Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoang Đảo

Tiểu thuyết gốc · 2274 chữ

Đức từ từ mở mắt, đầu cậu vẫn còn ong ong đau như búa bổ. Trước mắt cậu là ánh nắng chói chang và một bãi cát chạy dài. Cậu phải mất một lúc khá lâu mới lấy lại được ý thức của bản thân, đúng rồi, bão, mọi người vừa trải qua một cơn bão, sau đó thì con tàu của chú Tư bị đánh vỡ, rồi sau đó thì... cậu cũng chẳng thể nhớ nổi, có lẽ cậu đã dạt được vào bờ chăng. Định thần lại Đức cố gắng lấy hết sức mà run rẩy đứng lên nhìn ra bốn phía xung quanh. Cũng may là hầu hết mọi người đều đã dạt lên đây, trừ chú Tư và thằng Út vẫn bất tỉnh thì mọi người đã bắt đầu lục tục bò dậy. Phía xa Bác Hùng đã kiếm được một gốc dừa ngồi tựa lưng vào đó, bên cạnh là thằng béo chẳng biết kiếm đâu được một con mèo đen đang ngồi nghịch nghịch. Mà con mèo này cũng rất là không nghe lời, chỉ chực thằng béo thả tay là nó chạy ngay ra, nhưng thằng béo cũng chẳng vừa, cứ mỗi khi con mèo nhảy ra thì nó lại vung tay tóm vào bằng được, nhìn rất là nực cười.

Phía ngoài bờ biển mọi người đã bắt đầu hoàn toàn tỉnh lại, chỉ thiếu tay Quỷ kiếm Thất và bác Cả là không thấy đâu, bọn họ có lẽ đã bỏ mạnh nơi biển xanh sâu thẳm. Cũng bởi vì ngày thưởng họ cũng chẳng bao giờ giao tiếp với ai nên mọi người cũng không để ý đến lúc tàu chìm. Nhưng tiếc thương thì cũng chỉ một hồi, chú Tư ngay lập tức thể hiện bản lĩnh lãnh đạo của một vị thuyền trưởng đích thực, nhận ra đây có lẽ là một hoang đảo, chú bắt đầu chỉ đạo mọi người tìm cách để sinh tồn trên hòn đảo này. Quan trọng nhất bây giờ là nước ngọt, cũng may là ngay chỗ mọi người đang đứng bây giờ cũng mọc lác đác vài cây dừa. Anh Sáu đến lúc này mới thể hiện bản lĩnh leo trèo tuyệt đỉnh của mình, chỉ loáng một cái mỗi người đã có trong tay một quả dừa. Giống dừa này quả to nhưng lõi rất bé, chủ yếu là xơ, khi bóc ra phần sọ dừa bên trong rất nhỏ. Nhưng có méo mó còn hơn không, mà dừa ở đây cũng thực sự tệ, sọ dừa đã nhỏ, mà phần nước dừa bên trong cũng nhạt toẹt, chẳng có mùi vị gì, nhưng ban đầu cứ phải thỏa mãn cơn khát đã rồi mới tính tiếp. Sau khi đã bổ sung nước, chú Tư chia mọi người thành từng tốp, Đức, Toàn béo và thầy Dương đi sâu vào trong đảo khám phá và tìm kiếm thức ăn. Hai tay buôn cùng với anh Sáu đi kiếm củi và lá khô về để lợp thành một cái lều tạm. Chú Tư cùng thằng Út với Bác Hùng đi về hướng bờ biển tìm kiếm thức ăn và xem xác tàu có trôi tới đó không, nếu may mắn thì có thể tìm được hai người Quỷ kiếm Thất và bác Cả. Lão Thành gù được đặc cách ngồi "trông nhà", hiện đang thay thằng béo chơi với con mèo.

Ba người bọn Đức và thầy Dương cùng với Toàn béo lãnh nhiệm vụ đi vào sâu trong đảo để khảo sát tình hình, trong đó Đức là người cẩn thận nhất, cậu vừa đi vừa tìm cách đánh dấu trên các thân cây nhằm không bị lạc đường khi ra về. Từ nhỏ cậu đã có một thói quen là khi đi đến một địa điểm mà mình chưa thuộc địa hình đều cầm theo một cuốn sổ nhỏ để tự vẽ ra cho mình một tấm bản đồ. Nhưng quả thực không may, lần này tất cả hành lý đều đã chìm dưới đáy biển. Kỳ thực hòn đảo này quy mô rất nhỏ, chỉ cần đi chưa đầy bốn tiếng đồng hồ đã thông sang bờ bên kia. Đảo tuy nhỏ nhưng không hề tệ, vạt rừng bên trong vô cùng xanh tốt rậm rạp. Vốn từ ngày học trong trường quân sự, hai đứa cũng đã có không ít kinh nghiệm hành quân dã ngoại, trời mới sẩm tối đã vác về được mấy con sóc con và cả một túi nấm. Vừa về đến nơi đã thấy lão gù chỉ đạo đám thằng Út dựng lên được một cái chòi nho nhỏ, còn phía bên ngoài, Bác Hùng đã nhóm lên một bếp lửa, bên chỗ chú Tư thì đang đục đục khoét khoét mấy cái sọ dừa để tạo hệ thống chưng cất nước ngọt. Mới nhìn thấy cả bọn, chú Tư hồ hởi hỏi:

- Sao rồi, ổn chứ, đảo này lớn chừng nào

Thầy Dương không trả lời, chỉ khẽ lắc đầu rồi đến giúp Bác Hùng. Thằng béo lập tức ngoác mồm lên mà than thở:

- Đảo cái rắm ấy, theo tôi thấy có khi có thằng nào chở một tàu đất đi ngang qua đây chẳng may đánh vãi ra mới đúng. Đảo đếch gì còn bé hơn cả cái nhà vệ sinh nhà tôi nữa kìa

Đôi lông mày trên trán chú Tư nhăn tít lại thành một cục, liền giục giã hai thằng thuật lại tình hình. Nghe xong chú ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Hòn đảo này tuy nhỏ nhưng theo hai cậu nói thì miễn cưỡng cũng cầm cự được một thời gian ngắn. Tạm thời cứ nghỉ ngơi trên đảo mấy ngày, nếu không có tàu đến cứu thì đành phải chặt cây làm bè mà rời khỏi đây vậy

Thằng béo liền dẩu cái mồm lên mà cự lại:

- Nói không phải mê tín chứ, hành lý đã chìm rồi, lấy đâu ra rìu mà chặt cây. Không lẽ ông định lấy lá khô bện thành xuồng à, cũng được đấy nhỉ, khi nào hạ thủy thì các người đi trước rồi quay lại cứu tôi nhà, chứ với cân nặng của tôi mà trèo xuống cái tàu đó á, tôi sợ nó không chịu nổi đâu!

Thực sự mỗi lần thằng béo mở máy thì có mà trời cũng không cãi nhau nổi với nó. Không hơi đâu mà nghe chú Tư với béo đứng đôi co, Đức đành đi xuống giúp đám Bác Hùng làm cơm. Đúng lúc cậu đi qua chỗ lão Thành gù, con mèo đen trong tay lão như nổi lên cơn điên, gào thét liên hồi chỉ chực chui ra từ trong tay lão mà nhảy bổ vào Đức. Nhưng lão gù cũng nhanh tay chẳng kém, chỉ khẽ lấy hai ngón tay cái và ngón áp út đưa lên vuốt dọc theo lưng con mèo từ phía đuôi lên đến gần cổ rồi ấn thật mạnh, con mèo lập tức trở nên ngoan ngoãn nằm phủ phục xuống một góc. Đức thấy thế thì chỉ quay sang cười xòa một cái. Cậu chẳng để ý đến một tia kỳ dị lóe lên trong đôi mắt già nua của lão gù.

Bữa tối hôm đó có canh cá nấu nấm cùng với mấy con sóc nướng, mọi người ngồi quây quần bên nhau ăn uống rất là thoải mái, hình như chẳng ai nhớ đến cơn bão vừa qua với sự mất tích của hai người trong đoàn cả. Thằng béo đang ngồi toang toác kể rằng mình có kinh nghiệm dã ngoại như thế nào, ngày mai làm bẫy bắt gà rừng ra sao, rồi chờ lúc nào nước triều xuống đi bắt ngao bắt ốc, chỉ cần múc đại một gáo nước biển rồi cho vào luộc lên là cũng có thể ăn được. Còn về lão gù, đừng nhìn thấy lão già nua ốm yếu mà coi thường, chẳng biết do tay nghề của Bác Hùng quá cao hay lão là quỷ đói giả dạng mà mỗi lần ngồi vào mâm là ăn như được mùa. Nhưng hôm nay lão còn chẳng thèm động đũa, chỉ ngồi một góc ôm khư khư con mèo mà đưa mắt nhìn ra màn đêm xa xăm. Đức thấy lão ngồi buồn thì vừa chắp tay sau đít vừa đủng đinh đi ra chỗ lão hỏi han:

- Ông Thành hôm nay không ăn cơm ạ?

Lão gù chỉ nhìn cậu cười mát, lại giở cái giọng không nhanh không chậm khốn nạn của lão ra mà đáp:

- Ầy, lão có cái tật là thiếu thuốc thì không ăn được cơm. Mỗi lần ăn cơm mà không được bắn một bi thuốc lào thì nó nhạt miệng lắm. Mà cậu Đức này, chẳng nhẽ cậu không thấy có gì lạ hay sao?

- Có gì lạ cơ?

- Cậu cứ thử nghĩ kỹ đi xem nào?

Thực ra ngay từ lúc đặt chân lên hòn đảo này Đức đã cảm thấy có điều gì đó không được bình thường. Ban đầu cậu cho rằng đầu óc cậu vẫn còn chịu ảnh hưởng từ cơn bão hôm trước. Nhưng nghĩ cho kỹ lại thì mọi việc thực ra rất kỳ dị, không phải là do cậu bị say sóng nên đi đứng lảo đảo. Khi nãy, lúc hái nấm trong rừng, rõ ràng là cậu đã cầm hụt một cây nấm. Không phải là do người bị chao đảo, mà là cây nấm cứ như có phép màu, rõ ràng là nắm tay vào được rồi nhưng chẳng hiểu sao lại hụt. Nhưng điều kỳ quái nhất có lẽ là đồ ăn, đúng vậy không chỉ nước dừa có vị nhạt nhẽo, mà đồ ăn bữa tối ngày hôm nay cũng vô cùng nhạt nhẽo, không phải do không có gia vị tra nấu mà nó nhạt, mà là nó không hề có mùi vị. Đúng, không những không có vị mà còn chẳng có cả mùi nữa, mà đặc biệt là cảm giác, nhai nấm, nhai cá hay sóc nướng đều có một cảm giác không thật như nhau.

- Cái hòn đảo này lạ lắm, hình như, hình như... nó không có thật

Cậu lắp ba lắp bắp mà trả lời

- Đúng vậy, ta nghĩ tất cả mọi người ở đây đều dính phải bùa lú rồi. Hòn đảo này đều là do mọi người tưởng tượng ra. Ta không biết kẻ này cao tay tới mức nào mà có thể che được mắt ta, trừ phi...

- Trừ phi làm sao ạ

- Trừ phi hắn đã lén yểm bùa vào thức ăn của tất cả mọi người trên tàu

Đức bắt đầu cảm thấy hơi lo sợ, nếu bỏ bùa được vào thức ăn thì chỉ có một người đáng nghi nhất chính là đầu bếp – bác Hùng. Nhưng vì sao bác Hùng lại phải làm như vậy chứ? Hoặc giả có khi nào chính là tay buôn kia không? Vì tất cả thực phẩm đều là do hắn chuẩn bị. Câu nói tiếp theo của bác Hùng cắt ngang những suy nghĩ miên man trong đầu của Đức

- Cậu có biết tại sao trên hòn đảo hoang như thế này lại có một con mèo đen hay không? Đây chính là một lời nguyền linh miêu từ xa xưa. Người làm phép phải kiếm cho được một con linh miêu đã sống đủ mười hai năm. Sau đó thì cho một quỷ hồn nhập thể làm một với con linh miêu đó. Đây cũng chính là một nhánh của pháp thuật chướng nhãn tất cả mọi người nhìn thấy hôm qua, có điều muốn người ta trúng thuật thì phải cho người ta ăn thức ăn có tẩm một loại bùa được làm từ máu của con linh miêu đó. Khi người đó ngửi được mùi đoạn hồn hương, tức thì sẽ đi vào mộng cảnh của linh hồn được giam giữ bên trong con linh miêu...

Đức chợt nghĩ tới những câu chuyện truyền miệng trong dân gian cậu được kể cho nghe hồi nhỏ, liền nói:

- Cháu nghe nói bây giờ chỉ cần cắn đầu lưỡi cho máu chảy ra thì sẽ thoát ra được ảo giác đúng không?

Nói đoạn lấy sức cắn lấy cắn để đầu lưỡi, nào ngờ chẳng thấy có cảm giác gì, đến máu cũng chẳng còn chảy ra được nữa. Lão gù đến giờ mới tủm tỉm cười:

- ha ha, thực ra ý thức của cậu đang bị con mèo này khống chế, việc cậu cắn đầu lưỡi thì cũng chỉ như cắn ở trong mơ thôi, chẳng có cách nào cả. Kỳ thực ta cũng có cách để thoát ra khỏi tình trạng hư ảo này, có điều...

- Có điều làm sao ạ?

- Nếu bây giờ có bất cứ ai bị con mèo này giết chết trong mộng cảnh này thì ý thức người đó cũng sẽ mất đi vĩnh viễn, nói cách khác là cậu sẽ trở thành người thực vật đó.

Chưa nói hết câu bỗng nhiên con mèo đen trong tay lão già như nổi lên cơn điên, nó lao vụt ra khỏi tầm tay của lão thành gù, bay thẳng tới phía Đức mà giơ đôi móng vuốt của nó hướng về phía mặt của cậu mà cào xé

Đức chỉ thấy má phải của mình nóng rát, kèm theo đó là một cảm giác tanh nồng âm ấm như thể có rất nhiều máu bắn lên mặt cậu vậy. Lờ mờ trước mặt cậu cũng nhìn thấy một bóng người...

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.