Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại truyện - Lão Thành (1)

Tiểu thuyết gốc · 7155 chữ

Lão Thành tên thật là Trương Đạo Thành, sinh từ hồi vua Minh Mạng vẫn còn tại vị, tính đến giờ chắc cũng ngót nghét một trăm tuổi rồi. Trương Đạo Thành sinh ra ở Bắc Ninh, là con nhà buôn bán giàu có, đến năm bảy tuổi thì bị bắt cóc lên biên giới bán làm nô tì. Đạo Thành là đứa trẻ từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh lanh lợi. Nhân lúc bọn bắt cóc không để ý đã lẻn bỏ trốn được ra ngoài, đi lang thang khắp chốn mà xin ăn. Thời bấy giờ, vùng phía Bắc vẫn còn nghèo xơ nghèo xác, nó cứ lê lết đi khắp các chợ phiên mà xin ăn xin uống, các bà đi chợ thấy đứa bé đáng thương thì thỉnh thoảng cũng cho đồng quà tấm bánh. Thằng bé cứ lay lắt như thế một thời gian cho đến khi nó gặp được sư phụ

Lúc bấy giờ, ở mạn Quảng Đông, có một lão đạo sĩ họ Thanh, được mọi người gọi là Thanh đạo nhân. Thanh đạo nhân người gốc Thiên Tân, khi còn trẻ đã từng theo Mao Sơn Bắc Phái luyện được một thân bản lĩnh, nào ngờ đến năm năm mươi tuổi, chẳng hiểu sao lại làm mếch lòng quan phủ dẫn đến cảnh nhà tan cửa nát, đành phải dắt theo đứa con gái nhỏ mới chưa đầy năm tuổi lưu lạc sang tận Việt Nam. Hôm đó, Thanh đạo nhân làm lễ cho một nhà địa chủ ở gần chợ Kỳ Lừa. Nhà này bị kẻ xấu yểm quỷ đói vào chuồng gia súc, khiến cho trâu bò lợn gà cho dù ăn khỏe đến mấy cũng ngày một gầy đến trơ cả xương. Hỳ hục bày trận trảm quỷ đến tận quá trưa mà nhà chủ, phần vì keo kiệt bẩn tính, phần cũng là vì lão đạo là người tàu, đến bữa cũng chẳng thèm bày biện cơm nước, chỉ vất cho một đồng bạc cắc, bảo ông ra chợ muốn ăn cái gì thì ăn. Thanh đạo nhân phần vì bực mình, nhưng kỳ thực từ lúc sang đây đến giờ, lão lại bị nghiện cái món tiết canh lòng lợn. Cứ nghĩ đến bát tiết canh đo đỏ, phía trên điểm xuyết vài hội lạc với mấy lá húng tươi, lại rắc lên chút hạt tiêu bắc, ăn xong một bát rồi lại đánh thêm một đĩa vừa lòng vừa dồi, cổ hũ với tràng giòn, ăn xong ngửa cổ lên tu một hớp cuốc lủi thì đến mâm cao cỗ đầy ông đây cũng chẳng thiết. Vừa đi vừa nghĩ ngợi linh tinh bỗng vô tình vấp phải cái gì đó tý nữa thì ngã nhào xuống đất. Quay đầu nhìn lại thì ra là xác của một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, thằng bé này gầy đến mức không thể gầy hơn được nữa, có thể nói là cầm đầu rũ được ra xương. Mới nhìn qua còn cứ tưởng là con quỷ đói vừa bắt được ở nhà nọ xổng ra nữa chứ. Nào ngờ đứa trẻ chưa chết mà lại vẫn còn tỉnh táo, chỉ lăn ve ra đất mà ăn vạ

– Cái nhà ông kia, ông đá vào tôi đau quá mà không nói gì à, Sao… sao trên vai ông lại có con gì vàng khè thế kia?

Thanh đạo nhân giật mình, đứa trẻ này có thể nhìn được ngũ quỷ đang bám trên vai của mình chắc chắn là kẻ có đạo nhãn bẩm sinh, một đứa trẻ có căn cốt phù thủy tốt như thế này mà không làm đồ đệ cho mình thì thực là uổng phí. Hỏi han thằng bé vài câu thì biết đó là đứa trẻ không cha không mẹ lang thang khắp nơi. Thanh đạo nhân thấy thế thì nổi lòng thương cảm, dẫn thằng bé ra hàng cho ăn cho uống. Sau khi nó xơi hết bốn bát bánh đúc thì cả hai chính thức trở thành thầy trò.

Đạo Thành không những thông minh lanh lợi, tuy sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lại là đứa trẻ rất biết thân biết phận, lúc nào cũng lũi cũi cắp tráp đi sau sư phụ bất kể khó khăn vất vả, lúc rảnh rỗi thì quét tước dọn dẹp rất chi là cẩn thận. Vì thế mà Thanh đạo nhân yêu quý nó lắm, quyết định sau này sẽ truyền lại toàn bộ tuyệt học của đời mình cho thằng bé này, rồi khi nào lớn lên thì cũng gả luôn con gái cho nó. Con gái của Thanh đạo nhân tên gọi Phi Yến, tuy rằng kém hơn Đạo Thành một tuổi nhưng lúc nào cũng kiếm chuyện mà bắt nạt vị sư huynh dễ tính này, nhưng Đạo thành chỉ coi cô là một con nhóc nhiều chuyện mà thôi, chẳng bao giờ thèm để ý đến.

Hôm đó là tròn một năm sau khi Thanh đạo nhân nhận nuôi Đạo Thành, nhận thấy thằng bé đúng là kẻ có tài năng hiếm có, mới chỉ tu đạo chưa đầy một năm mà đã có thể bày ra một trận pháp đơn giản, lần này ra ngoài làm phép nhất định phải đem nó theo để mà học hỏi kinh nghiệm. Vừa hay lúc đó ở mạn Thái Nguyên cũng đang có chuyện ma nữ hiện hồn, liền mang Đạo Thành đi theo. Hai thầy trò đi ròng rã mấy ngày trời mới đến nơi, nhưng kỳ lạ thay, phố phường nơi đây hằng ngày đông đúc nhộn nhịp là thế, nay lại tuyệt nhiên chẳng có bóng người nào. Đường phố vắng tanh vắng ngắt đến là thê lương. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, trước cửa nhà nào cũng kê một cái bàn nhỏ, trên đó bày biện đủ loại thức ăn từ xôi gà cho đến hoa quả, mà cái nào cũng héo que héo quắt. Trước cửa vài nhà còn thấy đốt giấy tiền với cả bát hương nữa. Thanh đạo nhân liền tới nhà trọ lớn nhất chỗ đó hỏi thăm. Thời này nhà trọ không giống như hiện đại mà thường có một quán rượu ở tầng dưới, phía bên trên mới là nơi để cho khách trọ nghỉ ngơi, muốn hỏi han bất cứ chuyện gì trên trời dưới biển chỉ cần đến nhà trọ là kiểu gì cũng ra hết. Gã chủ nhà trọ tên là Khoa, tuổi chừng sấp sỉ bốn mươi, dáng người cao lớn bỗ bã nhưng lại là tay cực kỳ hiếu chuyện. Hắn nghe thấy có người gõ cửa cứ tưởng là hàng xóm sang xin xỏ cái gì, vừa hé cửa ra định chửi thì nhìn thấy một lão đạo sĩ ngũ quan đoan chính, mình mặc áo bào, lưng đeo thất tinh kiếm, trên tay cầm phất trần, phía sau lại có một chú tiểu đồng nhìn vô cùng sáng sủa thông minh thì mừng lắm, vội vàng mời cả hai thầy trò vào nhà rồi đóng vội cửa lại

Thanh đạo nhân thấy sự lạ như vậy thì thắc mắc lắm, liền hỏi

– Xin hỏi không biết vùng này có phải vừa gặp giặc cướp hay sao mà tôi đi qua thấy nhà nhà đều đóng cửa im ắng đến như thế. Hai thầy trò tôi nghe nói mới xuất hiện ma nữ định đến đây tróc nã mà chẳng biết sự thể ra làm sao?

Chưa đợi Thanh đạo nhân nói hết lời tay chủ quán đã kéo cả hai thầy trò vào buồng trong, vừa mời lão đạo ngồi xuống ghế vừa sởi lởi nói

– Hai thầy trò cứ ngồi đây chờ tôi đi pha ấm chè cái đã, tình hình cũng vì con ma lữ đó mà cả vùng ăn không ngon ngủ không yên đã già nửa tháng nay dồi đấy! Hai thầy trò nhà ông tranh thủ lúc giời còn sáng thì đi ngay đi, kẻo để đến tối thì lại vạ nây đấy!

Lúc này Thanh đạo nhân đã ngồi yên vị xuống chiếc ghế gỗ, hai lông mày dường như khẽ chau lại. Đạo Thành lần đầu đi ra ngoài với sư phụ, chẳng biết phải đứng như thế nào cho phải, đành bẽn la bẽn lẽn đứng nép sau chiếc ghế của thầy. Gã chủ quán rót cho hai thầy trò mỗi người một cốc trà rồi bắt đầu kể lể

– Cái chuyện ma quỷ này á, tất cả nà do cái nhà anh Tráng mà da hết á, chả nà hôm ấy cái hàng bún của cái nhà anh Tráng ấy bán đến nửa đêm thì gặp ma ấy…

Thì ra tay chủ quán này trông thì to lớn cục súc, nhưng lại là tay buôn chuyện bẩm sinh, chỉ cần có cơ hội là mở máy thao thao bất tuyệt. Nhưng vừa dông dài lại ngọng líu ngọng lô, khiến cho người nghe không khỏi bực mình. Sơ lược lại câu truyện thì ở đầu xóm có một anh bán bún rong tên là Tráng, Tráng mới ngoài đôi mươi, còn chưa lấy vợ, bố mẹ thì đều đã qua đời cả. Hàng ngày Tráng đều gánh một gánh bún rong từ tận trong làng ra đến đầu phố để bán từ chiều đến tận quá nửa đêm hoặc hôm nào hết khách thì mới về. Hôm đấy đông khách quá, Tráng bán đến hết cả hàng, đang vừa dọn hàng vừa thổi sáo vui mừng vì hôm nay bán đắt hàng, tuy có hơi mệt một tý nhưng mà lại được tiền, bỗng đâu nghe thấy từ sau lưng có tiếng khóc nỉ non ai oán lắm. Tráng giật bắn mình quay lại thì thấy có một người đàn bà ăn xin đang dắt theo một đứa trẻ con vừa đi vừa lết cái nón rách tả tơi đến trước mặt mình xin ăn. Kỳ lạ thay nhìn đứa trẻ kia bụ bẫm kháu khỉnh là thế mà người đàn bà thì lại gầy gò quá, gương mặt mỏng tang trắng xanh đến tội nghiệp. Vốn Tráng có lòng thương người, còn một ít cơm nắm với tý dưa muối định bụng tối vừa gánh hàng về vừa ăn đường cho đỡ đói, về đến nhà thì đi ngủ ngay đỡ phải lục nồi lục chạn cũng đưa hết cả cho người phụ nữ kia, lại còn cao hứng hôm nay bán được hàng nên vất thêm cho người đàn bà hai cắc, vừa cúi xuống dọn hàng, vừa cười nói

– Này cô với cháu ăn tạm, nhà em còn mỗi tý cơm nắm này thôi, gớm, hôm nay bán đắt hàng quá, tý nước xuýt cũng không còn, thôi cô cầm tạm mấy hào ra mua cho thằng cò đồng bánh

Tráng vừa cười nói vừa lúi cúi dọn hàng, đến lúc ngẩng đầu lên thì lại chẳng thấy mẹ con nhà kia đâu nữa, mà quái lạ là cái nắm cơm với dưa kia hai mẹ con chỉ ăn hết một nửa, còn một nửa thì chẳng hiểu sao đã mốc xanh mốc trắng. Hai cắc bạc hai mẹ con nhà kia cũng chẳng thèm cầm, mà rõ ràng là khi nãy khi đưa cho thì vẫn còn mới nguyên sao giờ đã đen sì sì lại như thế này? Vốn tính tình chẳng hay nghĩ ngợi, Tráng cho rằng hôm nay đông khách mình mệt quá nên nó mới hoa mắt như vậy, bèn quẩy gánh hàng về lên giường ngủ một giấc cho đến tận gần trưa mới dậy.

Tráng mới tuổi ngoài đôi mươi, sức khỏe như vâm, bố mẹ anh lại mất sớm để cho một mình anh mấy mẫu ruộng. Thường ngày Tráng cũng là con người chăm chỉ, đêm hôm trước dù có bán hàng muộn đến mấy thì sáng hôm sau vẫn dậy sớm ra đồng như thường, chiều lại về quẩy gánh bún ngan lên phố bán. Anh quyết tâm phải kiếm cho được bạc trăm bạc vạn mà cưới cô gái đẹp nhất làng. Nhưng sao hôm nay đến gần trưa anh mới dậy, đầu thì đau như búa bổ, cả thân thể bải hoải rã rời. Nghĩ rằng mình chẳng qua bị trúng gió cảm cúm thường thôi, Tráng vẫn cố gượng dậy chuẩn bị hàng mà đi bán. Tối hôm sau hai mẹ con người đàn bà kia lại đến xin ăn. Hôm nay dù cho không bán được hàng nhưng Tráng cũng múc cho hai mẹ con kia một bát bún thật to thật đầy, ấy thế mà quanh đi quẩn lại lại chẳng thấy hai mẹ con kia đâu nữa, nửa bát bún còn lại cũng trở nên thiu thối đến khó hiểu. Mọi chuyện cứ diễn ra như thế đến gần một tháng trời, Tráng giờ đây không những bỏ bê công việc đồng áng mà cả gánh bún ngan cũng ế khách vì hương vị anh nấu ngày càng tệ, Tráng lúc nào cũng bải hoải như người mất hồn, cho dù một ngày có ngủ mười mấy tiếng đồng hồ mà mắt cứ thâm quầng chẳng khác gì người đã thức cả đêm dài.

Hôm ấy, vừa mới mở hàng thì có một ông thầy cúng đi ngang qua ghé vào ăn. Ông này là ông Thụy đen, người gốc Hà thành, nghe nói là cao tay lắm. Ông Thụy vừa nhìn thấy Tráng thì đã giật mình, bảo anh đưa tay cho mình bắt mạch. Tráng liền nghe theo, ông thầy mới đưa tay sờ vào cổ tay anh đã nhăn tít mày, liền vớ lấy cái kim chọc vào ngón tay Tráng, tức thì có một giọt máu đen sì chảy ra. Ông thầy liền hỏi Tráng bị như thế này bao nhiêu lâu rồi, anh liền kể hết chuyện kỳ lạ của người phụ nữ xin ăn kia ra. Ông Thụy nghe xong thì tặc lưỡi bảo

– Cậu đang bị một con ma nữ hút dương rồi, may mà gặp ta, chứ để nửa tháng nữa thì có khi đến cả tính mạng cũng chẳng giữ nổi. Nhưng chẳng hiểu sao con ma đó lại đi xin ăn nhỉ? Nay ta bày cho cậu một cách này, cứ làm theo lời ta dặn rồi thì để ta giúp cho cậu

Tức thì ông Thụy liền chạy đi mua một cái bánh nướng đưa cho Tráng. Thực ra bên trong cái bánh ông đã lén giấu vào một đạo bùa, không những thế còn có cả một ít tàn hương thỉnh từ trên chùa về nữa. Tráng theo lời ông Thụy dặn, cứ lúc nào hai mẹ con ma nữ kia đến thì đưa cho nó cái bánh nướng này. Kỳ thật, lần nào Tráng đưa cơm cho hai mẹ con nhà kia thì ma nữ cũng chỉ ngồi yên một chỗ mà không động đến, chỉ khi anh cúi xuống hoặc nhìn đi chỗ khác thì mẹ con ma nữ liền biến mất, sau đó thì bát cơm chỉ còn một nửa mốc xanh mốc trắng. Lần này vừa đưa chiếc bánh cho ma nữ, Tráng liền kiếm cớ cúi đầu xuống thu dọn. Nào ngờ chỉ vừa mới cúi xuống liền nghe thấy tiếng kêu chói tai của ma nữ, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ma nữ hiện nguyên hình mặt xanh nanh vàng, vừa đưa đôi móng vuốt lao về phía Tráng mà rít lên the thé

– Khốn nạn, dám lừa taaa…

Nào ngờ chưa bay đến nơi đã thấy một đạo bùa bắn tóe từ đâu ra, trước mặt có một lão thầy cúng già một tay bắt quyết một tay ném thẳng một lá bùa nữa về phía ma nữ. Ma nữ chỉ gào lên một tiếng thảm thiết rồi biến mất như tan vào mây khói. Nhưng lá bùa vừa được lão thầy cúng ném ra bỗng nhiên bốc cháy rồi lao thẳng về một hướng. Lão thầy cúng kia chẳng phải ai khác mà chính là ông Thụy đen. ông Thụy chạy theo ngọn lửa của lá bùa một lúc thì mất dấu nó ở một bãi tha ma bỏ hoang tận ngoài cánh đồng bên làng Hạ. Lúc ông Thụy quay về thì Tráng đã bất tỉnh nhân sự, còn sùi cả bọt mép, có lẽ do sợ quá. Ông Thụy bèn kéo Tráng vào một nhà dân gần đó gửi gắm, rồi còn kê cho anh một cái đơn thuốc, gọi là thuốc “hoàn dương”

Hôm sau ông Thụy hỏi han khắp nơi mới biết khu nghĩa trang đó đã bỏ hoang từ nhiều năm nay rồi, cánh đồng bên cạnh đó cũng chẳng hiểu sao không thể canh tác được nên chỗ đó trở thành đất bỏ hoang. Biết được sự tình ông Thụy liền chọn ra mười tám chàng trai khỏe mạnh chưa vợ có năm sinh không phạm các tuổi Tý, Dậu, Tỵ, Mùi, mỗi người cầm một cái đinh sắt dài bảy tấc buộc chỉ đỏ,đúng giữa trưa lúc dương khí mạnh nhất đứng vòng quanh bãi tha ma tạo ra một cái Thập Bát Thiết Đinh trận. Sau đó thì cắt tiết ba con gà sống đem đổ thành một vòng liền mạch bọc lấy trận pháp bên trong. Ở giữa lập một cái đàn tế, dán ba mươi sáu lá bùa đại điện cho ba mươi sáu thiên cang, ở chính giữa đặt một cái đầu dê vừa mới chặt xuống. Chờ đến chính ngọ ông Thụy bắt đầu làm lễ, chỉ thấy ông vừa lầm rầm khấn vái, phía bên tay phải có một bát muối, bên tay trái là một bát gạo nếp. Cứ khấn hết một câu lại lấy dúm muối ném sang bên trái, rồi lại lấy một dúm gạo nếp ném sang bên phải. Ban đầu mọi người dường như thấy có gì đó là lạ, sau đấy thì nghe thấy tiếng khóc thổn thức to dần. Ông thụy liền biến pháp, với lấy một con dao sắt đã chuẩn bị sẵn, hễ ném ra một dúm gạo lại đưa dao ra chém một đường. Mười tám người tráng đinh kia đã được dặn kỹ càng, chỉ cần nghe theo hiệu lệnh của ông Thụy liền đem cây đinh sắt trên tay cắm chặt xuống đất theo đúng vị trí đã được đánh dấu sẵn. Ông Thụy đã làm xong lễ, quát lên một tiếng thật lớn, tiếng khóc thổn thức khi nãy bất chợt im bặt. Đoạn, ông đưa cốc nước phép có chứa ngũ vị và xích tiêu vào miệng nhấp một ngụm rồi phì ra thật mạnh. Mười tám chàng trai đứng xung quanh chỉ chờ có thế đều nhất tề đem cây đinh trên tay cắm mạnh xuống đất.

Nào ngờ khoảnh khắc mười tám cây đinh chuẩn bị cắm xuống, mới chỉ chạm đến mặt đất, bỗng nhiên phía dưới đàn tế phát ra một tiếng cười thật man rợ. Đoàng một tiếng thật lớn, đàn tế nổ tan thành trăm mảnh. Ma nữ kia từ từ xuất hiện, rộ lên một tràng cười còn man rợ hơn lúc trước rồi lao thẳng vào ngực ông Thụy sau đó biến mất. Mọi người đứng xem xung quanh thấy ông thầy cúng phun ra một búng máu lớn rồi ngã vật xuống đất chết còng queo thì cuống cuồng bỏ chạy tán loạn. Mười tám thanh niên kia, tính cả anh Tráng thì có tổng cộng là sáu người ốm liệt giường đến giờ vẫn chưa dậy nổi.

…………………………………………………………………………………….

Sau hôm đó, cứ đến nửa đêm là nhà nào trong phố cũng nhìn thấy ma nữ bay lập lờ bên cửa sổ đòi đồ ăn, nhà nào nhà nấy đều phải đem từ bánh kẹo đến cơm canh ra mà để trước nhà. Mà đúng là chỉ qua một đêm đến sáng hôm sau tất cả đồ ăn đều mốc xanh mốc trắng hết cả lên. Mọi người vì thế mà giữa ban ngày ban mặt cũng chẳng dám ra khỏi nhà nữa.

Nghe tới đây Thanh đạo nhân chỉ khẽ mỉm cười rồi nói với tay chủ quán

– Hôm nay bần đạo tới đây chính là để tróc nã yêu nữ, cả phiền quan bác sắp xếp cho hai thầy trò một phòng nghỉ lại qua đêm, đến tối mai sẽ lập đàn trừ yêu cho mọi người.

Gã chủ quán thấy vậy thì mừng lắm, nhưng vẫn lắp bắp hỏi lại

– Như vậy thì đúng là mừng quá dồi, nhưng cái nhà ông Thụy hôm chước, dõ dàng là ban ngày làm phép mà còn bị vật chết, hai thầy trò nhà ông nàm sao mà lại phải chờ đến tối.

Thanh đạo nhân chỉ tủm tỉm cười đáp lại

– Lần trước ông thầy kia lập đàn buổi ban trưa là để mượn dương khí. Chính ngọ là lúc dương khí mạnh nhất, lại mượn thêm dương khí của mười tám xử nam để đấu với ma nữ. Tuy nhiên việc mượn dương khí lại vô cùng nguy hiểm, nếu bị phản lại e rằng sẽ rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Cũng giống như một đứa trẻ vác cây búa nặng trăm cân ra trận vậy. Binh khí dù mạnh nhưng không thể dùng thì lại thành ra tự mình hại mình. Thứ nữa là nếu lập đàn vào ban ngày lúc dương khí quá nặng, ma nữ kia sẽ tìm cách mà lẩn trốn lại càng khó diệt. Nếu ban đêm làm phép, chỉ cần tránh giờ thái âm là giờ Tý (11h đến1h đêm) thì lúc đó sẽ dụ ma nữ hiện thân mà diệt

Tay chủ quán mừng lắm, tức thì sắp xếp cho hai thầy trò một phòng sạch sẽ nhất, còn đi hô hào bà con chòm xóm chuẩn bị cho hai thầy trò một mâm cơm thật thịnh soạn. Nhưng theo lời Thanh đạo nhân thì chỉ chuẩn bị đồ chay nước lọc mà thôi. Ăn uống no say, Thanh đạo nhân quay sang nhìn Đạo Thành dặn rằng

– Hôm nay ta dẫn con đi chính là muốn để cho con rèn luyện. Hôm nay ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho sớm, sáng mai dậy vẽ phù cho ta.

Trong đạo thuật Mao Sơn, người vẽ bùa cần phải ngủ cho đủ giấc, tránh mệt mỏi. Khi mới dậy đầu óc sảng khoái tỉnh táo thì phải tắm rửa toàn thân cho sạch sẽ tỉnh táo rồi mới thắp hương niệm chú vẽ bùa. Khi vẽ thì nín thở vẽ một hơi cho hết chứ không được nhấc bút lên. Bùa chú lại chia làm hai loại là hoạt phù và huyết phù. Hoạt phù được vẽ bằng mực đỏ hay chu sa, là loại bùa cơ bản, dùng để trị những yêu ma cấp thấp, còn huyết phù thông thường sử dụng máu gà trống để viết, đối với những yêu ma khó đối phó còn dùng cả máu của thiên sư để viết. Ngoài ra còn có quỷ phù, loại phù này dùng trong các pháp môn tà tu, được viết bằng máu chó mực hay dùng máu kinh của xử nữ. Đạo Thành mới tu chỉ tu đến tầng nhập môn, đương nhiên là chỉ được dùng mực đỏ vẽ hoạt phù, còn chưa được động vào chu sa nữa. Nhưng lần này là lần đầu tiên cậu được theo sư phụ tróc quỷ nên hào hứng lắm.

Hôm sau, Thanh đạo nhân nhờ mọi người dẫn ra nơi bãi tha ma hôm trước. Đem hai mươi tám đồng tiền xu cùng với mười bảy cây kim sắt bày ra một trận pháp. Đúng mười giờ đêm, Thanh đạo nhân mang đủ các thứ pháp khí đã chuẩn bị sẵn ra mà lập đàn. So về đạo thuật thì Thanh đạo nhân đúng là hơn ông Thụy kia vài bậc, Thanh đạo nhân chỉ cần bày trận, niệm pháp quyết rồi hô một tiếng lớn, sau đó đánh ra một đạo Khưu Ma Phù, tay phải niệm bắt quyết để trước ngực niệm chú, tay trái kết thành Bạch Hạc Ấn chỉ thẳng xuống mặt đất rồi từ từ hướng lên trời. Nào ngờ, theo động tác của ông ta dường như mặt đất nứt toác ra, rồi một vật gì vuông vuông xuất hiện. Thì ra là một cái quan tài, nhưng lại là một cái quan tài đứng. Theo pháp ấn của lão đạo, cái quan tài cứ thế từ dưới lòng đất trồi dần lên như có ai đẩy từ dưới lên vậy. Khi quan tài nhô ra khỏi mặt đất được non nửa, tức thì bên trong vang lên một tiếng thét xé lòng. Từ bên trong có một bóng trắng nhe nanh múa vuốt bay thẳng về phía Thanh đạo nhân. Bỗng lúc bấy giờ, trong đám người xem lao xao phía sau, có một người chợt kêu lên thảng thốt

– Hình như là cô Loan, cô Loan con ông Phú phải không mọi người?

Chuyện cô Loan này trong cái làng này không ai là không biết, cũng phải bốn năm năm rồi. Khi ấy ông Phú chính là địa chủ giàu nhất làng, ở cả làng cả tổng này chẳng ai là không sợ ông ấy. Nghe nói có anh thợ cạo lúc cắt tóc chô ông Phú chẳng may làm xước mặt ông ấy mà bị ông Phú tiện tay cầm ba toong phang cho gãy cả tay. Ông Phú nhà giàu thật đấy, nhưng có mỗi một mụn con gái là cô Loan. Ông cưng con gái lắm, vì mãi đến năm gần năm mươi tuổi mới đẻ được cô con gái này, dự định sẽ làm mai làm mối cho anh con nhà chánh tổng cơ đấy. Thế mà đúng ngày giỗ ông cụ nhà ông Phú, cô Loan lại tiết lộ cho ông Phú một cái chuyện động trời, là cô đã trót có bầu. Mà có bầu với ai không có, lại có bầu với cái thằng Nô con nhà bà Tý chuyên đi gánh phân ở cuối xóm. Ông Phú giận tím mặt, nhưng mà dù gì thì nó cũng là con gái mình dứt ruột đẻ ra, cho dù nó có bôi tro trát trấu lên mặt ông thì cũng là máu mủ ruột già với ông, chẳng nhẽ lại đánh chết nó hay sao. Ông Phú chỉ đuổi cô Loan ra khỏi nhà, còn tuyên bố với cả làng “đứa nào mà cho chúng nó cái gì thì chết với ông”.

Cô Loan với anh Nô chẳng còn cách nào khác đành phải cất một cái lều ở cái miếu hoang đằng sau bãi tha ma ngoài rìa làng. Chỗ này từ lâu đã chẳng có ai đặt chân đến, hai vợ chồng cố gắng rau cháo nuôi nhau miễn cưỡng cũng sống được qua ngày. Nhưng cái bụng bầu của cô Loan ngày một lớn, cả làng thì ai cũng sợ ông Phú, chẳng ai dám qua lại với vợ chồng cô. Chỉ có mẹ cô là thương cô nhưng bà cũng sợ chồng lắm, thi thoảng chỉ dám sai con ở len lén đem mấy củ khoai tấm bánh mà ném vào gần miếu cho cô. Càng đến gần ngày Loan lâm bồn thì anh Nô lại càng sốt ruột, anh cũng chẳng muốn vợ mình phải chịu khổ như thế này, nghĩ mãi rồi anh quyết tâm nói với vợ

– Tôi có chuyện này muốn bàn với mình mình ạ, dạo này trên làng trên tổng người ta đang kéo nhau đi phu đồn điền cho người Pháp, tôi thấy bảo họ trả cao lắm, toàn bạc trắng Tây Dương thôi! Tôi phải đi kiếm tiền về cho mình đỡ khổ.

Thế rồi anh Nô bỏ ngoài tai lời can ngăn của Loan mà dứt áo ra đi. Rồi chẳng ai hay biết tin tức của anh nữa. Ông Phú cũng chưa quá nửa năm sau thì đột tử, vợ ông liền đi tìm đón ngay con gái và cháu về nhưng ra chỗ nghĩa trang bỏ hoang thì lại chẳng tìm thấy ai ở đó nữa. Bà buồn quá đâm phát bệnh rồi mấy tháng sau cũng mất. Nhưng chẳng ai biết rằng hôm đó, đúng lúc sắp trở dạ, cô Loan định đi sang nhà bà Tý nhờ bà ta giúp. Nào ngờ đúng lúc đi qua mảnh nghĩa trang phía sau cô tình cơ thụt xuống một cái hố. Quái dị là cái hố này cũng chẳng phải là hố, mà là một cái quan tài, chẳng hiểu sao lại là một cái quan tài táng đứng. Nhiều năm sương gió làm lớp gỗ phía bên trên mục ra hết, cô Loan rơi xuống chết bất đắc kỳ tử rồi biến thành lệ quỷ ở trong đó. Khỏi phải nó cũng biết cái chết của ông Phú kia là do ai gây ra…

Lúc này, ma nữ - chính là do cô Loan kia biến thành, đã trở nên điên cuồng đến tột độ, nó gào thét như điên như dại rồi lao thẳng về phía Thanh đạo nhân. Thanh đạo nhân liên tiếp ném ra tám đạo Khưu ma phù, ngay lập tức đã tạo thành một tấm lưới vô hình đem ma nữ kia khóa chặt vào bên trong. Bóng ma của cô Loan kia bị trói trong tấm lưới vô hình vẫn gào khóc thê thảm đến cực độ, tiếng khóc như xe vải khiến non nửa số người đứng xem quanh đó bủn rủn hết cả tay chân. Thanh đạo nhân biết rằng con ma nữ này oán khí quá lớn, bèn đốt một đạo thí oán phù ném ra, hai tay vừa bắt quyết vừa chỉ về ma nữ kia mà nói lớn

– Ma nữ, nhà ngươi khí số đã tận, nếu còn ở lại dương gian quấy phá thì tội nghiệp lại càng thêm nặng. Hôm nay để ta làm lễ siêu độ cho ngươi xuống âm ti. Kiếp này ngươi đã chịu khổ thì ắt kiếp sau sẽ có phúc báo!

Ngờ đâu ma nữ kia chẳng biết là do không nghe được lời nói của ông ta hay do oán khí của nó quá nặng, chỉ thấy nó rú lên một tiếng khiếp người, khiến cho những người đứng xem xung quanh sợ hãi tới mức ngã ngồi cả xuống đất. Sau tiếng rú khủng khiếp đó là một tiếng nổ đến vang trời lở đất, cả tám lá linh phù đều đồng loạt bốc cháy, tấm lưới trói buộc đã mất, ma nữ kia cứ thế lao thẳng về hướng Thanh đạo nhân. Ai nấy đều há hốc mồm, tưởng rằng ông thầy Tàu này có gì đặc biệt, chẳng qua kết cục cũng chỉ như ông Thụy lúc trước mà thôi.

Thế nhưng phỏng đoán của mọi người đều sai hoàn toàn, chỉ thấy Thanh đạo nhân lắc đầu thở dài một tiếng rồi rút từ sau gáy ra một thanh kiếm ngắn, vừa niệm quyết chú vừa chém ra một kiếm, ma nữ kia ngay lập tức đã hồn phi phách tán trong nháy mắt. Thanh kiếm mà ông ta vừa sử dụng là một thanh cổ kiếm có sát khí lớn nhất thiên hạ, có tên gọi là Long Lân (vảy rồng)

Nghe nói khi xưa, Hạ Vũ không chỉ có công trị thủy, mà ông ta còn là kẻ giết rồng. Hạ Vũ chính là vị vua cổ đại của Trung Hoa, lịch sử ghi nhận ông là người có công lớn trị hồng thủy. Chính ông ta là người ra lệnh cho đệ nhất đúc kiếm sư thời bấy giờ là Vưu Dã đúc ra một thanh kiếm từ thiên thạch để có thể giết rồng. Vưu Dã đã phải dùng chính máu của vợ con mình để rèn kiếm. Hạ Vũ dùng thanh kiếm này giết rồng, nhờ đó mới có thể trị được hồng thủy. Về sau Vưu Dã lại dùng vảy rồng để rèn ra một thanh kiếm khác. Chẳng biết chuyện giết rồng kia có thật hay không, chỉ biết là thanh kiếm được rèn từ vảy rồng kia sau này rơi vào tay đệ nhất sát thần thời chiến quốc là Bạch Khởi, được ông ta đặt tên là Long Lân. Còn về thanh kiếm khi xưa Hạ Vũ dùng để giết rồng thì chẳng ai nghe được tin tức gì về nó cả.

(Chú thích : Bạch Khởi là đại tướng quân nước Tần, từng ra lệnh chôn sống hơn 40 vạn tù binh nước Triệu trong trận Trường Bình)

Mọi người đứng xem xung quanh đều mắt chữ ô mồm chữ a, không ngờ ma nữ kia lại bị tiêu diệt nhanh đến vậy. Có người còn chẳng tin, cho rằng lão đạo sĩ này đang bày trò gạt người. Có điều, chính lão đạo sĩ cũng cảm thấy có gì đó kỳ lạ ở đây. Trong chiếc quan tài kia dường như còn một thứ gì đó đang động đậy. Hàng trăm con mắt cùng một lúc đổ dồn về chiếc quan tài nọ. Thanh đạo nhân rút ra một đạo linh phù lướt qua trước mặt mở ra thiên nhãn. Nhưng kỳ dị thay thiên nhãn của ông ta lại chẳng hề phát hiện ra điều gì, vậy rốt cuộc là có gì đang ẩn giấu phía bên trong chiếc quan tài kia chứ? Lẽ nào đạo nhãn của Thanh đạo nhân cũng không thể soi tỏ? Thứ tà vật trong đó liệu có tu vi lớn đến như thế nào chứ. Thanh đạo nhân bất giác lạnh sống lưng, tay trái liền rút ra liền ba tấm huyết tinh phù, tay phải cầm chắc Long Lân từ từ bước đến.

Nào ngờ khi nắp quan tài bật mở, bên trong chỉ có một đứa bé con chừng ba bốn tuổi rất là kháu khỉnh đang cầm một chiếc bánh trên tay. Đứa bé lần đầu tiên trông thấy nhiều người như vậy thì tỏ vẻ rất là sợ hãi, liền núp vào một góc. Thanh đạo nhân tiến tới quan sát kỹ lại. Đứa bé này chắc chắn là con của cô Loan kia được sinh ra ngay trong chiếc quan tài này. Tình mẫu tử thật là lớn lao, cho dù người mẹ có chết biến thành lệ quỷ rồi nhưng vẫn còn cố gắng nuôi con mình lớn được bằng này tuổi. Cho dù bị người dân nơi đây ra sức đòi giết đứa trẻ đi thì Thanh đạo nhân vẫn quyết tâm mang đứa trẻ này về nuôi dạy nên người, bởi vì giết một đứa trẻ vô tội đâu phải là diệt ma trừ quỷ. Tuy thế ngay chính Thanh đạo nhân cũng thấy ẩn sâu trong đứa trẻ này có một luồng oán khí rất mờ nhạt khó nhận ra.

Đông qua xuân lại thoáng chốc đã mười ba năm trôi qua, Đạo Thành trở thành một chàng trai khôi ngô tuấn tú, còn đứa trẻ năm xưa nhặt được trong quan tài được Thanh đạo nhân đặt tên là Đạo Toàn, nay cũng đã được mười lăm, mười sáu tuổi. Đạo Toàn một phần là vì được tiếp xúc với xã hội chậm hơn mọi người một chút, nên trở thành kẻ lầm lỳ ít nói, suốt ngày nếu không phải luyện pháp thì lúc nào cũng ru rú ở trong phòng. Ngoài hai đứa thì Thanh đạo nhân cũng nhận thêm chục tên đệ tử nữa, tuy nhiên thì cả về vẻ tiên phong đạo cốt lẫn pháp lực thì chẳng ai có thể so bì được với Đạo Thành cả. Năm ấy, con gái của Thanh đạo nhân - Thanh Phi Yến cũng vừa tròn mười tám tuổi, cô đẹp như một đóa hoa nở đỏ thắm giữa rừng vậy. Ấy thế nhưng trong số mười mấy đệ tử của cha mình, ngoài vị đại sư huynh mà cô đã thân thuộc từ nhỏ ra thì cô chẳng thèm để ai vào mắt, lúc nào cũng một điều Đạo Thành, hai điều Đạo Thành. Có điều trong số huynh đệ đồng môn thì chẳng ai ghen tức vì đại sư huynh cũng là người họ vừa quý mến và cũng vừa kính trọng bậc nhất.

Chiều hôm ấy đang đi lững thững qua hành lang bỗng nhiên Đạo Thành bị Thanh đạo nhân gọi giật lại

– Đạo Thành à, con đang đi đâu vậy?

– Dạ, con vừa mới sửa xong thanh kiếm gỗ cho Phi Yến, bây giờ cầm sang cho muội ấy!

– Thôi, để chút nữa cũng được, bây giờ đi vào đây đóng cửa lại, ta có chuyện muốn nói với con

Đạo Thành vâng lời sư phụ, đóng cửa lại rồi mới đi vào trong phòng ngồi xuống ghế. Nhưng chàng vạn lần không để ý có một người chẳng biết là tình cờ hay cố ý lúc đó cũng đi ngang qua cửa phòng của sư phụ

Nhấp một ngụm trà Thái Nguyên cho ngọt giọng, Thanh đạo nhân mới nói

– Đạo Thành này, ta có cảm giác khí số của mình sắp tận đến nơi rồi, theo con trong số bằng đấy sư huynh đệ, ta nên lo lắng về đứa nào nhất?

– Sư phụ đừng nói thế, người vẫn còn sống được đến trăm tuổi là ít mà. Theo con thì chắc chắn sư phụ đang lo về chuyện của Phi Yến ư?

– Không phải, Phi Yến là người mà ta yên tam nhất, vì ta đã nói là sẽ gả nó cho con mà, con chắc chắn sẽ lo được cho nó thôi! Trong số đệ tử của ta người mà ta lo lắng nhất chính là Đạo Toàn.

Đạo Thành mỉm cười đáp lại

– Con thấy Đạo Toàn về pháp lực cũng không phải là cao, nhưng đệ ấy lại rất chăm chỉ luyện tập. Cho dù không thể trở thành được như sư phụ thì đệ ấy cũng đâu phải đáng lo nhất, con thấy lục sư đệ mới là đáng lo hơn kìa!

– Không phải ở chuyện đó! Như con biết đấy, Mao Sơn đạo thuật của chúng ta bắt nguồn từ Trung Hoa. Đạo thuật Mao Sơn lại chia làm bốn môn là Phù Môn, Trận Môn, Pháp Môn và Quỷ Môn. Mao Sơn tông lại chia làm hai phái Bắc tông và Nam tông, Mao Sơn chính phái là Nam tông từ lâu đã không luyện quỷ thuật, còn Mao Sơn bắc phái của chúng ta lại trọng yếu vào việc luyện ma dưỡng quỷ, thế nên từ xưa đến nay luôn mang tiếng là tà tu. Vì thế pháp môn mà ta dạy cho các con hết thảy đều chỉ là phù, trận và pháp. Tuy nhiên sư đệ Đạo Toàn của con, hắn là mệnh cách Thái âm, nếu luyện tập theo pháp môn chính phái thì sẽ rất khó thành tài, nhưng chỉ cần luyện theo quỷ thuật thì sẽ có bước đột phá lớn trong đạo thuật. Tuy nhiên oán khí căn bản của nó lại quá dày, nếu luyện tà công thì chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma mà rơi vào con đường tà đạo. Việc của con bây giờ là phải luôn luôn để mắt tới Đạo Toàn, tránh để cho nó tiếp xúc với tà ma.

– Dạ, con hiểu rồi ạ!

– Thôi, không còn việc gì nữa, con đi qua chỗ Phi Yến đi

– Dạ

Đạo Thành khép cửa lại rảo bước sang phòng Phi Yến. Tâm trạng vui vẻ hôm nay của chàng cũng vơi đi đôi phần vì câu chuyện của sư phụ vừa nói. Vừa đi vừa nghĩ thoáng chốc đã đến cửa phòng của sư muội, chàng liền gõ cửa theo ám hiệu mà hai người đã quy ước với nhau sẵn. Gõ ba lần mà chẳng thấy ai mở cửa, rõ ràng là hai người dã hẹn nhau chiều nay rồi cơ mà, không lẽ nàng đi đâu. Đạo Thành liền cất giọng

– Này, không mở là ta tự vào đấy

Từ trước đến nay, không phải là Đạo Thành có quyền tự vào phòng của Phi Yến, nhưng mỗi khi đưa đồ gì cho nàng mà gõ cửa không thấy trả lời thì nàng cho phép chàng tự động mở cửa đặt đồ lên bàn rồi đi ra ngay. Nghĩ bụng lần này chắc cũng vậy, chàng liền mở cửa bước vào, nào ngờ vừa mở của liền thấy trời đất tối sầm, phía sau gáy bị một vật đánh vào thật mạnh.

Chẳng biết Đạo Thành đã bất tỉnh được bao nhiêu lâu nữa. Lúc tỉnh dậy chàng vô cùng hoảng hốt khi thấy xung quanh mình toàn là máu. Toan rụt tay lại để xem thì thấy hình như tay mình đang cầm một vật gì đó, là một thanh kiếm ngắn, đáng sợ hơn nữa, đầu kia của thanh kiếm đang cắm sâu vào bụng sư phụ, máu từ đó đang tuôn ra xối xả. Đạo Thành lấy hết sức bình tĩnh nhìn ra xung quanh thì trời ơi, bên cạnh chàng là xác của Phi Yến, nàng chết trong tình trạng gần như là lõa thể, ngực nàng cũng bị chính thanh kiếm trong tay chàng đâm xuyên thấu. Đầu óc còn chưa tỉnh táo trở lại thì có một tiếng hét thất thanh, có tiếng người kêu lớn, hình như là của lục sư đệ

– Ôi trời đất ơi, thằng này nó giết sư phụ rồi, nó hiếp xong còn giết cả sư muội nữa

Rất nhanh sau đó, mười mấy bóng người xuất hiện, chẳng cho chàng kịp thanh minh chỉ lao vào mà vừa đấm đá vừa chửi bới om sòm

– Thằng khốn nạn, ông tưởng mày là người tử tế, nào ngờ lại là quân khốn nạn thế này đây! Đi chết đi!

Sau một hồi nào là đánh đập nào là kiếm đâm dao chém, nào là gạch ngói, nghĩ là “kẻ phản đồ” đã chết, tên lục sư đệ kia liền đem xác Đạo Thành ra bờ sông gần đó mà ném xuống, vì theo hắn, kẻ phản bội không xứng đáng được “nhập thổ vi an”. Mấy người học trò của Thanh đạo nhân chỉ qua một đêm mà tan tác mỗi người một ngả. Thi thể của hai cha con sư phụ thì được bọn chúng chôn cất ở ven một rừng trúc gần đó. Nhưng bọn chúng vạn lần không hay, Đạo Thành vẫn chưa chết, chỉ có điều cột sống của anh đã bị hỏng mãi mãi.

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.