Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Luân Hồi Kiếm

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Tiêu Kiếm quả nhiên là một thiên tài hiếm có, lại dung hòa giữa kiếm đạo lưu truyền từ thời thượng cổ và thuật tiếp nối nguyên thần của tiền nhân, sáng chế ra chiêu thức Nhân Kiếm Hợp Nhất.

Cơ thể chính là kiếm!

Kiếm tức là cơ thể!

Tru Tiên Kiếm vốn là bảo vật hàng linh bảo thượng phẩm, độ cứng rắn vượt xa cơ thể xác thịt của con người, nên một khi luyện thành công Nhân Kiếm Hợp Nhất uy lực tuyệt đối không thể coi thường.

Công lực lúc này Tiêu Kiếm đánh ra đã đứng trước ngưỡng cửa bước vào cảnh giới ngưng tụ kiếm đạo bản nguyên chân thân rồi.

Trên bầu trời, Tru Tiên Kiếm hóa thành một vệt sáng, phá toái hư không bắn vọt tới như sao sa.

Cảm nhận lực lượng cuồng bạo như hồng hoang mãnh thú từ Tru Tiên Kiếm tỏa ra, da đầu Trần Phong trở nên tê dại.

Hắn có cảm giác nếu như để đạo kiếm quang này chém trúng, dưới tình trạng không tiến vào Hóa Long Thần Biến chắc chắn sẽ bị trọng thương, thậm chí là thần hồn câu diệt.

Trong lòng Trần Phong liên tục gào thét mắng chửi.

Cái con bà nhà nó!

Thằng oắt “Tiêu Điên” này chơi thật à?

Chỉ là luận bàn mà thôi, cần gì phải liều mạng như thế kia chứ?

Trong tình huống ấy Trần Phong tuyệt nhiên không dám khinh suất, nguyên khí đan điền cấp tốc luân chuyển.

Y phục đón gió phần phật tung bay.

Ngũ hành thuộc tính kim, mộc, thổ, thủy, hỏa nương theo Ngũ Hành m Dương Quyết chuyển hóa thành nguyên lực, tùy thời tuân theo sự điều động của Trần Phong.

Không khí đôi bên thập phần khẩn trương.

Trước thần thông Nhân Kiếm Hợp Nhất kinh thiên động địa của Tiêu Kiếm, Trần Phong không hề nao núng mà bình tĩnh đối kháng.

Mặc dù ngoại hình của hắn vẫn là một lão nhân già nua yếu ớt nhưng kỳ thực hành động lại vô cùng nhanh nhẹn, tinh chuẩn.

Trong sát na ngắn ngủi, nguyên lực mênh mông từ trên người Trần Phong tuôn ra, cấp kỳ thi triển một chiêu trong Lạc Thần Kiếm Quyết.

“Phanh…”

Một luồng áp lực cực kỳ khủng khiếp lan tràn khắp phiến thiên địa.

Muôn vạn huyễn ảnh phi kiếm trùng điệp hợp nhất.

Vạn Kiếm Quy Tông!

Trong nháy mắt một thanh cự kiếm khổng lồ kích thước dài trăm trượng hàng lâm.

Kèm theo đó cũng là một tiếng kiếm minh trong trẻo ngân vang tới chín tầng trời.

Một luồng sức mạnh to lớn lan tỏa, khí thế chống cự ngang ngửa với Tru Tiên Kiếm.

Lạc Thần Kiếm vốn là bảo vật trấn phái của Lạc Thần Môn, cùng đẳng cấp linh bảo thượng phẩm với Tru Tiên Kiếm, có thể điều động thiên địa nguyên lực, uy lực lớn vô cùng vô tận.

Tru Tiên Kiếm giống như là gặp phải đại kình địch, lập tức lâm vào trạng thái bạo phát kịch liệt.

“Xoẹt! Xoẹt!”

Hai luồng sáng đồng thời dựng thẳng đứng như muốn chọc thủng trời đất.

Không ai bảo ai, hai luồng sáng tựa thiên ngoại lưu tinh lao vào nhau.

Sự va chạm kịch liệt bùng nổ khiến cho phong vân biến sắc.

Oành!

Ánh sáng chói loà bao phủ.

Những lằn sét trắng xóa vằn vện như mạng nhện vắt ngang bầu trời.

Ầm… Ầm…

Trần Phong và Tiêu Kiếm đều thi triển tuyệt học, muốn dùng một kiếm phân ra thắng bại.

Tiêu Kiếm cả đời chuyên tâm theo đuổi kiếm đạo, tất nhiên trên phương diện này tinh diệu hơn hẳn so với Trần Phong.

Tuy nhiên, Vạn Kiếm Quy Tông trong Lạc Thần Kiếm Quyết uy lực cũng không đơn giản, thắng thua như nào vẫn rất khó đoán biết.

Dưới mặt đất, người dân trong An Thái Trấn nghe động tĩnh vội ngước nhìn lên bầu trời, trông thấy cảnh tượng thiên không biến hoá thì hoảng loạn đến cùng cực.

Một luồng uy áp giống như thiên uy hàng lâm khiến cho hơi thở của bọn họ trong thoáng chốc trở nên nặng nề, khí huyết ngưng trệ.

Những tiếng la hét vang vọng khắp mọi ngóc ngách.

“Chuyện gì xảy ra?”

“Có yêu quái! Tất cả mau chạy đi…”

“Các ngươi mau xem, hình như trên đó có người!”

“Đúng đúng… Không những là một mà có đến hai người.”

“Là… Tiên… Tiên nhân!”

“...”

Chẳng rõ ai là người đầu tiên khởi xướng hô vang hai chữ “tiên nhân”, trong thời gian ngắn toàn bộ người dân An Thái Trấn đều nhất loại quỳ xuống mà cúng bái. Trên gương mặt mỗi người tràn ngập vẻ hoảng sợ xen lẫn sùng kính.

Trở lại diễn biến trên bầu trời.

Sau một hồi giằng co, song phương bị lực phản chấn đẩy ngược về hai hướng khác nhau.

“Phanh…”

“Phanh…”

Một kiếm kinh thiên vừa rồi coi như kẻ tám lạng, người nửa cân, bất phân thắng bại.

Trần Phong sắc mặt tái xanh như tàu lá, gân cốt kinh mạch toàn thân rệu rã cả, cũng may là chưa ảnh hưởng đến nguyên thần.

Nếu chỉ là thương tổn bên ngoài, dựa vào thể chất tuyệt thế Cửu Dương Thần Thể của mình, Trần Phong rất nhanh sẽ khôi phục về trạng thái ban đầu.

Trong lòng hắn âm thầm đánh giá bản lĩnh của Tiêu Kiếm quả nhiên kinh khủng, có thể coi là đối thủ mạnh nhất từ trước đến nay mà hắn gặp phải.

Về phần Tiêu Kiếm, bản thể của gã bị đánh văng ra khỏi Tru Tiên Kiếm, hơi thở trầm ổn không chút rối loạn.

Ánh mắt của gã hướng về Trần Phong mang theo một vẻ kinh hãi, khó có thể tin được.

Đối phương rõ ràng chỉ là Nguyên Anh Kỳ viên mãn vậy mà sức chiến đấu vượt ngoài sự tưởng tượng.

Mặc dù vừa rồi Tiêu Kiếm chỉ vận dụng bảy thành công lực nhưng gã tin tưởng cho dù là Hoá Thần sơ kỳ đối chiến cũng không thể dễ dàng hóa giải như vậy đâu.

Danh tiếng Trần Phong tại Văn Lang rất lớn, tuy nhiên trong lòng Tiêu Kiếm vốn không đánh giá cao. Nhưng chỉ với một kiếm kinh thiên đó đủ khiến cho Tiêu Kiếm phải thay đổi suy nghĩ của mình.

Gã tranh thủ điều hoà khí tức, sau đó chắp tay hướng Trần Phong nói:

“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Lạc Thần Kiếm Quyết quả nhiên danh bất hư truyền! Tiêu Kiếm ta tâm phục khẩu phục! Từ nay về sau tuyệt đối sẽ không đến đây quấy rầy Phong đạo hữu nữa! Cáo từ!”

Thấy đối phương cũng là người hào sảng, sự hảo cảm trong lòng Trần Phong tăng thêm một chút.

Có điều tính cách Trần Phong xưa nay nào có chịu thiệt ai bao giờ, lúc này bèn cất cao giọng nói:

“Tiêu Kiếm đạo hữu! Bản thân ta nhập phàm mấy mươi năm, hôm nay chỉ vì ngươi mà phải phá vỡ quy tắc. Chí ít cũng phải bồi thường chút gì đó chứ?”

Tiêu Kiếm cau mày hỏi:

“Các hạ muốn bồi thường như thế nào?”

Trần Phong liền đưa ra đề nghị:

“Như vậy đi, chúng ta có qua có lại, chi bằng ngươi cũng đỡ của ta một kiếm thử xem.”

Nghe Trần Phong nói vậy, Tiêu Kiếm cảm thấy nghi hoặc.

Lạc Thần Kiếm Quyết tuy có điểm bất phàm nhưng trong mắt gã vẫn chưa đủ sức uy hiếp. Huống hồ vừa rồi thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, bản thân gã còn chưa vận dụng đến lực lượng kiếm đạo bản nguyên.

Tiêu Kiếm liền thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

“Bằng vào tu vi của ngươi hôm nay, cho dù thi triển mười thành công lực cũng không làm khó được ta đâu. Hay là đợi ngày ngươi chứng đạo thành công chúng ta sẽ tái chiến một trận sau đi.”

Trần Phong không hề lo lắng, ngược lại rất tự tin nói:

“Không sao, ngươi thử qua sẽ biết ngay thôi mà.”

Lời vừa dứt, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại, trong tích tắc một luồng khí tức đặc thù của sinh tử luân hồi bản nguyên xuất hiện bao quanh cơ thể.

Lạc Thần Kiếm giống như có linh tính, bất giác ngâm nga khe khẽ.

Thân hình già nua của Trần Phong thoáng lay động, đồng thời nhãn quang mở ra, hai mắt hoá thành nhật nguyệt, một đen một trắng.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Tiêu Kiếm giật thót mình, ngoài biểu hiện ngưng trọng thì trong con ngươi còn ánh lên một vẻ chờ mong mãnh liệt.

Phạm vi trăm trượng xung quanh Trần Phong, khí tức sinh tử luân hồi bản nguyên đã chạm đến một mức độ kinh người.

Ngay lúc ấy, trong đầu Trần Phong âm thầm hét vang một tiếng:

“Sinh Tử Luân Hồi Kiếm!”

Phanh!

Một vệt kiếm quang hai màu đen trắng với tốc độ cực nhanh như là thuấn di xuyên qua từng tấc không gian lao thẳng tới vị trí của Tiêu Kiếm.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 238

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.