Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân quả bản nguyên

Tiểu thuyết gốc · 1665 chữ

Thấy chủ nhân ra mặt, nam tử kia ráng nén nhịn cơn giận, chắp tay ôm quyền lui xuống.

Phạm Kiều thần thái hiền hòa như gió xuân ấm áp, hướng về phía Trần Phong mỉm cười giải thích:

“Thủ hạ của vãn sinh tính tình lỗ mãng nhưng không có ác ý. Xin tiên sinh chớ trách! Nếu đã là quy định do tiên sinh đặt ra tất nhiên tại hạ không dám phá vỡ. Xin được mua ba bức tranh vậy!”

Công phu hàm dưỡng của thằng oắt con này quả nhiên không phải hạng tầm thường.

Trần Phong ném cho y cái nhìn đầy thâm ý, nói:

“Tùy tiện lựa chọn đi!”

Phạm Kiều liền lấy ra một túi bạc lớn đặt lên mặt bàn, sau đó cầm ba bức tranh ưng ý nhất rồi xoay người rời đi.

Ra khỏi cửa Nhân Sinh Quán, nam tử áo xám tên Trương Phi vừa rồi bị quở trách vội hỏi:

“Thái tử điện hạ! Người kia ỷ mình có chút tài năng mà không coi ai ra gì. Vì sao ngài lại ngăn cản thuộc hạ trừng trị hắn?”

Phạm Kiều ánh mắt lóe sáng như điện, xua tay ra hiệu cho thuộc hạ giữ im lặng.

Đi một đoạn khá xa, Phạm Kiều mới nghiêm túc giải thích:

“Ta nghi ngờ vị tiên sinh đó không phải nhân vật tầm thường đâu! Rất có thể là một tiên nhân ẩn thế!”

Trương Phi cả kinh nói:

“Tiên… Tiên nhân sao? Ý của ngài là…”

Phạm Kiều mở một bức tranh trong tay mình ra, chỉ tay vào một vị trí rồi hỏi:

“Các ngươi có biết nhân vật vẽ trong tranh này là ai không?”

Đám thủ hạ dán mắt vào quan sát, thấy trong tranh vẽ cảnh tượng hai phương thế lực đang đánh nhau to lắm.

Trên bầu trời, một người thanh niên chân đạp hư không phát ra một kiếm.

Đối diện là một người đàn ông y phục màu xanh, sắc mặt hoảng loạn cùng cực.

Đám người Trương Phi nhìn mãi nhưng không tài nào phát hiện ra manh mối, đành lắc đầu nói:

“Chúng thuộc hạ kiến thức hạn hẹp, kính xin điện hạ chỉ giáo!”

Phạm Kiều mỉm cười giải thích:

“Theo ta phỏng đoán, đây là trận đại chiến năm xưa giữa hai môn phái tu tiên Lạc Thần Môn và Thiên m Tự. Người này là Trần Phong, thiếu chủ Lạc Thần Môn, thiên hạ đệ nhất nhân trong giới tu tiên Văn Lang quốc. Trong hơn trăm bức tranh của Nhân Sinh Quán, nếu ta đoán không sai chính là hoạ về cuộc đời của vị thiếu chủ thần bí này.”

Đám Trương Phi đều xếp vào hàng cao thủ võ công cái thế nhưng nghe tới tiên nhân đại chiến thì ai nấy đều kinh hãi thất sắc.

Trương Phi gãi đầu thắc mắc hỏi:

“Điện hạ! Tại sao ngài lại nắm rõ như vậy?”

Trong giới tu tiên Văn Lang, Lạc Thần Môn danh tiếng lẫy lừng, có điều ở phàm tục rất hiếm người biết đến.

Phạm Kiều vừa sải bước đi vừa nói:

“Lão tổ Phạm gia ta là thành viên của Lạc Thần Môn. Sáu năm trước người từng có một lần quay trở về hoàng triều, ta cũng vì vậy mà ngẫu nhiên nghe được những chuyện này.”

Bốn người bọn Trương Phi chấn kinh!

Trong hoàng tộc, lão tổ Phạm gia đích thực là một tồn tại chí cao vô thượng.

Sự tình về lão tổ vẫn thường được người trong cung rỉ tai nhau.

Nghe nói vị lão tổ này sống ngót nghét đã ngàn năm, đạo hạnh thâm sâu khó lường.

Năm xưa lão tổ rời khỏi trần tục gia nhập vào cõi tiên, về sau hành tung bí ẩn, tựa hồ thần long thấy đầu không thấy đuôi. Cho dù là con cháu Phạm gia cũng không cách nào liên lạc.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi bản thân đắc tội với chủ nhân Nhân Sinh Quán, Trương Phi lo lắng thốt lên:

“Người kia nói mình họ Trần, lẽ nào lại là hậu nhân của vị thiếu chủ Trần Phong đó?”

Suy nghĩ hồi lâu, Phạm Kiều liền hạ lệnh:

“Ngươi lập tức an bài thủ hạ đi thăm dò xuất thân của vị Trần tiên sinh kia. Có điều việc này cần phải hành động hết sức cẩn trọng, tuyệt đối không được tự ý làm càn.”

Bọn Trương Phi vội vàng đáp:

“Thái tử yên tâm! Chúng thuộc hạ sẽ cho người xử lý ngay.”

. . .

Không rõ Phạm Kiều điều tra được thông tin gì, chỉ biết rằng từ đó về sau, mỗi năm hai lần đều đặn hắn sửa soạn lễ vật rồi đích thân mang đến Nhân Sinh Quán.

Trước mặt Trần Phong, Phạm Kiều cung kính nói rằng đây là tấm lòng hiếu kính của mình.

Về thân phận đương kim thái tử của mình hắn cũng thành thật nói ra.

Thái độ bất thường của y khiến cho Trần Phong vô cùng ngạc nhiên.

Mặc dù không sáng tỏ căn nguyên nhưng bằng vào nhãn quang của mình hắn cũng nhìn ra một chút manh mối.

Tuy nhiên hắn không vạch trần hay ngăn cản, chỉ cần đối phương không gây ảnh hưởng đến quá trình thanh tu thì hắn chẳng mấy bận tâm.

Xuân hạ thu đông…

Một năm bốn mùa không mảy may xê dịch.

Con tạo xoay vần, thoáng chốc lại qua thêm ba mươi năm.

Khu phố mà Trần Phong sinh sống thay đổi biến hoá rất nhiều.

Có người đến, có người đi và có người ở lại.

Có người chấm dứt sinh mệnh tiến vào luân hồi chuyển kiếp, đồng thời lại có những đứa trẻ mới được sinh ra.

Giữa dòng chảy thời gian, duy chỉ có Nhân Sinh Quán là vẫn bảo trì nguyên vẹn.

Nhẩm tính thời gian Trần Phong nhập phàm vậy mà đã năm mươi ba năm ròng.

Bộ dáng hắn ngày một già nua, mái tóc bạc trắng như sương, trên gương mặt cũng xuất hiện thêm nhiều nếp nhăn.

Số lượng tranh hắn vẽ đã lên tới gần một ngàn, nội dung ghi lại những trải nghiệm nhân sinh của bản thân trong hơn nửa thế kỷ vừa qua.

Sinh tử luân hồi bản nguyên càng lúc càng tiến đến gần độ chín muồi, phỏng chừng không bao lâu nữa sẽ đại thành.

Điều đáng chú ý trong quá trình thể nghiệm nhân sinh, Trần Phong vô tình cảm ngộ ra một loại hư bản nguyên mới, là nhân quả bản nguyên.

Trong cõi mông lung, vô cùng vô tận của trời đất, con người thật bé nhỏ, như một hòn sỏi, như một hạt cát.

Trong cái vĩnh viễn không đầu không cuối của thời gian, con người xuất hiện và mất đi nhanh như ánh sáng chợt đỏ, chợt tắt của con đom đóm, như ánh sáng của một làn chớp.

Nhân quả trong thế giới phàm tục, thường được hiểu như một luật thưởng phạt công bình: “Ở hiền gặp lành, ở ác gặp dữ” hoặc “gieo gió ắt gặt bão”.

Nhân quả có thể báo ứng, hiện hữu ngay tức khắc như việc chúng ta khát, chỉ cần uống nước vào thì sẽ thỏa lòng nhưng kết quả của nó cũng có thể xảy ra ở tương lai gần hoặc xa, giống như ta gieo một hạt giống và chờ đợi nó nảy mầm.

Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, như trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu, việc làm ác cũng nhận lại như thế. Dù có lên núi cao hay trốn xuống vực thẳm, cũng không thể nào tránh được nghiệp quả khi đủ nhân duyên.

Bởi thế có rất nhiều người quá sợ hãi luật nhân quả nên họ không dám làm những điều xấu ác, vì gieo nhân xấu thì gặt quả ác trong hiện tại và tương lai.

Hoặc ngược lại, có rất nhiều người làm phước thật nhiều để mong mai sau thọ hưởng phước báo nhiều hơn.

Trần Phong có thể cảm ngộ ra nhân quả bản nguyên cũng bởi giữa nhân quả và sinh tử luân hồi có mối liên hệ tương quan sâu sắc.

Có thể nói, con người ta lúc sinh tiền tạo nhân gì thì khi chết rồi, nghiệp lực dắt dẫn tinh thần đến chỗ đó thọ quả báo. Nếu tạo nhân tốt thì luân hồi đến cảnh giới giàu sang, phú quý. Còn tạo nhân tội ác thì luân hồi đến cảnh giới nghèo hèn, khi thăng khi giáng, lúc bổng lúc trầm.

Tuy nhiên, sinh ở một cảnh nào, không phải sẽ ở luôn cảnh giới ấy.

Bởi vì nhân có hạn thì quả cũng có chừng, giống như ném cục đá lên hư không, khi cục đá đi hết cái sức của nó, tất sẽ rơi xuống đất lại.

Chúng sinh ở cõi đời, hễ nghiệp quả hết thì nghiệp nhân bắt đầu trở lại.

Vậy mới nói, mỗi chúng sinh là một tay thợ tự xây dựng đời mình trong quá khứ, hiện tại và tương lai.

Giữa sinh tử luân hồi bản nguyên và nhân quả bản nguyên, bất ngờ xuất hiện một loại hư bản nguyên khác, chính là thời gian bản nguyên.

Nhớ năm xưa nhận được thần thông Dịch Chuyển Tức Thời, Trần Phong từng cất công mày mò phương pháp tìm ra thời gian bản nguyên nhưng không có kết quả, chẳng ngờ vào thời khắc này lại manh nha thành tựu.

Càng đi sâu vào cảm ngộ hư bản nguyên, Trần Phong càng cảm thấy con đường Đại Đạo vô cùng huyền ảo và kỳ bí.

Theo truyền thuyết, trong thiên địa có đến ba ngàn pháp tắc khác nhau, còn thực tế số lượng bao nhiêu trước nay chưa ai kiểm chứng được.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 247

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.