Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Tàu Ma

Tiểu thuyết gốc · 3029 chữ

Câu nói vừa rồi của chú Tư làm cho Đức lạnh cả gáy. Hồi trước còn đi học ở trường Nhật Bản cậu cũng được học về tam giác rồng. Trên thế giới có hai vùng biển được gọi là “tam giác quỷ” đó là tam giác quỷ Bermuda và tam giác rồng. Tam giác rồng này còn được người Nhật cổ gọi là Biển quỷ, là vùng biển nằm giữa Nhật Bản và phía tây Phillipines. Tên gọi “tam giác rồng” xuất phát từ truyền thuyết có từ hàng ngàn năm về trước. Người Trung Quốc và người Nhật Bản cổ đại cho rằng dưới vùng biển này có một con rồng khổng lồ, khi lên cơn đói nó sẽ xơi tất cả tàu thuyền đi qua đó. Từ thời cổ xưa người ta đã kể rằng rất nhiều thuyền bè đi vào vùng biển này đều mất tích không để lại dấu vết gì, nhiều người còn nhìn thấy những con tàu ma trôi vô định trong vùng biển này. Vào những năm 1200, Hốt Tất Liệt đã nhiều lần cố gắng đi qua vùng biển quỷ và kết quả là nhiều tàu trong đội quân của ông đã bị mất tích một cách bí ẩn, kéo theo sự “bốc hơi” của hàng vạn binh lính. Người Nhật thì tin rằng đó là những trận cuồng phong của thần linh sinh ra để bảo vệ họ, nhưng những mảnh vỡ của chiến thuyền quân Mông Cổ thì vĩnh viển chẳng ai tìm thấy.

Đức được giáo dục trong trường học của Nhật Bản, cậu tin vào khoa học hiện đại. Người Tây Phương cho rằng trong vùng biển quỷ chẳng qua chỉ chứa một nguồn từ trường đặc biệt, nhưng tất cả mới chỉ là giả thuyết chưa hề có chứng minh cụ thể. Tuy nhiên trải qua mấy ngày hôm nay thì niềm tin vào khoa học của Đức cũng đã vơi đi vài phần.

Ở trong khoang, chú Tư vẫn đang giảng giải cho mọi người, mặt đầy lo âu

- Lúc sáng tôi có nhìn mặt trời để xác định vị trí tàu, có lẽ chúng ta đã đi lệch đường ban đầu rất xa, không hiểu sao hiện tại thì la bàn cũng không còn hoạt động nữa, có vẻ như trước đó nó cũng bị lệch hướng

Tay buôn người Nam Định thấy thế thì lộ rõ vẻ sợ sệt

- Ông, ông phải đưa, phải đưa bọn tôi cập bờ an toàn, anh Tứ cũng nhận lời rồi, nếu, nếu đến nơi được, tôi biếu ông 100 đồng Đông Dương… Không, không, tất cả số hàng lần này bọn tôi biếu ông tất

Chú Tư không nói năng gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi cúi người luồn qua khe mà lên khoang chỉ huy. Bình thường hai muốn sang khoang lái phải đi ra ngoài, tuy nhiên theo lời lão gù không được mở cửa nên đành phải gỡ tấm ván gỗ cũ để làm lối chui sang, cũng may là vẫn còn đường thông ra khoang lái, chỉ có thằng Út và bác Cả là đang mắc kẹt trong khoang máy. Ở phía mũi tàu là khoang chở hàng, còn lại là khoang máy, khoang nhiên liệu và khoang hành lý - đồ dự trữ. Khi nãy chú Tư đã dùng điện đài thông báo cho bác Cả không được phép mở cửa theo lời lão gù. Bên ngoài sương mù vẫn dày đặc. Vật bí hiểm kia hình như đã không còn ở ngoài đó nữa, vì chẳng nghe thấy tiếng đập vào cửa kính. Toàn béo đang ghé mắt qua lớp thủy tinh ngó ra ngoài xem xét bỗng nó quay đầu vào trong nói bằng giọng không được chắc chắn cho lắm

- Hình như bên ngoài, có… có người

Nghe thấy vậy tất cả liền nhào ra phía cửa kính mà ngó nghiêng, đúng là bên ngoài có hai bóng người mờ mờ trong sương. Bỗng nhiên một trong hai người ngã vật xuống đất, hai tay ôm bụng ra chiều đau đớn lắm, một người còn lại chạy đến cửa khoang ra sức đập cửa, chính là thằng Út. Có vẻ như khoang bên dưới vừa xảy ra chuyện gì kinh khủng lắm. Người đang ôm bụng dưới đất kia có lẽ là bác Cả. Lão gù thấy thế thì gắt lên

- Này, cái nhà anh Tư, chẳng phải tôi đã dặn anh là không được để hai người bên dưới ra bên ngoài rồi hay sao?

Chú Tư thò đầu xuống, gương mặt trắng nhợt cắt không còn một hột máu

- Hai người kia vẫn ở dưới đó, tôi còn đang nói chuyện với bọn nó bằng điện đài này

Thế thằng Út đang đứng ngoài cửa kia là ai

Lão gù nghe thấy thế thì lấy hết sức bình sinh mà rướn người về phía thằng Toàn đang hì hục mở cửa, mồm thì quát thật lớn

- Tiên sư cái thằng béo, tao đã bảo là không được mở cửa cơ mà

Nhưng lời của lão đã quá muộn, cửa tàu là loại khóa kiểu cũ, vô cùng chắc chắn nhưng khó mở, thằng béo hí hoáy vặn mấy nhát mới mở được. Khi lời lão gù cất lên thì nó đã mở xong khóa rồi, đang từ từ mở cánh cửa ra. Cũng may là vừa đúng thời khắc cánh cửa bật mở, một bóng đen lao vút ra chặn ngang lấy cánh cử, thì ra chính là thầy Dương. Lão gù thấy thế thì thở đánh phào một cái, khẩn trương nói:

- Nhanh nhanh đóng chặt cửa lại, đừng có mở ra, đó không phải là người đâu, tất cả đã bị trúng phải thuật chướng nhãn rồi

Phía bên ngoài cửa, thằng Út - chính xác hơn là cái gì đó đang giả dạng thằng Út vẫn đang đập cửa. Nhưng khi thấy thằng béo dập dờn mở cửa chưa hé ra thì đã đóng lại thì đã thay đổi hoàn toàn thái độ. Gương mặt lo sợ lúc nãy bây giờ đã nở ra một nụ cười man rợ, nó không đập cửa nữa mà bắt đầu đưa tay đấm chan chát vào thành cửa. Mọi người đều hoảng hồn mà quay sang nhìn lão gù, lão gù vẫn bình tĩnh nói

- Chỉ cần không mở cửa ra để khỏi hít phải khói hương của nó thì chẳng sao cả.

Thuật chướng nhãn là một trong những môn tà thuật thường được sử dụng để che mắt người khác. Loại tà thuật này đã có ở Trung Quốc cách đây rất lâu đời, từ thời Xuân Thu - Chiến Quốc. Có lời đồn loại thuật chướng nhãn này chính là do tướng quốc nước Ngô thời đó - Ngũ Tử Tư sáng tạo ra. Đương thời, Ngũ Tử Tư nguyên là một đại phu ở nước Sở, do mâu thuẫn với vua Sở là Sở Bình Vương mà phải chạy sang lánh nạn ở đất Ngô. Lúc bấy giờ nước Ngô có Ngô Hạp Lư, được người đời gọi là Công tử Quang muốn hành thích Ngô vương Liêu. Ngũ Tử Tư bèn hiến cho Công Tử Quang một vị sát thủ tên gọi là Chuyên Chư. Trong bữa tiệc, Chuyên Chư dâng món cá nướng lên cho Ngô vương, nhưng thực chất bên trong ẩn giấu một thanh kiếm ngắn. Chuyên Chư dùng thanh kiếm ngắn này đâm thủng ba lớp áo giáp mà hành thích Ngô Vương. Từ đó Công tử Quang đoạt được ngôi vua, thanh kiếm mà Chuyên Chư dùng để hành thích Ngô Vương sau này được gọi là Ngư Trường Kiếm.

Chuyện giấu một thanh kiếm vào thân một con cá nướng đã là điều không dễ, chưa kể còn phải vượt qua tầng tầng lớp lớp thị vệ rồi thái y kiểm tra thì việc đem kiếm giấu trong cá để hành thích là một việc gần như là không thể. Trong chính sử chắc chắn là không có nhắc tới, nhưng theo một số bản chép tay sách của đạo giáo mà lão gù đọc được thì Chuyên Chư xuất thân chỉ là một tay đầu bếp, có ngón nghề nướng cá tuyệt đỉnh. Ngũ Tử Tư dùng Chuyên Chư, ngày nào cũng nướng một con cá chép thật lớn dâng lên Ngô Vương. Sau đó đến ngày hành thích thì đốt ở trong đại điện một nén hương. Loại hương này không có khói mà cũng không có mùi, nhưng người ngửi phải thì sẽ bị mê hoặc thần chí, nhìn thanh kiếm mà nghĩ là cá. Nhược điểm của loại phép chướng nhãn này là đối tượng phải hàng ngày nhìn thấy vật mà vị đạo sĩ muốn cho hắn thấy, giống như theo khoa học hiện đại là tạo thành một phản ứng có điều kiện ở trong não bộ. Khi được ngửi loại hương đặc biệt kia thì những hình ảnh trong ký ức làm cho con người nhầm tưởng hình ảnh trước mặt, cũng giống như Ngô Vương và bao nhiêu thị vệ kia đã nghĩ rằng kiếm chính là cá.

Phép chướng nhãn này sau truyền sang Đại Việt, được một tên thái giám trong cung tên là Đỗ Thích học được, tên Đỗ Thích này tuy là một hoạn quan trong cung nhưng lại vô cùng tinh thông đạo pháp. Không biết hắn sử dụng cách nào mà có thể cải tiến được thuật che mắt kia, làm cho đối phương nhìn được những gì hắn thích. Sau này Đỗ Thích mơ thấy điềm báo mình được lên làm vua bèn dùng cách này hành thích Đinh Tiên Hoàng rồi trốn ở trong cung tận ba ngày đêm mà không ai bắt được. Không may cho hắn hôm đó trời đổ mưa mà hắn thì lại khát nước quá nên thò tay hứng nước mưa uống, nào ngờ bị định quốc công Nguyễn Bặc nhìn thấy, bèn bắt xuống rồi đem đi xử chém rồi lấy xương đập vụn ra, sau đó còn cắt thịt cho dân bắt họ phải ăn.

Bác Hùng nghe đến đây thì khẽ ghé vào tai thầy Dương mà thì thầm

- Nói như vậy thì có nghĩa trong số chúng ta có kẻ đã đốt hương có phải không?

Lão gù không biết là có đôi tai thần thánh hay là con mắt đọc được khẩu hình, liền lên tiếng chấn an mọi người

- Mọi người bình tĩnh, cũng có thể ai đó vô tình đốt hương, ví như kẻ nào đó đã giấu trong thuốc lá của các vị, cũng có thể khói lẫn trong làn sương mù.

Nãy giờ mọi người đang mải há hốc mồm ra nghe lão mù kể chuyện nên không ai để ý đến thằng Út “giả” đang làm gì bên ngoài cửa nữa. Chỉ thấy lúc này mặt Toàn béo đang ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ

- Có gì ngoài đó thế?

Mọi người nhao nhao ngó ra ngoài cửa, bên ngoài thằng Út đang khóc đến chảy máu mắt. Hai mắt nó đang chảy ra không phải là hai dòng nước mắt nữa mà là hai dòng máu. Nó nhìn tất cả mọi người với một ánh mắt căm thù, rồi bất ngờ tay phải cầm lấy hàm trên, tay trái nắm lấy hàm dưới rồi xé toạc cái miệng của mình ra. Trong con mắt kinh hãi của tất cả mọi người, chỗ cái lưỡi của nó, à chính xác hơn khi nãy là cái lưỡi, bây giờ đã bầy nhầy những máu đã bắt đầu mọc ra những cái xúc tu. Chính xác hơn là những cái xúc tu như vòi bạch tuộc đang chui từ trong bụng nó mà chui ra. Mấy cái xúc tu nhầy nhẫy máu đang ngo ngoe ngo ngoe nhìn mà thấy phát tởm hết cả người. Một tay buôn đã chui vào một góc mà nôn thốc nôn tháo. Cái vòi càng lúc càng dài, đến khi nó dài tầm gấp rưỡi một thân người thì không vươn ra nữa, mà bắt đầu bám vào thành cửa kính mà trèo ra xung quanh, phía dưới vẫn là thân thể của “thằng Út” vẫn treo vất vưởng. Thằng béo xem đến đây thì bắt đầu thấy rợn hết cả người, nó quay về phía lão Thành mà chửi đổng lên

- Mẹ tổ cha sư cái nhà lão gù, chướng nhãn cái tổ bố nhà lão ấy, cái này là quái vật, à không, là… là thủy quái con mẹ nó rồi.

Lão gù cũng bắt đầu run run

- Ta, ta cũng không biết nó là cái gì nữa, mà… mà nó đang định bò đi đâu thế

- Hình như nó đang tìm lối vào trong đấy

Bác Hùng lên tiếng

- Thôi chết, cái lỗ thông khí, cái lỗ thông khí ở trên nóc

Chú Tư ở trên khoang trên ngoái đầu xuống hốt hoảng nhắc nhở

Nhưng lời nhắc có vẻ hơi muộn, con quái vật đã bò được lên nóc khoang, có vẻ như nó đã tìm thấy cái lỗ thông khí chỉ nhỏ bằng miệng chén. Cái lỗ nhỏ như thế thì làm sao mà nó có thể chui cả cái thân hình to tổ bố của nó chứ. Nhưng mọi người đã phán đoán lầm, con quái vật thò một cái đầu vòi bé tí tẹo vào trong cái lỗ, bắt đầu ngoáy ngoáy xung quanh, rồi dường như cơ thể của nó có thể vặn nhỏ lại, đang từ từ vừa trườn vừa chui vào. Nhìn giống như một cái đồng hồ cát đang chảy xuống dưới vậy, càng vào nhiều càng phình to. Thằng Toàn thấy thế thì lao cả cái thân hình béo núc ních mỡ của nó lên ôm chặt lấy cái xúc tu đang nhơ nhớp cả dãi với máu kia, vừa kéo vừa hô hoán ầm ỹ

- Bác Hùng, bác Hùng, dao của bác đâu, chém chết cụ nó đi bác Hùng ơi

Bác Hùng nghe thấy thế như sực tỉnh, từ trong cuộn vải đeo bên hông rút ra một con dao thái cá dài chẳng khác gì một thanh kiếm, lao nhanh đến vung dao chém xuống một đường như điện chớp. Nào ngờ cái xúc tu vẫn trơ trơ không sứt mẻ gì. Bác Hùng kinh hãi vung dao tới tấp chém liên tiếp. Chỉ thấy lưỡi dao cắt ngọt vào cái xúc tu như cắt đậu phụ, nhưng cắt đến đâu lại liền tới đó, không thể cắt rời, thật là quái lạ. Đúng lúc này thì lão gù từ sau đi tới, tay phải cầm một đạo bùa, tay trái cầm một đồng xu, mồm lầm rầm đọc chú ngữ rồi dán chặt tấm bùa lên cái xúc tu mà thằng Toàn đang ôm. Chỉ thấy nghe xèo một tiếng, toàn bộ thân thể đáng sợ của con quái thú biến đi đâu mất. Trong tay thằng Toàn bây giờ là hai sấp giấy tiền đã cháy đen

- Biến đi, biến đi đâu mất rồi

- Chẳng qua chúng ta vẫn bị thuật che mắt thôi. Người có thể vận dụng thuật chướng nhãn đến mức này, quả là cao nhân

- Chướng chướng cái gì, lão mà nói ngay từ đầu có phải bác cháu tôi đỡ mệt rồi kh….

Câu nói chưa ra hết miệng thì thân tàu chao đảo một cái thật mạnh làm tất thảy mọi người ngã nhào xuống sàn tàu.

- Cái gì thế cái gì thế

- Tiên sư nhà nó, bão đến rồi

Cả con thuyền đang rung bần bật giữa muôn trùng khơi. Bên ngoài, lớp sương mù dày đặc đã bay hết, chỉ còn màn đêm đen đặc

- Này, lúc nãy còn đang sáng lắm cơ mà sao bây giờ đã…

Bác Hùng chưa nói hết câu thì con tàu lại bị chao đi một cái thật mạnh. Chú Tư gào lớn

- Mọi người giữ chắc vào, bão chưa đến, chúng ta đang bị tàu khác tấn công!

- Hả, cái gì cơ, tàu khác tấn công á?

Thằng Toàn lao ngay ra cửa sổ ngó ra ngoài, xưa nay đầu têu hóng hớt nó bao giờ cũng là đứa phải đi đầu. Bên ngoài trời đã tối, từng tia sét giật liên hồi như muốn xé tan bầu trời thành nhiều mảnh nhỏ vậy. Sóng từ hai bên đánh mạnh vào mạn thuyền, bọt nước tung trắng xóa. Con tàu đang lắc lư chao đảo như một cái lá tre giữa đại dương mênh mông. Bỗng từ phía mạn bên phải, có một con tàu chẳng biết từ đâu tới đang lao đến đánh ầm một cái lên thành tàu. Con tàu của chú Tư vì thế mà lại rung lên bần bật

- Con tàu kia hung quá

- Này, sao tôi cứ thấy lạ lạ làm sao ấy nhỉ

Con tàu kia lại lao đến đánh ầm lên mạn bên phải tàu làm mọi người ngã lao cả xuống. Nhưng thật là kỳ lạ, con tàu kia nhìn rất cũ kỹ, thuộc loại tàu buồm, mà những cánh buồm mục nát đã rách bươm xơ mướp hết cả. Nhưng kỳ lạ nhất ở chỗ là, nếu muốn đâm vào tàu khác thì người ta dùng mũi tàu để đâm chứ chẳng ai lại dùng sườn tàu như thế. Và kỳ lạ hơn là con tàu kia không phải đang trôi nổi trên biển, cứ như nó đang đi ngang trên biển vậy, xuất hiện chỉ va vào con tàu của chú Tư mà thôi.

Cơn bão đã tới ngày một gần, gió càng lúc càng mạnh. Con tàu của chú Tư đang chao đảo như điên trong cơn gió lớn, nhưng con tàu buồm cũ kỹ lại chẳng hề rung rinh tý nào, như đang đứng yên trên mặt hồ lặng gió vậy. Nó chỉ lầm lũi tiến lên theo chiều ngang rồi va liên hồi vào thành tàu của chú Tư.

Lão gù đang ôm chặt lấy cái cột, hai tay đầm đìa mồ hôi, mồm chỉ lẩm bẩm

- Con tàu kia chắc chắn là tàu ma rồi…

Bạn đang đọc Cửu Tử Lệnh sáng tác bởi Cyborg92
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cyborg92
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.