ nhàng hơn thì là "ông chú họ" hay "ông anh họ". Nếu muốn nhờ lấy mạng ai đó thì nói là "mua thuốc cho chim", muốn vay tiền thì nói là "cho chim ăn hạt kê" vân vân và vân vân. Ví như muốn đến đây vay nóng ít tiền thì không cần gặp trực tiếp tứ gia mà chỉ cần gặp mặt trưởng quầy thu chi là được, vậy thì nói là " ông anh họ nhờ tôi đến đây mang chim về cho ăn ít hạt kê". Lão già ngồi đó sẽ tùy xem anh nói gì, đi bao nhiêu người mà kéo một sợi dây, từ đó sẽ rung một cái chuông nhỏ phía trong. Người ở phía trong nếu đồng ý gặp thì sẽ mở cửa cho vào. Khi nãy bác Hùng nói rằng cha nuôi nhờ đan lồng cho chim có nghĩa là muốn trực tiếp gặp mặt Tứ gia nhờ ông sắp xếp chạy trốn. Sau khi lão già rung chuông, một lúc sau thì một cánh cửa cũ đổ nát ở trong góc nhà xí bật mở. Bên trong là một cái ngách nhỏ phải từng người lách qua mới vào được. Lão già liền ra hiệu cho cả bọn lách người mà đi vào.

Phía bên trong lại là một thế giới khác biệt hoàn toàn so với bên ngoài. Hai bên hành lang dẫn vào sảnh chính tràn đầy hoa lá, hương thơm ngào ngạt, chim hót ríu rít. Đi vào một đoạn là một căn nhà lớn làm toàn bằng gỗ, nhìn rất có khí chất. Ở giữa phòng khách kê một bộ bàn ghế kiểu cổ mới nhìn qua đã biết là loại gỗ tử đàn trăm năm vô cùng hiếm gặp, được chạm trổ cũng vô cùng tinh tế, không quá phô trương nhưng lại thể hiện khí chất thanh nhã mà cao sang. Bên trong bày vài món đồ cổ đắt tiền. Nhưng tất cả đều không qua qua được mắt Đức vì xưa nay cậu từng được ông nội rồi cha truyền lại những ngón nghề có một không hai, vừa nhìn qua đã thấy rằng tay họ Trần kia chỉ là một tay chơi nửa mùa mà thôi, có thể nói rằng là trưởng giả học làm sang. Ai đời lọ sứ đời Tống của Trung Hoa lại để trên kệ gỗ thời nhà Lý. Rèm cửa theo lối nhà Hậu Lê nhưng thảm lại là thảm Ba Tư. Trên bộ bàn ghế kiểu An Nam lại bày bộ ấm trà của Nhật Bản. Mới nhìn qua thì có thể nói là đẹp đấy, nhưng nhìn kỹ lại thì chẳng ra đâu vào đâu, như người mặc đồ tây lại đi guốc gỗ vậy. Càng nhìn càng chướng mắt. Thấy bốn người vẫn đang tần ngần đứng ở cửa, tay Trần Tứ kia liền chạy ra tươi cười mà chào hỏi:

- Ấy ấy, mọi người vào trong xơi nước đã, rồi có gì chúng ta bàn tiếp! Ấy, không phải bỏ giày ở ngoài đâu, cứ tự nhiên đi, đều là người Việt cả với nhau ấy mà.

Lão Trần Tứ này người gốc Hà Tây, tuổi khoảng bốn mươi, bốn mươi nhăm, chỉ mặc độc một bộ quần áo ở nhà, nhìn rất xuồng xã. Mới nghe giọng đã biết ngay là phường con buôn chính hiệu, nhìn tướng lão cũng chẳng phải kẻ thật thà. Cái đầu thì trọc lóc, nhẵn thín, chẳng có lông mày lông mi gì, các cụ xưa thường bảo kẻ có lông mày rậm là trang tuấn kiệt, lông mày thưa mỏng là kẻ tiểu nhân. Kẻ chẳng có lông mày lông mi này đúng là hạng phản trắc khó tin. Sống mũi thì cong, nhân trung lệch, gò má cao, mồm nhỏ môi mỏng. Có không nói lão là kẻ tráo trở thì cũng chẳng ai thèm tin. Nhưng cái cách lão nói chuyện với mọi người lại vô cùng khôn khéo, bùi tai

- Chẳng hay quý anh ghé qua nhà của Tứ đây có chuyện gì cần dạy bảo ?

Tới đây vẫn là bác Hùng đứng ra giở giọng chợ búa cò kè mặc cả mà nói chuyện với lão Tứ

- Tứ gia cứ đùa, bọn chúng tôi đây là người làm ăn lương thiện. Hàng ngày chăm chỉ đi làm đi ăn, các cháu đây thì cũng chỉ có biết ăn với học thôi, nào ngờ chẳng may giao du với bạn xấu. Bây giờ chỉ có nước bỏ xứ mà đi, phiền anh Tứ đây chỉ cho một con đường sáng

- Hà hà, tưởng gì thì ra là việc của các cháu đây. Thôi thì mình là phận cha chú cũng phải để ý đến chúng nó, con cái có hư thì bố mẹ phải chịu, thế chẳng hay quý anh với cháu đây muốn đi đâu để Tứ này còn tìm cách mà sắp xếp

- Anh Tứ đã nói thế thì còn gì bằng. Chả là ông cụ nhà tôi còn mấy mẫu đất ở quê, bây giờ hai anh em tôi chẳng có nghề ngỗng gì ngoài nghề hoạn lợn, muốn về nước bán mấy mẫu đất chia cho hai cháu lấy tiền cưới vợ rồi dạy cho nó cái nghề kiếm sống. Không cho chúng nó lông bông bên này chơi bời với bạn xấu nữa. Anh Tứ xét cho, bọn tôi toàn người làm công, làm được một đồng thì tiêu đến một đồng rưỡi, bao nhiêu năm cũng chẳng để ra được bao nhiêu, mong anh làm ơn làm phúc mà giơ cao đánh khẽ thương cho các cháu.

Thằng béo nghe thấy bác Hùng uốn lưỡi một tấc đến giời suýt nữa thì không nhịn nổi mà phì ra cười, nếu không có ánh mắt sắc lẹm của thầy Dương chặn nó lại thì có mà mọi việc vỡ lở hết. Nghe đến đó thì đích thân Trần Tứ kia rót trà đưa cho thầy Dương và bác Hùng, ý là đã nhận lời. Đối với những việc làm ăn trong bóng tối như thế này, rót trà cho khách tức là đã nhận lời. Nhiều khi mấy việc nhỏ quá, hoặc can hệ quá sâu mà đến hỏi lão thì chưa chắc lão đã nhận lời, lúc này lão chỉ hỏi vài câu rồi tiễn khách. Nhưng với kẻ làm ăn như Trần Tứ thì chưa thấy y tiễn khách suông bao giờ. Còn việc nào chưa làm được ngay lập tức mà còn cần chút thời gian để suy nghĩ thì hắn sẽ rót nước lọc mời khách, nếu trong vài ngày hắn sẽ trả lời thì rót nước sôi, nếu chờ vài tháng thì rót nước lạnh. Lần này chỉ cần nghe đề nghị của bác Hùng hắn đã mời trà ngay tắc lự thì chứng tỏ là hắn đã nhận làm. Mà hắn đã nhận làm thì yên tâm là hắn làm đến nơi đến chốn. Hắn rất chi là vui vẻ nắm lấy tay bác Hùng mà cười:

- Kìa bác, sao lại nói thế, đây là em làm vì các cháu thôi, đừng bao giờ nói đến chuyện tiền bạc. Còn nói đến chuyện tiền bạc thì lần sau bác đừng bao giờ nói chuyện với thằng Tứ này nữa. Có điều ... Bây giờ kiếm tàu về An Nam trực tiếp thì không có đâu. Bây giờ muốn về phải vòng qua Hương Cảng (HongKong) để đổi tàu. Vừa hay em có chút chuyện muốn nhờ hai bác và các cháu giúp một tay ở đó, không biết quan bác có đồng ý hay là không đây?

Đương nhiên là cả bốn người đều đồng ý, bác Hùng ngồi tán dóc với Trần Tứ đôi ba câu nữa rồi hắn sắp xếp cho bốn người vào ở hai căn phòng kế bên, còn sai người đi chuẩn bị hành trang quần áo và giấy tờ rất chi là chu đáo. Ba ngày sau bốn thầy trò đã có mặt trên tàu đi Hương Cảng...

Kết thúc phần 1

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.