Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hai mươi năm

Tiểu thuyết gốc · 1525 chữ

Kể từ dạo đó, Khả Ngân không còn xuất hiện bất kỳ thêm một lần nào ở Nhân Sinh Quán nữa.

Cho đến ba tháng sau, khi tiết trời đổi vận vào xuân, Lương Văn Sinh hối hả chạy đến thông báo bảy ngày sau con gái mình sẽ xuất giá lên xe hoa về nhà Vương viên ngoại.

Ông ta còn đặc biệt mời Trần Phong đảm nhận vị trí chủ hôn.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng Trần Phong không rõ vì sao trong lòng mình lại cảm thấy có chút mất mát khó mà diễn tả.

Hắn liền thử dò hỏi vị phu quân tương lai của Khả Ngân thì được biết con trai Vương viên ngoại tên là Vương Bình, năm nay hai mươi chín tuổi.

Người này nhân phẩm tốt, tính cách lại hào sảng trượng nghĩa nên rất được lòng mọi người.

Trong một lần đi dạo phố, Vương Bình tình cờ bắt gặp Khả Ngân liền sinh lòng yêu thích. Sau khi trở về Vương phủ lập tức hối thúc cha đến nhà họ Lương bàn chuyện mai mối.

Vì bận mải công việc kinh doanh của gia đình nên đến nay hắn vẫn chưa thành gia lập thất. Như vậy, Khả Ngân gả vào nhà họ Vương nghiễm nhiên trở thành chính thất, không chịu thiệt thòi gì cả.

Nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, Trần Phong cũng cảm thấy yên tâm.

Hắn lấy từ trong người ra một mảnh ngọc bội bình an đưa cho Lương Văn Sinh, nói rằng đây là quà mừng của hắn tặng cho Khả Ngân.

Còn bản thân vì có công việc quan trọng nên ngày nàng xuất giá sẽ không tới tham dự.

Hôm đó, Trần Phong lặng lẽ ngồi cô độc trong Nhân Sinh Quán vẽ một bức tranh.

Khung cảnh giữa rừng, trong dòng suối có một chàng trai đang tắm, trên bờ vẽ một thiếu nữ e thẹn giơ tay che mặt, bên cạnh còn có một chú chó nhỏ hết sức đáng yêu.

Trong thị trấn An Thái, nhà họ Vương danh tiếng rất lớn nên đám cưới của đại thiếu gia Vương Bình thu hút rất nhiều sự chú ý, ngay cả huyện lệnh đại nhân địa phương cũng đích thân mang lễ vật đến chung vui.

Quan khách ngót nghét gần ngàn người, tiệc tùng kèn trống linh đình trong ba ngày ba đêm mới kết thúc.

Một tháng sau, Trần Phong nghe tin cả nhà họ Vương quyết định chuyển lên kinh thành sinh sống.

Lương Văn Sinh cũng rao bán cửa hiệu bánh mì rồi khăn gói theo con gái lên đường vào kinh.

Buổi tối mấy hôm sau, bất ngờ có một nha hoàn làm trong Vương phủ tìm đến Nhân Sinh Quán và giao ra một phong thư do Khả Ngân lưu lại.

Dưới ánh đèn dầu chập chờn ánh sáng, Trần Phong chậm rãi mở ra đọc.

“Dẫu biết yêu thương chẳng được rồi

Không cần nghĩ chuyện hẹn thề trôi.

Bờ xưa nước chảy còn lay động

Nẻo vắng chuông ngân vẫn đổ hồi.

Nhạt nhẽo từng đêm giờ tiễn biệt

u sầu vạn thuở phút chia phôi.

Duyên tình dệt nghĩa thành hư ảo

Một khúc tương tư mãi đứng ngồi.”

Bức thư chỉ vẻn vẹn một bài thơ ngắn nhưng tựa hồ nói lên tất cả tâm sự chất chứa trong lòng của người thiếu nữ.

Trần Phong phát hiện trên những nét chữ mềm mại có vài điểm bị nước làm nhoè đi. Nhất định là trong khi ngồi viết bức thư này Khả Ngân đã khóc rất nhiều.

Trần Phong bất lực thở dài, tâm trạng trong một thoáng trở nên phiền muộn và thương xót.

Không ngờ nàng ấy đối với ta lại ý nặng tình sâu đến như vậy!

Vẫn thường nói, thời gian là phương thuốc tốt nhất chữa lành các vết thương. Hi vọng về sau nàng sẽ tận hưởng một cuộc đời hạnh phúc viên mãn!

. . .

Năm năm…

Mười năm…

Rồi hai mươi năm…

Cuộc sống thầm lặng giữa chốn phàm nhân vẫn tiếp diễn không có gì thay đổi.

Sinh tử luân hồi bản nguyên càng ngày càng cô đọng, lực lượng bản nguyên so với thời điểm hai mươi năm trước đã mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Có điều Trần Phong vẫn chưa cảm nhận được sự kêu gọi của cánh cửa Thiên Môn.

Theo hắn suy đoán, sinh tử luân hồi bản nguyên hẳn là vẫn còn cần thêm một đoạn thời gian nữa.

Trải qua mấy chục năm nơi trần tục không dính dáng đến chuyện tu hành, trên người Trần Phong bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lão hoá theo thời gian.

Mái tóc hắn nay đã điểm bạc, khuôn mặt nhiều nếp nhăn, ngay cả hành động cũng không còn nhanh nhẹn như thời còn trai trẻ.

Duy chỉ có đôi mắt là vẫn tinh anh, lấp lánh như những ngôi sao sáng trong đêm tối.

Một hôm, bỗng có mấy vị khách lạ mặt bước chân vào Nhân Sinh Quán.

Đi đầu là một người thanh niên tuổi độ ngoài hai mươi, diện mạo của y tuấn tú bất phàm, vầng trán cao và rộng, đôi lông mày rậm, thần thái đĩnh đạc, uy nghiêm. Trên người khoác một bộ y phục sang trọng, đích thị là con nhà quyền quý.

Theo sau y là bốn nam tử thân hình tráng kiện, hơi thở thu liễm trầm ổn, vừa nhìn đã biết đều là những cao thủ đạt tới cảnh giới võ công thượng thừa.

Người thanh niên đi lại trong cửa hiệu, tỉ mỉ quan sát từng bức tranh, thi thoảng lại “a” một tiếng khe khẽ.

Biểu hiện của y vô cùng kỳ lạ, vừa có nét nghi hoặc, vừa có vẻ hoảng hốt.

Sau nửa ngày, rốt cuộc y cũng xem hết toàn bộ hơn trăm bức tranh trong tiệm.

Quan sát nơi này chỉ có duy nhất một mình Trần Phong đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, người thanh niên nhanh chân tiến lại gần bắt chuyện:

“Tiên sinh, xin cho hỏi ai là tác giả của những bức tranh ở đây?”

Trần Phong vẫn giữ nguyên tư thế, nhàn nhạt bảo:

“Tất cả đều là ta tuỳ hứng vẽ chơi mà thôi!”

Người thanh niên sắc mặt vui mừng, khiêm nhường nói:

“Hóa ra là tiên sinh! Thật thất kính! Vãn sinh Phạm Kiều, là người đến từ kinh thành. Chẳng hay tiên sinh xưng hô thế nào cho phải?”

Thấy đối phương ăn nói lễ phép, Trần Phong bèn bảo:

“Ta họ Trần!”

Người thanh niên trong lòng chấn động nhưng tuyệt nhiên không biểu lộ ra ngoài, tiếp tục nói:

“Trần tiên sinh, theo tại hạ thấy các bức tranh của tiên sinh xoay quanh cuộc đời của một nhân vật. Chẳng hay người đó có quan hệ gì với ngài?”

Trần Phong lạnh nhạt bảo:

“Chuyện ấy ngươi không cần phải bận tâm!”

Người thanh niên Phạm Kiều không giận mà vẫn tươi tỉnh hỏi:

“Nghe mọi người bên ngoài đồn thổi tranh trong Nhân Sinh Quán có giá một ngàn lạng bạc một bức?”

Trần Phong vươn vai ngáp dài một cái, lười biếng bảo:

“Đúng thế!”

Phạm Kiều tươi cười đề nghị:

“Không thành vấn đề! Vãn sinh đồng ý mua toàn bộ tranh ở đây.”

Chà! Thằng oắt con này cũng thật là mạnh miệng nha!

Muốn gom hết tranh trong hiệu của ta sao?

Nào có chuyện dễ dàng như thế!

Đối phương biểu hiện hứng thú với tranh mình vẽ, Trần Phong cảm giác rất ngạc nhiên. Rõ ràng y chỉ là một phàm nhân, tuyệt đối không thể nào nhìn ra nội tình sâu sa bên trong.

Trần Phong thần sắc không đổi, lắc đầu bảo:

“Không được! Mỗi khách vào Nhân Sinh Quán chỉ có thể mua tối đa ba bức tranh mà thôi.”

Nghe sự lạ đời, Phạm Kiều tròn mắt hỏi:

“Vì sao tại hạ chưa từng nghe qua quy định này?”

Trần Phong thản nhiên bảo:

“Đây là quy định ta mới đặt ra! Không đồng ý thì lập tức rời đi.”

Lúc ấy, một nam tử áo xám râu ria dựng ngược đứng phía sau người thanh niên nhảy xổ ra, quát vang một tiếng như sấm:

“Thật to gan! Chỉ là một thứ dân tầm thường! Trước mặt chủ nhân nhà ta mà dám nói năng càn rỡ?”

Đôi mắt Trần Phong từ tốn mở ra, liếc về nam tử áo xám khinh thường nói:

“Nơi này do ta làm chủ! Cho dù là hoàng đế đến đây cũng phải tuân theo. Thế nào, ngươi có ý kiến gì sao?”

Nam tử áo xám lửa giận phừng phừng, sẵng giọng la lớn:

“Hỗn láo! Hôm nay lão tử phải đánh cho ngươi một trận!”

Nói đoạn, gã xắn ống tay áo đang định sấn đến thì đã bị người thanh niên cản lại:

“Trương Phi! Không được làm loạn! Còn không mau lui xuống cho ta!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 19
Lượt đọc 289

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.