Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân Kiếm Hợp Nhất

Tiểu thuyết gốc · 1542 chữ

Trần Phong lấy làm kinh ngạc, âm thầm phỏng đoán thân phận đối phương.

Tuổi tác đối phương không lớn, có thể tu luyện đến cảnh giới này nhất định là thiên kiêu bậc nhất trong một đại tông môn nằm ngoài Văn Lang Quốc.

Bình thường, tu sĩ thường hay cất giấu đồ vật vào linh bảo không gian nhằm tránh bị kẻ khác nhòm ngó. Vậy mà người này lại ngang nhiên đem bảo kiếm ra bên ngoài. Nếu không phải là một kiếm tu cuồng si thì hẳn là gã rất tự tin vào bản lĩnh của mình.

Nam tử trung niên đi lại trong Nhân Sinh Quán, sau khi xem xét các bức tranh ngổn ngang trên quầy, sắc mặt liên tục biến đổi.

Một lát, hắn hướng về phía Trần Phong tỉ mỉ quan sát rồi đánh tiếng hỏi:

“Đạo hữu chính là Trần Phong, thiếu chủ Lạc Thần Môn sao?”

Trần Phong nheo mắt đánh giá, giọng điệu có phần nghi hoặc hỏi:

“Các hạ là ai? Tìm Phong mỗ có chuyện gì?”

Nam tử trung niên bật cười, nghiêm nhường nói:

“Tại hạ họ Tiêu, tên chỉ duy nhất một chữ Kiếm, đệ tử Xích Quỷ Tông! Chẳng giấu gì, bản thân Tiêu Kiếm ta cả đời vân du thiên hạ cốt để truy cầu đến cảnh giới tận cùng kiếm đạo. Nghe nói kiếm pháp của Phong đạo hữu xuất thần nhập hóa, cho nên hôm nay tìm đến đây hi vọng được lĩnh giáo một lần!”

Tiêu Kiếm?

Nghe qua cái tên cũng đủ biết người này si mê kiếm đạo đến bậc nào.

Đối phương xuất thân từ Xích Quỷ Tông, Trần Phong lại càng cảm thấy ngạc nhiên hơn.

Mặc dù tu vi Tiêu Kiếm là Hoá Thần trung kỳ nhưng tâm lý Trần Phong lại hết sức bình tĩnh, trước đề nghị của đối phương liền gạt đi:

“Không có hứng thú!”

Thái độ của Trần Phong làm cho Tiêu Kiếm có chút bất ngờ, nhưng gã không giận mà còn sảng khoái cười bảo:

“Chỉ bằng tu vi Nguyên Anh mà có khả năng thu phục Hoá Thần sơ kỳ, đưa Lạc Thần Môn thống nhất Văn Lang Quốc. Đối mặt với ta lại không mảy may sợ hãi, điều này quả thực khiến cho ta cảm thấy hứng thú lắm đó! Rất xứng đáng để Tiêu Kiếm ta kết giao bằng hữu! Ha ha…”

Vừa nói gã vừa bước lại gần, đặt mông ngồi xuống đối diện với Trần Phong hỏi:

“Có rượu không?”

Trần Phong cau mày, tuy nhiên vẫn lấy ra một bầu rượu Bàu Đá ném qua.

Tiêu Kiếm nhanh tay bắt lấy, mở nắp bình rồi ngửa cổ tu ừng ực.

Một hơi uống cạn bầu rượu, sắc mặt Tiêu Kiếm tươi tỉnh cười nói:

“Khà… Rượu ngon! Rượu ngon…! Ha ha… Còn không, mau cho ta thêm một bình nữa đi?”

Trần Phong lại lấy từ Vô Danh Giới Chỉ một bình rượu mới ném ra.

Chưa đầy vài giây, bình rượu đã cạn sạch sành sanh.

Tiêu Kiếm tiếp tục bảo:

“Cho ta thêm một bình nữa! Ha ha…”

“...”

Chẳng mấy chốc, một mình Tiêu Kiếm đã nốc hết sạch mười mấy bình rượu.

Lúc gã mở miệng xin thêm, Trần Phong lắc đầu đáp:

“Hết rồi!”

Tiêu Kiếm ngẩn người, cái mặt nghệt ra một đống.

Trông bộ dạng thòm thèm của gã, Trần Phong tặc lưỡi, thằng oắt này chẳng những yêu kiếm như mạng sống mà còn là một con sâu rượu a!

Rượu Bàu Đá mạnh như vậy mà nó uống như là nước lã vậy đó!

Không phải hắn keo kiệt mà thực sự thì trong tay hắn chẳng còn bình nào cả.

Hồi sau, Tiêu Kiếm cầm một bức tranh đặt lên bàn, chăm chú quan sát các đường nét trong tranh rồi nói:

“Thật không ngờ ở một quốc gia nhỏ bé như Văn Lang lại có tu sĩ ngộ ra sinh tử luân hồi bản nguyên. Nể tình các hạ tu hành khắc khổ, ta cũng không muốn làm khó. Như vầy đi, chỉ cần các hạ đỡ được một kiếm, ta cam đoan sẽ lập tức rời đi, không quấy rầy ngươi nữa.”

Lấy tu vi Hoá Thần trung kỳ của gã, đương nhiên nhìn ra các bức tranh trong Nhân Sinh Quán có ẩn chứa từng tia lực lượng sinh tử luân hồi bản nguyên.

Mẹ kiếp!

Cái gì mà nể tình hay không nể tình chứ?

Uống của ta mười mấy bình rượu ta còn chưa thèm tính toán đó!

Trần Phong buồn bực hỏi:

“Nếu ta không đồng ý thì thế nào?”

Tiêu Kiếm thần sắc chợt lạnh như băng, nói:

“Đơn giản thôi, ta liền một kiếm phá tan nơi này! Ta sẽ không giết ngươi nhưng bất kể ngươi đi đâu làm gì ta cũng sẽ bám theo.”

Đệch mợ!

Thằng oắt con này thật là quá kiêu ngạo phách lối nha!

Trần Phong ngửa đầu cười lớn, quát vang một tiếng như sấm:

“Ha ha… Khẩu khí thật lớn! Muốn phá nhà của ta, ngươi có bản lãnh đó sao?”

Tiêu Kiếm im lặng không đáp, trong mắt lóe ra một tia quyết đoán phi thường thay cho câu trả lời.

Trần Phong cảm thấy đau đầu quá thể, đang yên đang lành tự nhiên lại xuất hiện một tên kiếm cuồng điên điên khùng khùng.

Có điều nhân phẩm tên Tiêu Kiếm này không tệ, nếu có thể kết giao cũng là một chuyện tốt.

Huống hồ gã lại là người Xích Quỷ Tông, dựa vào mối quan hệ này ngày sau tất có chỗ hữu dụng.

Sau cùng, Trần Phong đành nghiêm túc cảnh báo:

“Kiếm của ta một khi đã xuất không thấy máu tươi sẽ không trở về!”

Không ngờ Tiêu Kiếm lại hưng phấn nói ngay:

“Tốt! Nghe đồn Lạc Thần Kiếm là Văn Lang thiên hạ đệ nhất kiếm. Ta muốn xem thử rốt cuộc Lạc Thần Kiếm này có thực sự lợi hại như vậy?”

Vừa dứt lời, Tiêu Kiếm liền đưa tay về sau đang định rút kiếm thì bỗng nghe Trần Phong ngăn cản:

“Ấy, chậm đã! Nơi này của Phong mỗ không chịu nổi oai phong của ngươi đâu.”

Nói đoạn, thân hình hắn lập tức biến mất khỏi Nhân Sinh Quán.

Tiêu Kiếm cười lớn một tiếng rồi hoá thành một làn gió đuổi theo.

Trong nháy mắt, cả hai người đã xuất hiện trên bầu trời.

Đêm nay đúng vào ngày rằm.

Bầu trời trong vắt, đen thẫm lại như khoác tấm áo nhung đen có đính những ngôi sao lấp lánh, lúc ẩn lúc hiện.

Giữa tầng không, mặt trăng tròn như chiếc mâm bạc lung linh huyền ảo soi sáng bầu trời, chiếu rọi mặt đất.

Trần Phong không nhiều lời, mau chóng tế ra Lạc Thần Kiếm.

Trông thấy Lạc Thần Kiếm, mục quang Tiêu Kiếm phát sáng như điện, tấm tắc khen ngợi:

“Lạc Thần Kiếm quả nhiên danh bất hư truyền! Hảo kiếm!”

Dứt lời, Tiêu Kiếm tức thì hành động, nghe “xoạt” một tiếng, một thanh bảo kiếm lưỡi sáng như nước xuất hiện trong tay hắn, thân kiếm tỏa ánh kim quang óng ánh.

Kiếm vừa rời vỏ, một tiếng kiếm minh thanh thúy ngân vang xông thẳng lên thiên không.

Tiêu Kiếm lớn giọng nói:

“Trần Phong! Kiếm này ta gọi là Tru Tiên Kiếm, sau này ta sẽ dùng nó để trảm tiên diệt thần.”

Trảm tiên diệt thần?

Sợ thật đấy!

Trần Phong trợn tròn mắt, cảm giác tên Tiêu Kiếm này đích thị là một tiểu tử ngông cuồng không sợ trời không sợ đất rồi!

Tiêu Kiếm cái mẹ gì chứ?

Phải gọi hắn là Tiêu Điên mới đúng!

Đúng lúc đó, Tiêu Kiếm hú vang một tiếng.

Toàn thân gã bắn vọt lên, Tru Tiên Kiếm trong tay ngân vang mãnh liệt, giống như tiếng reo hò hòa quyện với âm thanh của chủ nhân.

Cơ thể Tiêu Kiếm trong tích tắc phát ra luồng ánh sáng chói lòa, tựa hồ chiến thần bước ra từ thời viễn cổ.

Một luồng khí tức bá đạo bao phủ phiến không gian, khiến cho lòng người run rẩy.

Nhìn thấy khí thế này, Trần Phong thở ra một hơi lạnh, kiếm thuật của gã Tiêu Kiếm quả nhiên có chỗ độc đáo.

“Lĩnh ngộ về kiếm đạo của hắn đã đạt tới trình độ vô cùng uyên thâm rồi. Đích thực bản thân ta chưa thể sánh bằng!”

Phía bên kia, Tiêu Kiếm thôi động nguyên lực, hướng về Trần Phong hét vang:

“Trần Phong! Ta sẽ cho ngươi tận mắt chứng kiến thế nào mới gọi là thiên hạ đệ nhất kiếm!

Tiêu Kiếm toàn thân hào quang vạn trượng, thiên địa linh khí bằng một cách nào đó mà ồ ạt hội tụ vào thân thể.

Trên thanh Tru Tiên Kiếm bất ngờ xuất hiện một vòng xoáy kỳ dị, thân thể Tiêu Kiếm hóa thành một làn khói mỏng bị hút vào bên trong.

Như vậy, người và kiếm hòa lại thành một thể.

Chính là Nhân Kiếm Hợp Nhất!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.