Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc lệnh từ Xích Quỷ Tông

Tiểu thuyết gốc · 1534 chữ

Trái ngược với sự tĩnh lặng chốn phàm gian, giới tu tiên Văn Lang thời gian gần đây xảy ra một sự kiện đáng chú ý.

Sứ giả Xích Quỷ Tông mang thánh chỉ đến sắc phong Lạc Thần Môn là tông môn đệ nhất Văn Lang Quốc. Mặt khác, thông báo 50 năm sau Xích Quỷ Tông sẽ tổ chức một kỳ đại hội tranh tài giữa các quốc gia cấp 4, yêu cầu Lạc Thần Môn cử phái đoàn đến tham dự.

Phần thưởng mà Xích Quỷ Tông đưa ra là một hạt tiên đan lưu lại từ thời thượng cổ, công dụng nghịch thiên giúp tu sĩ Hoá Thần có năm thành cơ hội ngưng tụ ra bản nguyên chân thân.

Ngoài ra, 3 quốc gia đạt thứ hạng cao nhất kỳ đại hội sẽ được phép mở rộng lãnh thổ lên gấp mười lần.

Xưa nay vấn đề này Xích Quỷ Tông quy định vô cùng nghiêm khắc, cho nên các nước chư hầu dẫu muốn mở mang cương thổ cũng không cách nào thực hiện.

Đất chật mà người đông, tài nguyên lại hạn hẹp, thế mới có chuyện Văn Lang từ khi khai quốc đến nay mới chỉ sản sinh ra được ba vị Hoá Thần tu sĩ.

Cho nên đây là sự tình hết sức hệ trọng, được giới tu sĩ Văn Lang đặc biệt quan tâm.

Tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về Lạc Thần Môn nghe ngóng động tĩnh.

Lúc bấy giờ, chưởng môn Võ Văn Đông cấp tốc triệu hồi chư vị trưởng lão về Lạc Thần Điện tiến hành thương nghị.

Võ Văn Đông ngồi vị trí chủ tọa, Lê Chiêu Tân ngồi bên trái, Hồ Thắng ngồi bên phải.

Hồ Thắng là trưởng lão lâu năm nhất nên đương nhiên có tư cách ngồi cạnh chưởng môn.

Còn Lê Chiêu Tân tuy gia nhập muộn nhưng tu vi của lão đã đạt ngưỡng Hóa Thần sơ kỳ, cũng chẳng thể tùy tiện sắp xếp ngồi ngang hàng với đám trưởng lão Nguyên Anh.

Phía dưới có Tôn La cùng một số Nguyên Anh trưởng lão mới gia nhập trong mấy chục năm gần đây, tổng cộng cả thảy có mười hai người.

Đợi cho đội hình ổn định, chưởng môn Võ Văn Đông bèn hắng giọng nói:

“Sự tình sứ giả thượng quốc giá lâm chư vị đều đã biết cả, ta cũng không cần nhắc lại nữa. Theo ý chư vị bản môn nên hành động thế nào?”

Một vị Nguyên Anh trưởng lão liền ứng tiếng:

“Chưởng môn! Nghe phong thanh Xích Quỷ Tông muốn nhân dịp này tuyển chọn ra ba nước chư hầu cấp 4 để bồi dưỡng thăng lên tu tiên quốc cấp 5. Chẳng rõ là thực hay giả?”

Hồ Thắng trưởng lão liền đứng ra giải thích:

“Đúng là có việc này! Theo tin tức sứ giả truyền đến, lão bất tử của Xích Quỷ Tông đã thành công đột phá Hợp Thể Kỳ tiến vào Đại Thừa Kỳ. Như vậy Xích Quỷ nghiễm nhiên sẽ trở thành tân tu tiên quốc cấp sáu trong Liên Minh Tu Tiên.”

Nghe vậy mọi người trong đại điện kinh hãi biến sắc.

Tu sĩ Đại Thừa Kỳ pháp lực thông thiên, dù chỉ là một cái giơ tay dậm chân cũng đủ khiến cho thiên địa chao đảo.

Dẫu biết rằng Độ Kiếp Kỳ đại năng là chí tôn cường giả nhưng tu sĩ cấp bậc đó rất hiếm khi xuất đầu lộ diện, phần lớn thời gian đều bế quan trường kỳ không màng thế sự, dồn toàn bộ tinh lực vật lực cho việc chuẩn bị phi thăng thượng giới.

Bởi vậy mới nói Đại Thừa Kỳ chính là cảnh giới siêu việt, xét trong Linh giới gần như là tồn tại vô địch.

Lại nói, Xích Quỷ Quốc là tu tiên quốc cấp 5, cai quản một phương chư hầu bao gồm hơn hai mươi tu tiên quốc cấp 4 cùng hàng trăm quốc gia cấp bậc thấp hơn.

Nước dâng thì thuyền lên!

Xích Quỷ Quốc thăng cấp 6, đương nhiên bọn họ muốn nâng đỡ một số nước chư hầu nhằm củng cố địa vị trong Liên Minh Tu Tiên.

Điều kiện tối quan trọng để tu tiên quốc cấp 4 thăng lên cấp 5 cần phải xuất hiện Hợp Thể Kỳ tu sĩ.

Một khi trở thành tu tiên quốc cấp 5 liền có tư cách tham gia vào Liên Minh Tu Tiên, từ đó nhận muôn vàn lợi tức và tài nguyên tu luyện.

Đám Nguyên Anh trưởng lão ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, trong ánh mắt mỗi người đều toát lên một vẻ khao khát mãnh liệt.

Chỉ cần Văn Lang Quốc lọt vào mắt xanh Xích Quỷ Tông, cơ hội để bọn họ Hóa Thần sẽ không còn là mộng tưởng xa vời nữa.

Dường như nhìn thấu tâm tư của mọi người, chưởng môn Võ Văn Đông ho nhẹ vài cái rồi nói:

“Chư vị chớ nên đặt quá nhiều kỳ vọng, trong hàng ngũ chư hầu thì Văn Lang ta chỉ là một quốc gia xếp hạng tầm trung, muốn dành một suất trong 3 thứ hạng đầu e rằng rất khó.”

Lão già Tôn La liền nhanh nhẹn đứng ra nói:

“Theo ý chưởng môn chúng ta nên làm gì?”

Chưởng môn Võ Văn Đông lườm lão một cái thật sâu, thâm ý muốn bảo ta triệu hồi các ngươi đến đây để thương nghị, vậy mà rốt cuộc lại đem quả bóng ném lại cho ta là sao hử?

Im lặng một lát, Võ Văn Đông chậm rãi bảo:

“Thượng quốc quy định mỗi quốc gia được phép đề cử tối đa 5 thành viên tham dự đại hội, yêu cầu tu vi tối thiểu từ Nguyên Anh Kỳ hậu kỳ trở lên. Danh sách đề cử chư vị có chủ ý nào chăng?”

Đây là vấn đề liên quan đến sự hưng vượng quốc gia và tiền đồ của bản thân, vậy nên mọi người đều hăng hái tham gia thảo luận.

Hồi lâu sau, một vị thiếu phụ tu vi Nguyên Anh trung kỳ chắp tay hướng về phía chưởng môn đề nghị:

“Theo ngu ý của lão nương, việc này hay là để cho chưởng môn và Tân tiền bối chủ trì đi. Các đạo hữu thấy có đúng hay không?”

Mọi người liền gật gù tán thành:

“Đúng vậy! Đúng vậy! Tân tiền bối là Hoá Thần tu sĩ, chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt hơn chúng ta.”

Chưởng môn Võ Văn Đông sắc diện như thường, nhãn quang đảo qua Lê Chiêu Tân hỏi:

“Chiêu Tân đạo hữu thấy sao hả?”

Lê Chiêu Tân không nhanh không chậm bảo:

“Ngươi đã hỏi qua ý kiến thiếu chủ hay chưa?”

Võ Văn Đông lắc đầu đáp:

“Trước khi rời đi hắn căn dặn rất kỹ càng, nói rằng trừ phi Lạc Thần Môn gặp họa diệt môn mới được làm phiền đến hắn. Cho nên chuyện này ta chưa thông báo qua!”

Lê Chiêu Tân nói như đinh đóng cột:

“Nếu thiếu chủ tham gia, chúng ta có bảy thành cơ hội chiếm đoạt vị trí quán quân đại hội.”

Đám trưởng lão bên dưới ngoại trừ Hồ Thắng và Tôn La thì những người còn lại giật mình cả kinh.

Bọn họ gia nhập Lạc Thần Môn không lâu, những sự tình liên quan đến vị thiếu chủ thần bí đương nhiên cũng nắm được ít nhiều nhưng cảm nhận không quá sâu sắc.

Chuyện Lê Chiêu Tân trở thành nô bộc của Trần Phong chỉ có chưởng môn là rõ, người bên ngoài vốn dĩ không nắm được nội tình.

Bây giờ nghe Lê Chiêu Tân khẳng định chắc chắn như vậy thì ai nấy đều rất sửng sốt.

Bỗng nghe chưởng môn Võ Văn Đông buông tiếng thở dài nói:

“Tính cách của hắn ta hiểu rất rõ! Những sự kiện như vậy e là sẽ không can dự đến đâu. Ài…!”

Lê Chiêu Tân nhíu mày, trầm ngâm giây lát rồi bảo:

“Lão phu thấy việc này cứ tạm gác đó đi, đợi khi thiếu chủ trở về rồi hãy thương thảo tiếp. Dù sao thì cũng còn tận 50 năm kỳ đại hội mới diễn ra. Không vội!”

. . .

Những chuyện đó Trần Phong quả thực không hề hay biết.

Cho đến một buổi tối nọ, Nhân Sinh Quán bất ngờ xuất hiện một vị khách không mời.

Đây là một nam tử trung niên diện mạo anh tuấn bất phàm, thân thể tráng kiện, sau lưng đeo một thanh trường kiếm.

Trần Phong vừa nhìn qua liền phát hiện thanh kiếm đó là một kiện linh bảo hàng thượng phẩm giá trị liên thành.

Nam tử trung niên chẳng chút che giấu khí tức, một thân tu vi Hoá Thần trung kỳ chập chờn ẩn hiện.

Bên cạnh đó, từ cơ thể gã toả ra một cỗ bá khí sắc bén, tựa hồ một thanh lợi kiếm mang khí thế phá trời rạch đất, thiên hạ vô song.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 240

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.