Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch chiến

Tiểu thuyết gốc · 3002 chữ

Theo phản xạ tự nhiên, Đức giật lùi lại phía sau. Thôi, thế là cậu đã bị chết trong mộng cảnh sao, chẳng nhẽ từ bây giờ cậu sẽ trở thành người thực vật mãi mãi sao? Nhưng bên má đang nóng rát đưa cậu về với thực tại, hình như cậu vừa bị ăn một cái tát, không đúng, là một cái bạt tai thật lực mới đúng, một cái bạt tai đủ để đánh văng cậu từ trong hư ảo bay ngược trở ra. Trước mặt cậu bây giờ là một cái bóng đen quen thuộc của một người đàn ông bí ẩn quỷ dị vẫn ngồi thu lu một góc kể từ ngày lên tàu – Quỷ Kiếm Thất. Và anh ta còn đang làm một hành động còn kinh khủng hơn. Trong tay Quỷ Kiếm Thất bây giờ là con mèo đen Đức gặp trên hòn đảo tưởng tượng kia, anh ta đang tóm lấy con linh miêu giữa không trung rồi dùng hai tay cứ thế xé toạc nó làm hai mảnh khiến cho nội tạng lẫn máu nóng của nó bắn cả lên mặt Đức. Cậu ta vội đưa tay bụm miệng chực nôn ra, thế nhưng hình ảnh của mọi người xung quanh lại khiến cho cậu vô cùng bất ngờ, hết thảy đều ngơ ngác như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài vô tận vậy. Thằng Út thì đang nằm co quắp ở một góc. Chú Tư thì không giãy giụa nữa chỉ trượt khỏi tay mọi người rồi ngồi thụp xuống đất, nét mặt thất thần, bác Hùng với thầy Dương cũng mất đà mà ngã chúi xuống hai bên. Còn lão gù thì một tay bùa một tay hương đang vung vung vẩy vẩy nhìn đến là buồn cười. Mọi người ai cũng lơ ngơ ra như thế mất một lúc lâu mới hồi phục trở lại. Còn lão gù chỉ chăm chăm ngó cái đầu mèo lăn lóc trên mặt đất. Trong ánh mắt lóe lên một tia kỳ dị khó ai nhận ra… Quỷ Kiếm Thất lấy ngón trỏ gõ gõ vào cái mặt dây chuyền của Đức rồi cất giọng khào khào nghe chẳng khác gì tiếng của ma quỷ ở cõi âm vọng lên :

– Có đồ thì phải biết giữ nghe chưa?

Đúng lúc này, bác Cả ở dưới khoang máy bỗng hớt hải chạy lên, khuôn mặt lo lắng cực độ

– Hỏng rồi, hỏng hết rồi, máy tàu bị nổ rồi, nhiên liệu tràn sang khoang nước ngọt rồi, dưới đó khoang đồ ăn và khoang hàng cũng đang cháy!

Quả không hổ danh là người thuyền trưởng lâu năm, chú Tư ngay lập tức tỉnh dậy sau cơn thất thần, nhanh chóng ra lệnh cho mọi người xuống cứu hỏa cứu đồ. Thằng béo chỉ lo khoang đồ ăn bị hỏng nên hùng hổ lao xuống trước tiên. Trong lúc vội vàng này, chẳng ai còn để ý đến nụ cười bí hiểm nở trên môi lão gù…

Đã hai ngày kể từ cơn bão, bầu trời đã trong xanh trở lại. Cũng may tối hôm đó mọi người ứng cứu kịp thời nên động cơ tàu cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm, con tàu vẫn nhằm hướng Hồng Kông thẳng tiến. Có điều hầu hết thức ăn đều đã bị hỏng, số nước ngọt mang theo cũng đã nhiễm dầu nặng. Lúc này thằng Út cùng với Toàn béo đang lúi húi phía đuôi tàu câu cá cải thiện bữa ăn, Đức thì đang nằm dài trên đài quan sát, hai tay mân mê cái thứ mà mọi người gọi là Cửu Tử Lệnh. Đến chính bản thân cậu cũng chẳng biết nó là cái thứ gì, tại sao lại có nhiều người muốn săn đuổi nó đến vậy? Bỗng phía xa xa dường như có thứ gì đang lọt vào tầm quan sát của cậu, cậu vội vàng cất tiếng gọi anh Sáu:

– Anh Sáu, anh Sáu, lên đây mà xem, phía xa có tàu kìa, có tàu kìa.

Anh Sáu theo bản năng vội vàng bật tung người lên đài quan sát, còn giơ cả ống nhòm lên ngắm cho kỹ, đoạn vui mừng kêu lớn:

– Phía mạn phải có tàu, có tàu hàng kìa bà con ơn, chú Tư ơi, sang phải hai mươi độ đi!

Khi hai con tàu đến gần nhau, anh Sáu xuống gọi chú Tư lên, ra hiệu cầu cứu cho tàu bên kia thấy, một lúc đã thấy tàu kia tiến sát lại. Chú Tư đứng bên này ra hiệu cần giúp đỡ. Trong dân đi biển quốc tế, thường thì ngay trong thủy thủ đoàn cũng đã có người đến từ vài quốc gia khác nhau, cho nên từ đó sinh ra các tín hiệu đặc biệt. Nhận được tín hiệu cần sự giúp đỡ của chú Tư, người từ tàu bên kia bỗng cất tiếng Việt rất là rõ ràng

– Bên kia cần giúp có phải không?

Tất cả mọi người đều lấy làm ngạc nhiên trước câu hỏi đó, chú Tư cất tiếng trả lời

– Có

– Vậy thì chỉ cần giao ra đây một người, tôi sẽ cho các vị đi tiếp

– Ai vậy?

– Không cần, chỉ cần giao ra một vật thôi cũng được

– Là vật gì?

– Cửu Tử Lệnh

Nghe đến đó, chú Tư quay sang nhìn tay buôn người Nam Định, hằm hằm quát

– Nghe thấy chưa, cậu làm ăn buôn bán đồ cổ, giờ ảnh hưởng tới mọi người rồi đó, mau giao ra đây

“Thì ra chú Tư cũng không biết vật đó là gì”- Đức nghĩ thầm trong đầu. Lúc này tay buôn hàng lậu kia đang khẩn khoản quả quyết rằng mình không hề biết vật đó là gì. Thằng béo cho dù biết tỏng rồi nhưng vẫn muốn đánh lạc hướng, bèn dẩu môi thêm dầu vào lửa:

– Thôi thôi ông nội ơi, ông đừng có mà già mồm, ông có cái gì thì cứ lôi mẹ nó ra xem nào! Rõ ràng là lúc nào tôi cũng thấy ông thì thà thì thụt làm cái gì ấy, bố ai mà biết được.!

Trên tàu bên kia lại có tiếng nói vọng lại

– Không cần tranh cãi nữa, ở trên người thằng kia kìa, bảo nó nôn ra đây!

Lời nói vừa dứt, tay người kia liền chỉ thẳng vào Đức. Mọi người tức khắc quay sang nhìn cậu. Bác Hải và thầy Dương đã chạy ra thủ thế, chắn giữa cậu và mọi người. Đức thầm nghĩ, không biết kẻ nào, kẻ nào đã bán đứng mình vậy. Nhưng chưa kịp suy nghĩ xem có sơ hở gì hay không, bên kia bỗng vang lên tiếng ra lệnh

– Nổ súng

Tức thì bên phía tàu đối phương phải có đến hơn mười tay súng xuất hiện, hướng về bên này mà liên tục bóp cò. Mọi người chỉ biết thụp xuống tránh né. Trong làn lửa đạn, Toàn béo thét lên với thằng Út

– Trên tàu có súng không?

– Có, để tôi đi lấy

Thằng Út chúi người chạy vào khoang bên trong, lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong có bốn, năm khẩu súng trường vất xuống trước mặt Toàn béo

– Trời ạ, tôi bảo cậu lấy súng cơ mà, tại sao lại lấy que cời lò làm gì?

Mồm nói thế nhưng thằng béo nhanh chóng vớ lấy một khẩu Remington Repeater. Khẩu này một băng bắn liền lúc được sáu viên đạn. Nhưng điều làm mọi người bất ngờ nhất là sau khi nạp đạn xong thì thằng béo lại chồm lên bắn thẳng vào thành tàu đối phương

– Trời ạ, anh làm sao mà bắn thủng được tàu bọn nó

– Cậu thì biết cái gì, nhìn đây này

Thực ra chỉ có Đức là hiểu được ý Toàn, không hổ danh là một tay thiện xạ bách phát bách trúng. Nên nhớ rằng không phải cứ ngắm chuẩn là sẽ bắn trúng, đường đi của viên đạn ảnh hưởng rất nhiều từ ngoại lực như hướng gió, tốc độ di chuyển của người bắn, đặc biệt là độ giật của nòng súng. Mà những khẩu súng đời cũ như thế này thì độ giật lại càng lớn. Khi nãy thằng béo bắn một phát nhìn tưởng như vu vơ nhưng thực ra là để kiểm tra độ giật của nòng súng. Quả thực sau đó nó nổ liền năm phát súng, sau đó ngay lập tức có năm kẻ địch gục xuống

Phía bên này, mọi người còn chưa kịp vỗ tay hoan hô tài thiện xạ xuất thần của thằng béo, bên kia lại vang lên tiếng ra lệnh

– Không cần bắn nữa, chúng mày sang đó chém chết hết bọn nó cho tao

Ngay tức thì con tàu kia thay đổi quỹ đạo di chuyển, nhằm hướng con tàu của mọi người mà va mạnh một cái, sau đó mấy chục sợi dây có móc sắt lập tức vung sang bên này, kéo hai con tàu sát vào nhau. Khoảng hơn hai mươi tay cao thủ ở bên đó chuẩn bị lao sang bên này. Bác Hùng và thầy Dương đều đã đang thủ thế, bỗng đâu có một bóng đen lao vọt qua mặt mọi người, khẽ nhún một cái đã bay vọt sang tàu bên kia. Người này không phải ai khác, chính là Quỷ Kiếm Thất. Chỉ thấy Quỷ Kiếm Thất chạy thẳng một đường, vung kiếm hai mươi mốt lần, tức thì có hai mươi mốt kẻ gục xuống. Những kẻ được phái tới đây đều là cao thủ thuộc hạng nhất lưu, nào ngờ mỗi người cũng chẳng chịu nổi một kiếm của Quỷ Kiếm Thất, tuy nhiên kiếm pháp của anh ta thì lại vô cùng quỷ dị, mỗi khi rút kiếm chỉ chém ra một đường, sau đó lại tra kiếm ngược trở lại vào vỏ, hai mươi mốt kẻ nằm xuống là hai mươi mốt đường kiếm rồi lại tra kiếm vào vỏ như vậy. Có thể nói võ công của anh ta gọi là “nhất kiếm đoạt mệnh”.

Đến lúc này trên tàu chỉ còn hai người, một người là chỉ huy của đoàn tàu bên kia. Tay này vô cùng to béo, trông chẳng khác gì một con gấu không có lông. Chiều cao của hắn phải đến hơn một mét chín mươi, cân nặng phải đến một tạ rưỡi có thừa, đầu hắn trọc long lóc, con mắt như hai con ốc nhồi láo liên nhìn tứ phía. Mấy cái ngón tay chuối mắn của hắn vừa gãi gãi đốm lông rậm rì trên ngực vừa cất giọng oang oang nói:

– Thì ra là Quỷ Kiếm Thất lừng danh giang hồ, đáng tiếc là hôm nay gặp lão Lân ta, xem như quỷ kiếm không còn, chỉ còn một chữ “thất” mà thôi!

Vừa nói dứt lời đã vung đao dùng hết sức bình sinh đánh tới. Kẻ địch tự nhận mình là Tịch Dương Đao Khách, tên gọi là Nguyễn Lân. Là kẻ bị cả giang hồ khinh miệt, hắn lấy danh nghĩa đi khắp nơi khiêu chiến, kỳ thực là đi săn lùng tìm bán tin tức các cuộc khởi nghĩa cho triều đình nhà Nguyễn cũng như người Pháp. Vì thế cho nên bị người đời đặt cho một cái biệt danh là “chó săn”

Không hổ danh cha mẹ hắn đặt cho hắn một cái tên là Lân, đao pháp của hắn vô cùng hung mãnh, chẳng khác gì một con sư tử, mỗi một đao chém ra đều như muốn lấy mạng đối thủ. Còn Quỷ Kiếm Thất lại chẳng đúng với cái danh quỷ kiếm, bộ pháp di chuyển của anh ta lại đẹp tựa như ong vờn bướm lượn. Mỗi chiêu kiếm xuất ra đều ung dung phiêu phất, có điều rằng anh ta chỉ dùng cây kiếm nằm im trong vỏ mà đỡ đòn chứ chưa hề rút kiếm ra. Có lẽ đối với anh ta mỗi lần rút kiếm ra phải là một lần kết liễu đối thủ.

Hai người đã so với nhau được năm chiêu, dường như đã nhìn ra sơ hở của đối thủ, Nguyễn Lân hét lớn một tiếng rồi dốc toàn lực chém ngang ra một đao. Nào ngờ Quỷ Kiếm Thất chỉ khẽ lách mình một cái, uốn cong lưng tạo ra một tư thế tuyệt đẹp tới hoàn mĩ, quỷ kiếm xuất vỏ, tung ra một chiêu “tinh đinh điểm thủy”. Nguyễn Lân kia không ngờ thanh quỷ kiếm đã đâm vào ngực mình lút tận cán bèn khựng lại một nhịp, nào ngờ Quỷ Kiếm Thất còn cầm chuôi kiếm xoay một vòng rồi mới chịu tra kiếm vào bao như thói quen, sau đó chỉ đạp khẽ một cái đã nhảy ngược về khoang tàu, ngồi trở lại vào vị trí quen thuộc của mình. Khi Quỷ Kiếm Thất quay trở về tàu mới thấy cái xác khổng lồ của tên khia phun ra một vòi máu từ ngực rồi từ từ gục xuống.

Thằng béo thấy thế thì vỗ tay khen lấy khen để:

– Này này ông anh, kiếm pháp của ông anh cao thế sao không nói ngay từ đầu có phải anh em tôi đỡ mệt mỏi rồi không! Mà kiếm pháp của ông anh cao cường như thế thì chắc bắn súng cũng không tệ đâu nhở! À mà này theo thôi thì bên tàu bên kia chắc chắn sẽ có đồ ăn và nước uống, sao ta không sang đó mà vơ vét đi nhể?

Nói đoạn đã chuẩn bị nhảy tót sang bên kia, bỗng đâu một tiếng hát lanh lảnh cất lên giữ biển khơi, cùng với đó là một tiếng tiêu nghe buồn đến tê tâm liệt phế. Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng tiếng tiêu phát ra, chỉ thấy một con thuyền nhỏ đan bằng trúc đang lững lờ trôi giữa biển khơi. Trên thuyền có một vị áng chừng cũng đến ngót nghét trăm tuổi, dáng vẻ vô cùng tiên phong đạo cốt, đang nhàn nhã thổi sáo nhìn chẳng khác gì bậc thần tiên hạ phàm. Trong lúc mọi người còn chưa nhấc được cằm lên thì con thuyền nhỏ đã áp sát tới phía mạn tàu, người kia chỉ cười mà nói rằng:

– Lão đây ở xa đến cũng chỉ là muốn mượn một vật tên là Cửu Tử Lệnh chơi một lúc, nếu không đưa ra thì e là mọi người chẳng còn ai toàn mạng trở về cả đâu!

Lão già nói chưa hết câu đã nghe thấy một tiếng khịt mũi ở phía bên này, một người vừa mới ngồi xuống vị trí quen thuộc lại tung người bay lên. Không ai khác chính là Quỷ Kiếm Thất. Vừa đặt chân xuống mũi thuyền của kẻ mới tới, anh ta đã không nói không rằng mà múa kiếm lao thẳng tới. Lão già kia không nao núng, ung dung đưa chiếc sáo bằng ngọc của mình ra đỡ đòn. Chớ coi thường cây sáo ngọc vừa nhỏ vừa ngắn, kỳ thực sát khí của nó vô cùng khủng khiếp, mỗi lần vung ra đều như có ngàn vạn tiếng quỷ khóc thần sầu, chiêu thức cũng vô cùng ảo diệu tàn độc. Nhưng kiếm pháp của Quỷ Kiếm Thất đương nhiên cũng không phải là kẻ chỉ có hư danh, thanh quỷ kiếm của anh ta cũng được đào lên từ trong mộ cổ thi vương ngàn năm, thi khí của nó cũng sâu đậm đến mức khó lường.

Hai đại cao thủ so tài đến hơn hai mươi chiêu chưa phân thắng bại. Thanh quỷ kiếm còn nguyên trong vỏ vung đi vun vút vẽ lên những đường kiếm vô cùng đẹp mắt, nhưng chiêu thức của chiếc sáo ngọc cũng vi diệu vô cùng. Nhưng chưa đầy mười chiêu sau đó, dường như đã nhìn thấy sơ hở trong chiêu thức của lão già, Quỷ Kiếm Thất đánh lão ta phải lùi về sau đến ba bước. Bất thần anh ta hét hớn, quỷ kiếm xuất vỏ, chỉ thấy một luồng hàn quang lóe lên đến chói mắt. Lão già kia vội giơ cây sáo ra đỡ, nhưng chỉ một cây sáo mỏng manh sao có thể so được với thanh quỷ kiếm đã thấm đẫm máu của bao người. Tức thì cây sáo bị chém đứt làm đôi, thanh quỷ kiếm nhằm về hướng cổ lão già chém ngang tới. Nào ngờ lão già kia thực hiện một hành động khiến ai nấy cũng bất ngờ, lão quay ngược người lại, giơ phần gáy sau lưng ra đỡ. Nào ngờ khi thanh quỷ kiếm chém vào gãy lão già, một tiếng như rồng ngâm đến đinh tai nhức óc vang lên giữa từng không, thanh quỷ kiếm không những không lấy được đầu của lão già mà còn gãy đôi làm hai mảnh. Trong sự kinh ngạc của cả Quỷ Kiếm Thất và tất cả mọi người, lão già bật tung một cước, Quỷ Kiếm Thất bay đi như một con diều đứt dây, rơi tõm xuống biển, chìm nghỉm…

Trước sự khiếp đảm của mọi người, lão già kia khẽ lắc mình nhảy vọt lên tàu. Bây giờ Đức mới được nhìn kỹ dung mạo của lão ta, thì ra phía sau lưng của lão còn giắt một thanh kiếm ngắn, bảo sao Quỷ Kiếm Thất lại chẳng lấy được đầu lão ta. Dung mạo của lão cũng chẳng đến nỗi thần tiên lắm, đôi mắt ti hí láo liên nhìn xung quanh rồi dừng trước mặt lão gù, khẽ động đậy đôi môi mỏng dính mà cất tiếng

– Sư huynh, ngần ấy năm chưa gặp! Vẫn còn khỏe chứ?

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.