Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy Sát

Tiểu thuyết gốc · 4166 chữ

Đức giật mình choàng tỉnh dậy. Thì ra nãy giờ chỉ là mơ thôi, một cơn ác mộng đáng sợ không có hồi kết. Từ khi bị tai nạn đến nay cậu vẫn rất hay bị những cơn ác mộng ghé thăm, có điều chưa bao giờ đáng sợ và đáng "xấu hổ" như hôm nay. Cậu vẫn đang ngồi yên trên tàu, xung quanh là đèn điện phố phường sáng trưng. Có điều do cú ngã hẫng chân vừa rồi mà cậu đang ngã sấp mặt xuống sàn tàu. Lũ choai choai xung quanh cười rộ lên làm cậu chẳng biết phải giấu mặt đi đâu. Cũng may là tàu đúng lúc dừng ở ga cậu muốn đến.

Bây giờ phải đi tìm thằng Toàn béo, đã mấy tháng nay rồi cậu chưa gặp thằng bạn chí cốt của mình. Đức và Toàn là đôi bạn chí cốt từ thuở nhỏ. Từ đời cụ 8 đời nhà nó đã làm quản gia cho dòng họ nhà cậu. Mà nhà họ Phạm của nó cũng lạ, đời nào cũng chỉ độc đinh sinh chỉ được một người con trai duy nhất. Vì gia tộc họ Vũ của Đức tuy giàu có nhưng lại vô cùng trọng tình cảm ân nghĩa nên cũng rất coi trọng người nhà họ Phạm, coi như anh em ruột thịt trong nhà, không những mẹo làm ăn buôn bán mà cả đến vốn liếng cũng đều chu cấp cho. Cũng vì thế nên chỉ đến đời thứ ba thứ tư nhà họ Phạm cũng đã giàu có không thua kém gì họ Vũ. Nhưng cho dù có giàu có đến mấy thì qua không biết bao đời họ Phạm vẫn làm quản gia cho họ Vũ, không chỉ là quản gia mà còn là anh em, là bạn bè, là vệ sĩ nữa. Kỳ lạ thay cho đến lúc Mạnh Đức ra đời, hai đứa trẻ không những sinh cùng ngày mà còn chào đời cùng một lúc nữa, nên có thể nói còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt trong nhà. Hai đứa cứ thế lớn lên cùng nhau, tuy cùng sinh một ngày một giờ nhưng cả tính nết lẫn hình thức bên ngoài đều trái ngược nhau. Đức thì hay ốm vặt từ nhỏ nên thân hình ốm yếu, thư sinh, còn Toàn thì không khác gì một con trâu mộng, nặng đến ngót nghét một trăm cân, bản tính trời sinh đã có sức khỏe rời non phá núi, không những thế lại còn thiên bẩm khả năng bắn súng siêu phàm, trăm phát trúng cả trăm chưa bao giờ hụt. Đức thì không có sự vũ dũng như thế, nhưng bù lại có một trí nhớ và óc quan sát đáng nể, chỉ cần nhìn qua một lần là ghi nhớ mãi không thể quên. Hai đứa có thể nói là một âm một dương bổ khuyết cho nhau vì thế mà luôn luôn thân thiết gắn bó.

Bây giờ, cơ thể vốn đã ốm yếu, lại còn bị tai nạn mà không thể tiếp tục theo học cùng thằng bạn chí cốt thuở thiếu thời. Từ đây đường đời rẽ mỗi đứa một ngả khác nhau. Nghĩ tới đó Đức không nén nổi cảm khái mà thở dài một hơi, sống mũi cũng thấy hơi cay cay. Bỗng cảm thấy từ phía sau có ai đó vỗ thật mạnh vào lưng đánh "bốp" một tiếng, rồi một tràng âm thanh oang oang quen thuộc vang lên:

- Tiên sư cha cái thằng này này, hẹn từ sáu rưỡi cơ mà, sao bây giờ mới đến?

Thì ra nãy giờ ở nhà không có gì làm, đang giữa tháng bảy ở ký túc xá nóng không chịu nổi, thằng Toàn đành mò ra ga trước vừa chờ vừa hóng gió. Nhìn cái thân hình mũm mĩm của thằng béo mặc độc một cái áo ba lỗ với cái quần đùi, Đức không khỏi phì cười:

- Cậu mặc thế này mà cũng dám ra đường à, không sợ người Nhật họ gọi là "Đông Á bệnh phu" sao

Toàn béo cũng ngoác miệng ra cười:

- Nói không phải mê tín chứ, tôi với cậu là người An Nam, bọn nó phải gọi là Nam Á bệnh phu mới đúng, à mà không phải, phải là Đông Nam Á bệnh phu. Trời ạ, dài thế bọn Nhật nó không nói được đâu!

Hai thằng vừa đi vừa ba hoa chuyện trên trời dưới biển, chẳng mấy chốc mà đã đến quán quen hay ngồi. Quán này ở trong ngõ khá sâu nên ít người biết, nhưng giá lại vô cùng rẻ, rượu lại ngon. Chẳng biết bao nhiêu lần hai đứa phải cúp tiết vì hôm trước đã uống say bí tỉ ở đây. Nhưng thật kỳ lạ, cái quán này mấy năm trời chưa bao giờ có khách ngồi đến quá nửa mà hôm nay lại hết bàn. Nhận ra khách quen, ông chủ bèn chạy ra xin lỗi rồi giới thiệu hai đứa sang một cái quán mới mở cũng ở gần đấy, nghe nói hôm nay còn có cả dịch vụ đặc biệt nữa. Nghe đến bốn chữ "dịch vụ đặc biệt" thì mắt thằng béo chợt sáng lên thấy rõ, chẳng cần nói ra thì cũng biết nó đang nghĩ cái thối tha đồi bại gì trong đầu. Đúng là dịch vụ đặc biệt thật, bây giờ bâu quanh Đức có đến ba em gái xinh đẹp đang liên tục tiếp rượu, bên cạnh Toàn cũng thế. Lúc nãy theo lời kể thì hai thằng mãi mới mò được đến đây vì quán này cũng nằm trong ngóc ngách rất là sâu. Lúc nhìn thấy đơn giá thực sự cũng hơi "chát" nhưng cũng cắn răng một lần "chơi lớn" vì mỗi người có đến ba "em gái xinh đẹp" tiếp rượu, em thì rót rượu em thì gắp thức ăn cho, thực lòng mà nói vua chúa thì cũng chỉ đến thế này thôi. Cả sáu em đều mặc một bộ kimono kiểu cách tân cổ trễ đến quá vai, vạt thì xẻ cũng rất sâu nhìn vô cùng "khiêu khích". Có điều cả sáu đều đeo một tấm khăn mỏng che mặt kín mít chỉ hở mỗi hai con mắt. Thằng Toàn vừa hau háu nhìn qua cổ áo một cô em vừa giả giọng lè nhè say với cái thứ tiếng Nhật giả cầy của nó:

- Này em gái, sao em không bỏ cái khăn che mặt ra để anh có thể cho em uống một ngụm rượu nhỉ?

- Anh không sợ chứ? - Cô gái thỏ thẻ trả lời.

- Làm sao lại sợ được, em xinh đẹp như thế này cơ mà!

- Thế bây giờ em có còn xinh đẹp nữa không?

Cô gái vừa nói vừa chậm rãi bỏ khăn che mặt ra, nhưng giọng nói không thỏ thẻ như lúc trước nữa mà giống như đang vừa rít qua kẽ răng vừa nghiến răng kèn kẹt vậy. Chỉ thấy vén tấm khăn che mặt ra là một khôn mặt vô cùng đáng sợ. Hai khóe miệng của cô ta bị rạch ra đến tận gần mang tai, trong hàm răng nhọn hoắt thì nhểu ra toàn những máu là máu, cái lưỡi dài đầy dớt dãi thì không ngừng liếm láp xung quanh. Trời ạ, đây có phải là "khẩu liệt nữ" trong truyền thuyết không. Thằng béo quá sợ hãi bèn đạp ngược cô ả ra phía sau. Đến lúc đó thì cả sáu "cô nàng" đều biến thành yêu quái. Không những không giống người mà bây giờ còn gập người xuống bò bằng cả bốn chân. Quá bất ngờ, Đức chẳng biết làm gì ngoài việc đạp đổ cả bàn ăn vào người bọn chúng rồi co giò chạy thẳng. Nhưng áo của cậu đã bị bọn chúng túm chặt, hoảng quá Đức bèn cúi lách người cởi cả áo ra mà chạy. Nhìn quanh cả quán rượu thì mọi người đều bò cả bốn chân như nhền nhện dồn hai thằng vào góc tường. Đứng giữa đám "yêu quái" đó có một người cao gầy mặc đồ tây lịch sự từ đầu đến chân nhưng trên mặt thì đeo một tấm mặt nạ hình cái mặt thỏ đang nhếch một bên mép mà cười nhìn vô cùng ngứa mắt. Người này hướng về phía Đức rồi nói bằng tiếng Việt cực kỳ sõi:

- Nào, đưa Cửu Tử lệnh ra rồi đi đi

- Cửu tử lệnh là cái gì? tôi không biết

- Chính là cái mày đang đeo trên cổ đó

Đức bất giác đưa tay sờ lên cổ, à thì ra là cái này. Một cái mặt dây chuyền to bằng khoảng nửa bàn tay, chẳng biết đúc bằng kim loại gì mà đen sì sì, trông chẳng ra hình dạng gì, nhìn hao hao một hình tam giác. Vật này cha cậu lúc nào cũng đeo bên mình, nói là vật gia truyền. Hôm cậu tròn mười tám tuổi thì cha trao lại cho cậu nói rằng cậu đang nắm vận mệnh của cả gia tộc, tuyệt đối không được để mất. Đức gặng hỏi là bí mật gì nhưng cha cậu chỉ đáp lại một câu là "khi nào vận mệnh của con đến thì con sẽ tự biết" rồi chẳng nói gì thêm nữa. Bẵng đi một thời gian dài rồi cậu cũng quên khuấy đi mất.

Lúc này người đeo mặt nạ kia đã tiến thêm một bước, chìa tay phải ra, xung quanh đám "yêu quái" bỗng từ từ tan biến thành một làn khói có mùi vô cùng khó chịu. Không để cho kẻ kia tiến thêm bước nào nữa, Toàn béo liền lao lên quát thật lớn:

- Chó chết, bố mày liều với mày!

Vừa quát nó vừa vớ đại một cái bàn ở cạnh đấy vận hết sức bình sinh ném thẳng vào mặt tên kia. Thì ra vừa rồi chỉ là hư chiêu, thằng béo ném xong cái bàn, không kịp để đối thủ kịp trở tay đã ôm chặt lấy Đức mà lao qua cửa sổ nhảy ra ngoài. Trước mắt hai đứa, quán rượu đông đúc khi nãy bây giờ chớp mắt đã biến thành một ngôi nhà bỏ hoang tối om om. Hai thằng ôm nhau mà lật đật chạy, còn người đeo mặt nạ kia cũng không vội vàng, chỉ khoan thai chắp hai tay sau lưng mà đuổi theo, bộ dáng rất chi là tiên phong đạo cốt. Y tuy không chạy nhưng đi thì nhanh như gió, chớp mắt đã đuổi tới phía sau.

Hai thằng đang cắm đầu chạy bỗng đâm sầm vào một người. Mừng húm, thì ra là người quen, vẫn bộ comple đó, mái tóc vuốt keo cẩn thận chải ngược ra phía sau, vẫn bộ điệu lạnh lùng như thế. Người đó chỉ giơ nhẹ hai tay đã chặn được cả hai thằng lại. Đức vui mừng la lớn

- Thầy Dương, mau cứu mạng, cứu mạng...

Thằng béo cũng vừa thở hồng hộc vừa nói:

- Nói không phải mê tín chứ, đằng sau có yêu quái đấy ông Dương ơi! Có sợ thì cả ba cùng chạy chứ để ông ở lại nhỡ mà làm sao ra đấy thì tôi không chịu trách nhiệm nổi cho ông đâu!

Người này chính là ông thầy dạy võ của hai thằng trong học viện, tên thật là Trần Triều Dương. Cũng chẳng biết làm sao ông ấy là người Việt mà lại làm việc trong học viện quân sự của Nhật Bản nữa, nhưng cùng là đồng hương, vả lại trong trường cũng không có mấy người nước ngoài nên hai đứa rất chi là quý mến. Tuy nhiên ông này lại đặc biệt lạnh lùng và kiệm lời, chẳng bao giờ nói chuyện với ai một câu, cũng sống ở trong ký túc xá của trường nhưng hàng ngày ngoài đi dạy rồi đi ăn thì chẳng thấy ra ngoài bao giờ. Cho dù ngày lễ ngày tết Toàn và Đức mang bánh kẹo sang chơi thì cũng chỉ gật đầu cảm ơn chứ cũng chẳng nói năng câu nào. Nhìn thấy thầy Dương, kẻ đeo mặt nạ kia bỗng đứng sững lại, mất mấy giây rồi mới quát lên:

- Tránh ra

Dường như nhận ra giọng nói của kẻ kia, hai mắt thầy Dương bỗng đanh lại, gằn giọng từng tiếng:

- Thằng chó Văn Minh, mày chưa chết à, sang tận đây tìm tao sao?

- Ha ha, mày làm sao mà có thể giết được tao?

Lời nói chưa dứt khỏi miệng thì gã đeo mặt nạ thỏ đã lao đến, tay phải tung một quyền nhằm vào mặt thầy Dương, tay trái biến quyền thảnh trảo mà móc ngược từ dưới lên. Thầy Dương cũng không chậm trễ mà ra tay phản kích. Dòng họ của thầy nhiều đời là quan võ trong triều, tổ tiên năm xưa cũng có quan hệ huyết thống với nhà Trần nên võ công gia truyền chính là một nhánh mạch của phái võ Đông A. Vì là tướng quân xông pha nơi trận tiền, trước khi lấy đầu giặc thì phải bảo vệ được bản thân trước tên bay đạn lạc, võ công của thầy Dương chú trọng vào hai chữ "sinh" và "khắc" trong đạo ngũ hành tương sinh tương khắc để chế ngự và phá giải đòn đánh của đối phương nhằm chờ cơ hội phản công, được gọi là Ngũ Hành Quyền Pháp. Còn võ công của kẻ tên gọi Văn Minh kia sử dụng toàn là sát chiêu, lấy công làm thủ, đã ra tay là tìm cách lấy mạng đối phương. Hai người một nước một lửa mới đánh nhau được hơn ba mươi chiêu thì cách biệt đã thấy rõ rệt. Thầy Dương đã ở trên thế thượng phong liên tục dồn kẻ đeo mặt nạ phải lùi lại, từ thế tấn công đã phải chuyển sang phòng thủ. Tuy rằng võ công của hắn khi tấn công thì như rồng bay phượng múa nhưng phòng thủ thì lại vô cùng vụng về, liên tiếp thoái lui đến mười mấy bước, các vị trí yếu huyệt trên cơ thể liên tục bị trúng đòn. Bị dồn đến đường cùng, hắn bất thình lình hét lớn rồi ném ra phía trước hai vật gì đó. Tức thì một loạt những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên bốn phía, cùng lúc đó xung quanh bỗng xuất hiện mấy chục bóng đen mang hình hài của kẻ đeo mặt nạ thỏ kia từ bốn phía bổ nhào về phía thầy Dương mà tấn công. Chỉ thấy ông ta hừ nhẹ một tiếng, đưa ngón trỏ của bàn tay phải vào miệng cắn rách,sau đó vẽ lên không trung một đạo bùa, miệng lầm rầm niệm một hồi chú ngữ rồi quát lớn:

Bắc Phương Đại Đế Chân Võ Đế Quân

Cấp cấp như luật lệnh

PHÁ

Khi chữ Phá vang lên chỉ thấy hai quyền đánh ra, hàng loạt hồn ma bóng quỷ xung quanh ngay lập tức đã tan đi như sương như khói. Thì ra tên đeo mặt nạ thỏ kia chỉ sử dụng chiêu này để che mắt, kỳ thực hắn đã lao vọt tới phía Mạnh Đức, tay phải sử ra một chiêu trong Long trảo thủ móc đến nhằm cướp chiếc mặt dây chuyền trên cổ của cậu. Ấy thế mà hắn lại quên mất một nhân vật vô cùng quan trọng, đó chính là Toàn béo. Chẳng biết thằng trâu nước này móc đâu ra được một cái nắp cống bằng sắt to đùng rồi vừa chửi bới om sòm vừa đánh tới. Kẻ đeo mặt nạ kia mải chú ý đến Mạnh Đức, bất chợt thấy thằng béo vừa hét vừa lao ầm ầm đến chẳng khác gì từ trên trời rơi xuống thì xoay ngang cổ tay mà đánh sang đó.. Thằng béo tuy chỉ biết một chút võ công mèo què ba chân nhưng độ nhây của nó phải nói là vô địch thiên hạ. Không đánh được thì giơ cái nắp cống như một cái lá chắn bằng sắt thật dày lên trước mặt mà ủi đến. Tên đeo mặt nạ kia gặp phải cái cục xương này phải nói là gặm cũng không được mà nhả cũng không xong. Phía bên kia thì thầy Dương cũng đang thủ thế lao tới, hắn không biết phải làm sao đành tung tiếp ra một quả gì đó, chỉ thấy khói mù lên. Khi lớp khói tan thì hắn cũng biến mất. Thầy Dương nhìn sang phía bên hai đứa cất tiếng hỏi:

- Làm sao hai cậu lại quen hắn?

Nghe thấy thế thằng Toàn liền bô bô kể hết lại mọi chuyện cho ông ta nghe. Nghe đến đoạn "Cửu tử lệnh" thầy liền nhìn sang Đức mà hỏi lại:

- Thế bố cậu không nói gì về nó à?

Đức chỉ khẽ lắc đầu

- Chuyện Cửu tử lệnh trước cũng có nghe thầy của ta nhắc đến một lần, nhưng ta cũng không để ý. Có lẽ ba thầy trò phải về nước một chuyến thôi, còn phải dò hỏi về cái vết chàm kia của cậu nữa.

Thầy Dương vừa nói vừa chỉ vào ngực trái Mạnh Đức, cậu bất giác đưa tay lên che lại vết chàm rồi trả lời

- Nhưng, em phải tìm cách báo lại cho cha mẹ đã, kẻo họ về không thấy lại sinh lo

- Đừng, nếu chuyện này ảnh hưởng đến gia tộc nhà cậu thì nhà cậu bây giờ chắc chắn đang bị theo dõi, theo tôi không nên về thì hơn. Thêm nữa, bố mẹ cậu bây giờ đang ở Trung Quốc cùng với bố tôi, coi như là an toàn. Bây giờ tôi chỉ cần nhờ một người bạn báo cho ông nội tôi đánh điện sang Trung Quốc là yên tâm.

Thằng béo xưa nay vẫn lù khà lù khù không hiểu tại sao đột nhiên lại thông minh đột xuất. Thầy Dương cũng đồng ý với ý kiến đó nên chỉ gật đầu:

- Vậy cứ làm theo cách đó đi, bây giờ cậu Toàn về phòng lấy đồ và tìm cách liên lạc với ông cậu, còn thầy sẽ đưa cậu Đức đi mua một bộ đồ mới. Làm xong thì gặp nhau ở quán Migite

Đức nhảy tót lên xe của thầy dương, một cái xe cũ rích hiệu Otomo. Vừa đi cậu vừa hỏi tại sao thầy lại quen biết với gã đeo mặt nạ kia. Thì ra thầy Dương là con của một võ quan nhỏ dưới triều Nguyễn của vua Thành Thái. Mắt thấy triều đình bị người Pháp làm nhục ông không chịu được nữa đành từ quan về quê. Trong lúc còn làm quan thì con trai của ông - tức thầy Dương có quen một người, là cháu họ của một quan lớn trong triều tên là Phan Văn Minh. Người này quỷ kế đoan, mưu mô độc ác nhưng lúc nào cũng ra vẻ quân tử. Cả hai người đều đem lòng yêu một cô gái tên Thanh Ngọc, là con của một nhà buôn lớn Sài Thành, mang hai dòng máu Việt - Pháp. Cô có vẻ đẹp vừa kiều diễm e lệ của người Á Châu, lại có vẻ mạnh mẽ quyết liệt của người Tây Dương. Làn da trắng ngần như ánh trăng đêm mùa thu, cái mũi thẳng cao vút trên khuôn mặt thanh tú, và mái tóc đen tuyền có thể nuốt trọn linh hồn của bất cứ chàng trai nào đứng xung quanh cô. Nhưng trong lòng cô chỉ có một người là Dương mà thôi, cho dù tên Văn Minh kia có ve vãn tán tỉnh cách mấy thì cô cũng vẫn như một tảng băng chẳng hề lay chuyển, chỉ muốn kết tóc se tơ với một người duy nhất là Trần Triều Dương mà thôi. Ấy thế nhưng trời đâu có chiều lòng người, tên Văn Minh kia đem lòng đố kỵ, ngay giữa đám cưới của Dương và Ngọc đã đem mật thám Pháp tới, lấy cớ là tình nghi gian đảng của Việt Nam Quang Phục Hội, bắt tống ngay cha mẹ của Dương vào nhà lao. Còn đôi vợ chồng trẻ đã phải gánh chịu một bi kịch tàn nhẫn chưa từng có. Dương bị Minh bắt trói vào cột, dù là võ công có cao cường đến đâu cũng phải bất lực trước họng súng tây, không những thế, cô vợ mới cưới của anh còn bị bắt làm con tin nữa. Sau đó thì Minh cắt hết kinh mạch trên người anh, còn bẻ gãy hơn một trăm cái xương trên thân thể. Không những thế tên ác nhân này còn lấy kim khâu mí mắt Dương lại để anh không thể nhắm mắt, phải tận mắt nhìn lần lượt lần lượt từng tên cầm thú cưỡng bức vợ ngay trước mắt mình. Khi thỏa mãn thú tính xong rồi thì còn rạch mặt cô ta mà ném ra ngoài đường. Sau đó thì châm lửa phóng hỏa đốt nhà. Nhưng trời xanh còn có mắt, chịu bao dày vò nhưng Dương vẫn không chết. Không hiểu dùng sức lực gì mà anh có thể trườn được ra khỏi đám cháy. Chỉ thấy trước mặt bây giờ là người vợ đang lõa lồ treo cổ tự vẫn trên tán cây trước nhà.

May thay đúng lúc đó thì có một vị thầy địa lý đi ngang qua, vị này tự xưng là "Đỉnh thiên đạo nhân". Vừa nhìn thấy Dương thì đã biết đây là một "thiên tiên linh thể", là một thiên tài bẩm sinh tu đạo nên không thể chết dễ dàng như thế được. Cũng may là hai mạch Nhâm - Đốc vẫn chưa đoạn nên vẫn còn có thể cứu được. Bèn chôn xác cô gái ngay tại dưới gốc cây, niệm một bài chú vãng sinh rồi đưa chàng trai lúc này đã mê man không còn biết gì về đạo quán chữa trị. Nhưng thương tổn quá lớn, chưa kể đến vết thương lòng quá nặng, tốn kém không biết bao nhiêu tâm huyết cùng các loại kỳ dược dị thảo mà đến tận ba năm sau thì Dương mới cử động lại được và phải đến tận sáu năm sau mới có thể nói chuyện bình thường. Trong mười năm sau đó, anh ở lỳ trong đạo quán. Hàng ngày ngoài việc học đạo thuật ra còn được sư phụ truyền dạy tam thư ngũ kinh, khuyên con người nên buông bỏ, không để lửa hận làm mờ mắt, đem sức mình ra mà trừ yêu phục ma cứu nhân độ thế. Nhưng thù hận quá lớn như thế thì làm sao có thể quên cho được.

Đúng tròn mười năm sau ngày mất của vợ, Dương bỏ ra ngoài, tìm cách trả thù, cũng như hỏi han tin tức của cha mẹ. Nào ngờ năm xưa cha mẹ anh cũng bị hại chết ở trong ngục, cũng đúng vào cái này khủng khiếp đó của anh. Lửa giận công tâm, giữa mười hai giờ trưa Dương cầm một cây dao bầu lao thẳng vào nhà của Minh, gặp người là chém, giết một mạch đến mười sáu mạng người. Đã đích thân đâm chết Văn Minh ngay trên bàn ăn. Trả thù xong anh còn định chặt đầu hắn mà mang đến trước mộ để tế vong linh cha mẹ. Nào ngờ đúng lúc đó Đỉnh thiên đạo nhân xuất hiện. Thực ra ngay lúc phát hiện ra anh không còn trong đạo quán ông đã tìm cách đi theo ngăn cản anh, nào ngờ đã đến chậm mất một bước.

Biết rằng đã không kịp ngăn cản anh, ông chỉ thở dài một tiếng, dù sao thì bây giờ cũng không phải thời xưa, chỉ vài phút nữa là đội cảnh vệ sẽ xuất hiện, không chừng còn có cả người Pháp thì hết đường chạy. Nghĩ tới đó ông liền thu xếp ngay cho anh đi thẳng ra cảng mà lên tàu trốn sang Nhật. Vì năm xưa Đỉnh thiên đạo nhân có ơn với một người theo cụ Phan sang Nhật theo phong trào Đông Du đến bây giờ vẫn còn lưu lại ở đó, chỉ cần Dương sang đến đó thì khắc sẽ có người sắp xếp. Trước khi lên tàu, Dương còn nhớ như in lời của sư phụ dặn:

- Nếu sau này, con có may mắn được gặp một người mang theo Cửu Tử lệnh thì phải dốc hết sức mà giúp cho kẻ đó

Nào ngờ, chỉ có một ngày không những Dương đã gặp được kẻ mang trên mình Cửu Tử Lệnh, lại gặp được kẻ thù chính tay mình đã giết chết năm xưa.

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.