Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cơn Bão

Tiểu thuyết gốc · 2488 chữ

Gió thổi càng ngày càng mạnh, bầu trời xám xịt giờ đã tối đen như mực. Con tàu như một chiếc lá tre đang bập bềnh lên xuống theo mỗi cơn sóng lớn. Chú Tư bây giờ mới thể hiện bản lĩnh của một vị thuyền trưởng lão làng, khuôn mặt đen sạm của ông như đanh lại làm cho vết sẹo hình chữ thập trên gò má cao của ông càng hằn rõ lên nhìn thật khủng khiếp. Đôi bàn tay rắn chắc như hai gọng kìm được rèn bằng thép nguội vẫn đang ghì chặt bánh lái. Người đàn ông ấy không chỉ lèo lái con tàu của mình vượt qua cơn bão giữa trùng dương mênh mông bão táp, mà còn đang phải vật lộn với một con tàu ma đang không ngừng công kích vào mạn tàu.

Tay buôn người Nam Định có vẻ như không chịu được nữa, bắt đầu chửi thề:

- Tiên sư cha nhà chúng nó, có làm cái gì đâu mà lại đến nông nỗi này hả giời?

Lão gù vẫn không nhanh không chậm, thủng thẳng xỉa xói lại

- Không phải tại hai bọn ông buôn hàng quốc cấm thì đâu đến nỗi? Lần sau có muốn kiếm chuyện với ai thì cũng phải lựa người mà kiếm nhé, đừng có để như lần này nữa

- Này ông già, ông đừng có mà ăn ốc nói mò nhé! Có mà ông đi bốc mồ bốc mả nhà ai hại họ thù ông thì có

Trong lúc hai bên vẫn nhiệt tình tranh cãi thì Đức đoán được có đến tám phần mười lần này mọi người bị hại cũng là do chiếc vòng mình đang đeo trên cổ. Gì mà “cửu tử lệnh” chứ, tại sao lúc đưa cho mình cha lại không nói cho rõ đi mà cứ lấp la lấp lửng hại mình đến mức như thế này. Nghĩ đến đó cậu bất giác đưa tay sờ lên cái mặt dây trên cổ. Bất chợt bên phía khoang lái vang lên một tiếng quát thật lớn

- Út, vào trong ngay, không được ra ngoài đó

Tiếng quát làm tất cả mọi người giật thót mình mà nhìn lên phía chú Tư. Trên đó vẫn vang vọng tiếng bác Cả trong điện đài truyền lại

- Nhanh lên mọi người, thằng Út chạy ra ngoài rồi, tôi còn phải giữ máy, ai kéo nó lại nhanh lên…

- Sáu, lên đây giữ tay lái cho tao

Chú Tư chỉ quát lên một câu ra lệnh rồi nhanh chóng mở cửa bước ra ngoài, nhanh đến mức lão gù còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản. Chú Tư không chỉ là một người thuyền trưởng đầy trách nhiệm, giữa chú Tư với thằng Út còn tình cảm máu mủ ruột già, bởi chú Tư chính là chú ruột của thằng Út. Năm xưa, hồi còn ở Quảng Yên (nay thuộc tỉnh Quảng Ninh), chú tư và cha thằng Út là hai anh em song sinh, và cũng là hai tay lái cừ nhất vùng. Hôm đó, ngay trước ngày ra khơi đánh cá cùng anh thì chú Tư bỗng nhiên lên cơn sốt rất nặng nên đành phải ở nhà. Nào ngờ người ra đi không quay trở về nữa, con tàu cũng mất tích từ đó

Sau này chú Tư bỏ nhà sang Tàu lập nghiệp, rồi lênh đênh sang tận Nhật Bản, còn thằng Út lớn lên thì gửi ở nhà bác Quân, sau đó thì như đã kể ở trên, bác Quân làm ăn thất bát không còn đủ sức lo cho thằng Út nên đành phải để nó sang ở với chú Tư. Chú Tư vì lời hứa với người đã khuất coi nó còn hơn cả con đẻ. Đến giờ thằng Út gặp chuyện thì không thể nào làm ngơ được.

Thằng Út như bò lê trên sàn tàu, gió táp vào mặt nó đem theo bao nhiêu là sóng biển đau rát, phía trên những hộp những ván, những dây chão cứ thi nhau mà đập vào người nó đau điếng. Nhưng nó mặc kệ, vẫn quyết tâm vừa bò vừa lết trên sàn mà hướng về phía “con tàu ma” kia, miệng thì không nhừng gào thét “bố ơi, bố ơi…” Đúng lúc nó bò ra đến lan can thành tàu, chỉ một chút nữa thôi là nhảy xuống đến nơi, thì có một bàn tay chắc như hai gọng kìm ghì chặt lấy nó. Thật may là chú Tư đã vừa tới kịp, vung đôi tay mà chộp nó lại. Thế nhưng, thằng Út vẫn chẳng chịu ngừng, nó vừa giãy giụa vừa gào thét như điên trên tay chú Tư. Không hiểu nó có thể lấy được sức mạnh ở đâu mà chỉ cần giằng một cái đã gần như thoát được khỏi đôi tay cứng như thép của ông chú. Đúng lúc này, dường như chú Tư cũng nghe được gì đó, chỉ thấy chú hướng đôi mắt về phía con tàu ma kia rồi đờ người ra, đôi tay cũng nới lỏng ra vài phần, cảm tưởng như thằng Út chỉ cần giãy nhẹ là cũng có thể thoát ra. Bên trong khoang thuyền, lão gù cũng như nhận ra điều gì đó, ra lệnh cho mọi người

- Khẩn trương, ra đó cứu hai chú cháu nhà nó, mau lên

Cửa khoang tàu bật mở, không cần nói, người lao ra đầu tiên chính là Toàn béo, nó lao cả cái thân hình đồ sộ nặng gần một tạ rưỡi của nhằm thẳng thằng Út mà húc, khiến cho thằng bé lao bắn về phía mũi tàu, đầu đập cả vào thành tàu ngất đi. Bên này, chú Tư đã mất đi ý thức, cũng đang lờ đờ như một cái xác không hồn tiến về phía thành tàu chuẩn bị nhảy xuống. Thầy Dương, bác Hùng, Đức và cả tay buôn gày đét phải gồng hết sức lên cũng không thể gì lại được. Đúng lúc này, bỗng “ầm” một tiếng, con tàu ma đã lại nhằm phía mạn tàu mà lao tới. Thân tàu lắc lư, tất cả đều ngã lăn xuống sàn tàu

Chắc chắn là vì cú húc của Toàn béo quá mạnh nên thằng Út vẫn ngất tới tận bây giờ, còn chú Tư thì sau khi ngã xoài ra sàn tàu bỗng bật dậy như lò xo, lại tiếp tục bước từng bước ra bên thành tàu. Lúc này trong boong tàu có một cái bóng liêu xiêu bước ra, chẳng phải ai khác ngoài lão gù. Lão gù bây giờ nhìn thật phong độ chứ không lôi thôi nhếch nhác như lúc mới gặp, tay trái cầm một bó hương, tay phải cầm một xấp bùa màu vàng, đang đứng giữa cơn bão mà bắt quyết làm phép nhìn chẳng khác gì một vị thần mới từ trên trời rơi xuống. Chỉ thấy lão đọc mấy câu thần chú trong miệng rồi quát lớn một tiếng, xấp bùa trong tay không cần đốt mà vẫn tự cháy giữa gió bão. Sau đó rút ra một chiếc lọ sứ đã chuẩn bị sẵn, bên trong có một loại dung dịch gì đó, ném sấp bùa vào, rồi lại niệm chú, cầm thẻ hương bên tay trái vẽ một vòng lên không trung rồi lại quát lớn một tiếng nữa rồi cắm ngược đầu hương vào lọ sứ. Lọ sứ tức thì phát ra một tiếng nổ lớn, sau đó bùng lên một ngọn lửa rất nhanh rồi vụt tắt. Lão gù quát lớn

- Nhanh, cạy miệng ông ấy ra để ta đổ nước bùa vào.

Trái với vẻ từ tốn khoan thai thường ngày của lão gù, đây mới đích thực là phong phạm của một vị đại sư chính cống. Cả bọn tìm cách đè ngửa chú Tư ra nhưng không sao làm được vì chú quá khỏe. Thầy Dương nhanh trí liền dùng ba ngón tay, móc vào mạng sườn của chú Tư bóp một cái thật mạnh thấu đến tận xương. Mạng sườn là một điểm yếu trên cơ thể con người, chỉ cần móc vào đó, chú Tư như một phản xạ mà há miệng gào lên một tiếng. Thầy Dương nhanh như cắt cầm lọ thuốc đổ ộc vào trong miệng chú rồi nhanh tay bịt cả mũi cả mồm chú Tư lại, rồi giật ở cổ họng một nhát. Nước bùa uống vào, tức khắc cả cơ thể chú Tư mềm nhũn, nằm bệt xuống đất, nhưng ngay sau đấy liền lập tức tỉnh lại, đẩy hết mọi người sang hai bên rồi lao ra phía lan can tàu vừa gào to vừa hu hu khóc

- Anh Trai, anh ở đâu anh ở đâu?

Mọi người tưởng rằng thần trí chú Tư vẫn chưa hết hoảng loạn liền chạy ngay tới rồi đè nghiến chú xuống sàn, nhưng lão gù đã ra hiệu cho mọi người bình tĩnh rồi bảo thằng Toàn cõng thằng Út vào trong. Lúc này con tàu ma lại nhằm bên sườn húc tới một nhát chí mạng, con tàu xém chút thì lật nhào, nếu không có bác Hùng giữ kịp thì lão gù cũng bay ra ngoài. Chú Tư bây giờ đã tỉnh hẳn, xăm xăm bước đi vào khoang lái. Vào trong, lão gù cho thằng Út uống một viên gì đen đen, nó liền lập tức tỉnh lại rồi chẳng chẳng nói chẳng rằng ngồi một góc mà khóc rưng rức

Thì ra, những con tàu ma trên biển không phải tất cả đều giống như nhau. Nếu một con tàu vì một lý do nào đó bị đắm hoặc lênh đênh trên biển cho đến khi mọi người chết hết thì có thể trải qua một vài điều kiện đặc biệt nào đó liền biến thành một con tàu ma. Những con tàu ma như thế thường lênh đênh trên biển rồi dụ các con tàu khác lao vào những cơn bão hay những dải đá ngầm. Nhưng còn một loại tàu ma khác là những con tàu ma do con người tạo ra. Những vị phù thủy cao tay trục vớt những con tàu đắm từ dưới lòng biển lên, dùng bùa chú để kích phát oán khí của những linh hồn chết oan trên đó để tạo ra một con tàu ma. Mục đích của những con tàu ma này không chỉ dẫn dụ những con tàu vô tội vào chỗ chết mà còn tấn công những con tàu đó. Trong đó yểm một loại bùa vô cùng tàn độc, phàm là những người có người thân từng chết trên sông biển, hễ rơi vào tầm hoạt động của con tàu ma, tức khắc sẽ nhìn thấy những người thân đã chết của mình ở trên con tàu kia, từ đó vô thức mà nhảy xuống biển chết đuối. Khi nãy hai chú cháu thằng Út đã nhìn thấy hình ảnh cha thằng Út trên con tàu kia nên mới thành ra như vậy.

Trên khoang lái, tiếng chú Tư rít lên như muốn ăn tươi nuốt sống cái gì vậy

- Thằng Sáu, quay lại đây, nhanh lên

- Làm sao vậy ?

- Tổ cha sư cái tàu khốn nạn, bố mày đéo sợ mày nữa, Sáu, gạt cần, chuẩn bị tăng tốc. Bác Cả, tăng công suất lên chuẩn bị quay đầu.

Lúc này Đức cũng lờ mờ đoán được dường như chú Tư không vừa chạy vừa né như trước nữa mà muốn đối đầu trực tiếp với con tàu ma bên kia. Chiếc tàu tăng hết tốc lực, vẽ nên một đường cong rất đẹp trên mặt biển đầy giông tố. Chú Tư bây giờ không khác gì một kẻ điên, đang gào lên sau tay lái

- Bố mày cho mày chết.

Anh Sáu chỉ kịp gào lên

- Mọi người bám chắc, sắp đâm rồi.

Thì ra chú Tư đã có tính toán của mình, không tránh né con tàu ma kia nữa, mà lao thẳng vào nó. Vì con tàu ma kia di chuyển theo một phương ngang rất kỳ quái, chú Tư liền tăng tốc, lái con tàu của mình đi thành một hình vòng cung, dùng tốc độ lớn nhất, cộng thêm lực di chuyển của con tàu ma kia mà lấy mũi tàu đâm vào con tàu kia. Chỉ nghe “ầm” một tiếng, trời đất như đảo lộn, con tàu ma chỉ bị đâm một nhát đã bửa ra làm đôi gãy vụn. Nhưng con tàu của chú Tư có lẽ cũng tổn thất không nhỏ. Anh Sáu bật tung cửa lao ra ngoài xem xét rồi chạy ngược trở vào, mặt cắt không còn một giọt máu

- Chết mẹ, đầu tàu vỡ rồi, nước sắp tràn vào trong khoang rồi

Nghe được câu này của anh Sáu mà mọi người ai nấy tay chân rụng rời, giữa biển khơi mênh mông như thế này, lấy đâu ra chỗ mà nhảy xuống đây. Sau bánh lái, chú Tư vẫn kiên cường ghì chặt con tàu đương đầu với sóng to gió lớn. Con tàu như oằn mình trong cơn bão, một đợt sóng cồn đổ ập đến, rồi hai đợt, ba đợt, con tàu vẫn cố sức oằn lên chịu đựng. Nhưng con người thì chẳng thể nào địch lại được với thiên nhiên, chưa đầy mười phút sau, những tiếng “rắc”, “rắc” bắt đầu vang lên từ phía mũi tàu. Phần mũi tàu đã vỡ, nước bắt đầu tràn vào bên trong khoang. Thằng béo hoảng hốt chân tay cuống hết cả lên

- Nhanh nhanh, giữ cửa đi, không có nước tràn vào trong này bây giờ mất

- Mày có bị ngu không, tàu vỡ rồi, bám vào cái gì đi, sắp chìm đến nơi rồi

Anh Sáu đốp lại vào mặt Toàn béo, lúc này trong khoang đang nhốn nháo hết lên, con tàu thì lắc lư chao đảo. Chú Tư lúc này đã không giữ bánh lái nữa mà đờ đẫn ra ngoài boong tàu ngước lên nhìn trời cao, có lẽ con tàu của ông cũng sắp cùng chung số phận với người anh trai. Anh Sáu cũng ngước lên theo rồi lắp bắp

- Con mẹ nó, sóng… sóng thần…

Bên ngoài, một con sóng thần cao đến gần ba mươi mét, cuốn tung bọt nước đục ngầu đang từ từ tiến đến. Mọi người đều há hốc mồm trước cảnh tượng kỳ vĩ của thiên nhiên. Trước khi chết được nhìn ngắm một thứ hùng vĩ như vậy kể cũng đáng lắm. Con sóng tiến đến nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người, kéo theo đó là một tiếng “ầm” thật lớn, trời đất như đảo điên tối sầm lại. Trong mắt Đức bây giờ chỉ còn là một khoảng tối đen mênh mông, cậu hoàn toàn chìm vào trạng thái vô thức…

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.