Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sinh Tử Luân Hồi Kiếm (2)

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Cảm nhận mùi vị nguy hiểm đến gần, sắc mặt Tiêu Kiếm càng trở nên nghiêm túc, không nghĩ ngợi nhiều lập tức đưa Tru Tiên Kiếm lên đón đỡ.

Song phương va chạm, không hề có âm thanh chấn động như trong tưởng tượng mà trái lại vô cùng yên tĩnh.

Đạo kiếm quang do Trần Phong thi triển tuy mong manh nhưng ý niệm ẩn chứa trong đó lại huyền ảo, giống như con lắc bạc uốn éo theo một phương thức quỷ dị xâm nhập thẳng vào trong cơ thể Tiêu Kiếm, tấn công trực diện vào linh hồn đối phương.

Đồng thời, bên tai Tiêu Kiếm truyền đến một tiếng hừ lạnh của Trần Phong, bất tri bất giác ý thức bị lâm vào trạng thái mụ mị.

Chỉ thấy toàn thân Tiêu Kiếm bỗng im lìm bất động giữa thiên không, đôi mắt gã trống rỗng vô hồn, vẻ sợ hãi xen lẫn bàng hoàng hiện hữu thật rõ trên khuôn mặt.

Thời gian chưa quá ba nhịp thở, Tiêu Kiếm có cảm giác bản thân mình dường như đã trải qua hàng trăm, hàng ngàn lần sống đi chết lại.

Sinh rồi lại tử!

Tử rồi lại sinh!

Vòng lặp sinh tử luân hồi liên tục tiếp diễn vô tận không ngừng.

Đáng nói là cảm giác này cực kỳ chân thực, khiến cho linh hồn và tinh thần của Tiêu Kiếm hoàn toàn bị mất quyền khống chế.

Sinh cơ của Tiêu Kiếm một thoáng đã bị rút đi mất trăm năm.

Đến nhịp thở thứ tư, thân thể Tiêu Kiếm chấn động kịch liệt, khoé miệng bất chợt trào ra một dòng máu tươi đỏ lòm.

Trong tình huống này, Trần Phong mưu đồ kích sát Tiêu Kiếm là rất dễ dàng. Có điều giữa hắn và đối phương không thù không oán, cho nên không muốn thủ hạ vô tình.

Đến nhịp thở thứ năm, Trần Phong liền quyết định thu hồi thần thông.

Suy cho cùng, Tiêu Kiếm vẫn là một tu sĩ Hoá Thần trung kỳ hàng thật giá thật. Mặt khác, gã còn là thiên kiêu bậc nhất Xích Quỷ Tông thế hệ này nên bản lĩnh đương nhiên rất lớn, sau giây lát trầm luân rất nhanh thần trí đã thanh tỉnh trở lại.

Gã vội vàng ném một viên linh đan vào miệng nhai ngấu nghiến.

Nghĩ lại cảnh tượng vừa trải qua, Tiêu Kiếm mồ hôi vã ra như mưa, kinh hãi nói:

“Đây… Đây là thần thông gì?”

Một kiếm đó quả thực quá bá đạo, không phải dùng nguyên lực đánh vào các bộ phận trên cơ thể mà trực tiếp công kích linh hồn. Đối với các tổn thương bên ngoài thân thể, tu sĩ có thể sử dụng các biện pháp phòng ngự nhưng trên phương diện bảo hộ linh hồn thì cực kỳ khó khăn.

Trần Phong mới chỉ là Nguyên Anh Kỳ mà ngộ ra thần thông bậc này bảo sao Tiêu Kiếm lại không kinh hãi thất sắc.

Phía bên kia, Trần Phong thần sắc như thường, đơn giản thốt ra năm chữ:

“Sinh Tử Luân Hồi Kiếm!”

Vẻ ngoài bình tĩnh là vậy nhưng trong lòng Trần Phong lại vô cùng kích động.

Vừa rồi, khoảnh khắc chứng kiến Tiêu Kiếm thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất, Trần Phong liền nảy ra ý tưởng thử dung hợp Cửu Chân Tinh Thần và sinh tử luân hồi bản nguyên vào trong một kiếm. Kết quả thực tế khiến cho hắn hết sức bất ngờ.

Vốn dĩ con người là sự kết hợp hoàn hảo giữa hai yếu tố linh hồn và thể xác.

Trong đó, tinh thần thuộc về linh hồn, bao gồm các khía cạnh của trí tuệ và ý thức, mang trên mình một nguồn năng lượng, tạm gọi là lực lượng tinh thần hay tinh thần lực.

Theo thời gian tu hành, tinh thần lực càng mạnh thì năng lực của tu sĩ càng mạnh.

Thông qua tinh thần lực, tu sĩ có khả năng phóng xuất thần thức ở phạm vi nhất định, nắm bắt hết thảy những diễn biến xảy ra trong phạm vi đó.

Trong chiến đấu, người có tinh thần lực mạnh hơn sẽ chiếm nhiều ưu thế, bởi vì từng diễn biến, từng hành động của đối thủ đều nằm trong sự kiểm soát của mình.

Quan trọng nhất là tinh thần lực càng mạnh thì khả năng cảm ứng và khống chế thiên địa ngũ hành thuộc tính càng hoàn hảo.

Cơ mà tinh thần là vô hình, vô sắc, vô thanh, vô vị nên khó sử dụng như một phương thức công kích trực tiếp.

Thế nhưng Trần Phong may mắn tu luyện công pháp Cửu Chân Tinh Thần, có thể biến cái vô hình thành cái hữu hình, biến cái không thể thành cái có thể.

Một đòn Cửu Chân Tinh Thần xuất ra sẽ giống như sóng âm, đánh thẳng vào não bộ khiến cho tinh thần đối thủ trở nên hỗn loạn, trầm mê, mặc dù chỉ là trong chốc lát nhưng cũng đủ để chuyển bại thành thắng rồi.

Bên cạnh đó, Trần Phong trải qua mấy chục năm nhập phàm, cảm ngộ sinh tử luân hồi bản nguyên đã có những lý giải vô cùng sâu sắc.

Sinh tử luân hồi bản nguyên kết hợp cùng Cửu Chân Tinh Thần tạo nên một thần thông bá đạo xưa nay chưa từng có.

Sinh Tử Luân Hồi Kiếm!

Nếu là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trúng phải chiêu thức này, Trần Phong tin chắc rằng linh hồn đối phương sẽ bị trầm luân trong muôn vạn kiếp luân hồi, cho đến khi cạn kiệt sức sống mà rơi vào kết cục thần hồn câu diệt.

Đây mới chỉ là bước khởi đầu, đợi khi sinh tử luân hồi bản nguyên đại thành thì chắc chắn Sinh Tử Luân Hồi Kiếm sẽ trở thành sát chiêu cực mạnh của hắn.

Tiêu Kiếm thở dài phiền muộn:

“Sinh Tử Luân Hồi Kiếm sao?”

Bản thân gã tám tuổi tu đạo, mười bảy tuổi Trúc Cơ, ba mươi lăm tuổi đột phá vào Kim Đan. Chưa đến trăm năm thành công kết anh, hai trăm năm thành tựu Hóa Thần…

Có thể nói, danh tiếng của Tiêu Kiếm trong hàng ngũ đệ tử Xích Quỷ Tông cực thịnh, nhưng đứng trước mặt Trần Phong thực không dám vỗ ngực tự xưng hai chữ “thiên kiêu”.

Tiêu Kiếm còn nghĩ thực lực giữa hai người chênh lệch cực lớn, ai mà ngờ Trần Phong lại có bí pháp kiếm đạo tuyệt diệu đến thế.

Nếu không phải Trần Phong thủ hạ lưu tình e rằng gã muốn tự thân thoát khốn sẽ phải trả một cái giá cực đắt.

Trần Phong mới chỉ là Nguyên Anh mà đã đáng sợ như vậy, một khi thành công chứng đạo, há chẳng phải sẽ trở thành tồn tại vô địch trong Hóa Thần Kỳ cảnh giới hay sao?

Tiêu Kiếm thu lại Tru Tiên Kiếm, chỉ là sắc mặt hơi tiều tụy, hiển nhiên đã bị hao tổn nguyên khí rất nhiều.

Gã chắp tay chân thành nói:

“Phong đạo hữu không hổ danh là đệ nhất thiên tài Văn Lang Quốc trong vạn năm qua. Lần này đến Văn Lang đã giúp cho Tiêu Kiếm ta được mở mang tầm mắt rồi.”

Con người này quả nhiên không đơn giản!

Trần Phong cảm giác Tiêu Kiếm tính tình hào sảng không như mấy tên ngụy quân tử, đích thực rất đáng kết giao.

Nghĩ đến việc tương lai phải đến Xích Quỷ Tông một chuyến, hắn bèn bày ra thái độ hòa nhã bảo:

“Chỉ là chút tài mọn, Tiêu Kiếm huynh hà tất phải khách khí như thế. Có thể kết giao với người bằng hữu xuất chúng phi phàm như Tiêu Kiếm huynh, Phong mỗ đích thực rất cao hứng!”

Tiêu Kiếm cười sảng khoái nói:

“Sau này có cơ hội, Phong huynh đệ hãy đến Xích Quỷ Tông một chuyến. Tại hạ nhất định sẽ thịnh tình chủ nhà đón tiếp!”

Thấy đối phương sắp sửa rời đi, trong lòng Trần Phong cuống lên, bèn hỏi ngay:

“Tiêu Kiếm huynh! Ta muốn hỏi huynh một chuyện được không?”

Tiêu Kiếm nghi hoặc đáp:

“Huynh đệ cứ nói! Chỉ cần là chuyện ta biết nhất định sẽ cho huynh câu trả lời thỏa đáng.”

Trần Phong bèn đem nghi vấn trong lòng ra hỏi:

“Kiếm huynh có từng nghe đến ngũ đại gia tộc hay chăng?”

Tiêu Kiếm giật mình kinh ngạc, sau một thoáng im lặng mới trầm giọng đáp:

“Chuyện về ngũ đại gia tộc ta cũng từng nghe tông chủ đề cập qua một chút. Nhưng đây là cơ mật của Liên Minh Tu Tiên, vì sao Phong huynh đệ lại biết được?”

. . .

Tác giả: Chân thành cám ơn hai đạo hữu "CoCaiDauBuoi" và "quochuypro" đã gửi đề cử cho truyện!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.