Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muội hận huynh

Tiểu thuyết gốc · 1630 chữ

Bức thứ hai vẽ cảnh đứa nhỏ đầy tháng.

Cha mẹ đứa nhỏ tất bật sửa soạn lễ vật trình cúng gia tiên. Ngoài khoảnh sân là cảnh tượng họ hàng và bà con lối xóm kéo đến chung vui vô cùng náo nhiệt.

Bức thứ ba phác họa thời khắc đứa nhỏ chập chững biết đi.

Người cha tự tay đóng cho con trai một chiếc xe đẩy làm bằng gỗ xoan.

Ngồi dưới hiên nhà, người mẹ đang cặm cụi đan một chiếc áo len giữ ấm cho con.

Đây chính là những ký ức đẹp đẽ trong quá khứ, được Trần Phong hồi tưởng lại mà vẽ ra.

Ba bức tranh diễn ra ở ba thời điểm khác nhau, đường nét sống động như thật, rất có hồn.

Khả Ngân nhìn ngắm các bức tranh tấm tắc khen ngợi mãi, còn chu miệng bảo rằng các danh họa đương thời đem so với Phong đại ca của mình còn lâu mới sánh bằng.

Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất, Nhân Sinh Quán bắt đầu khai trương.

Sau nửa tháng, cũng có vài vị khách ghé vào tham quan, trông thấy ba bức tranh do Trần Phong vẽ cảm thấy hứng thú lắm, nhưng đến khi hỏi tới giá cả nghe hắn báo mỗi bức lên đến một ngàn lượng bạc thì ai nấy đều há mồm trợn mắt, thậm chí còn nhận định ông chủ Nhân Sinh Quán là một kẻ điên khùng.

Nói đùa sao, đến tranh của đương kim hoàng thượng cũng chưa chắc có cái giá trên trời ấy.

Ngay cả Lương Văn Sinh nghe mức giá ngàn lượng bạc cũng phải lắc đầu lè lưỡi. Duy nhất chỉ có Lương Khả Ngân là vẫn một mực ủng hộ đến mù quáng.

Dần dà mọi người xung quanh truyền tai nhau, Nhân Sinh Quán hiếm còn vị khách nào lai vãng đến.

Trần Phong lại không thèm quan tâm đến những chuyện vặt vãnh đó, bởi vì mục đích hắn mở Nhân Sinh Quán vốn chẳng phải để buôn bán kiếm tiền.

Huống hồ các bức tranh này không đơn giản như vẻ bề ngoài, thứ ẩn giấu bên trong nếu không phải là tu sĩ Nguyên Anh trở lên sẽ rất khó nhìn ra manh mối.

Đừng nói là ngàn lạng bạc, dù là vạn lạng cũng chưa tương xứng với giá trị của nó.

Trần Phong mang tâm thế nhàn nhã mà sống, ung dung tự tại vô cùng.

Buổi sáng ngắm bình minh, chiều tà ngồi coi mặt trời lặn. Rảnh rỗi thì ngồi trong Nhân Sinh Quán vẽ tranh, thi thoảng lại thong thả ra ngoài đi dạo, quan sát nhân tình thế thái.

Trong thời gian rất ngắn, trái tim hắn đã hòa chung nhịp đập với cuộc sống chốn nhân gian.

Cô bé Khả Ngân thường ngày vẫn tranh thủ chạy đến bầu bạn cùng hắn, mỗi lần đều trò chuyện rất vui vẻ.

Có khi nàng bị Trần Phong buông lời trêu ghẹo, ngại ngùng đỏ mặt mà bỏ chạy thật nhanh.

Cuộc sống bình lặng cứ vậy trôi mau.

Thấm thoắt đã qua ba năm.

Trong ba năm này, Trần Phong vẫn miệt mài sáng tác, bộ sưu tập tranh hắn vẽ ngày càng nhiều, cả thảy lớn nhỏ bốn, năm chục bức họa.

Mặc dù tranh của hắn được nhận xét có thần thái nhưng với mức giá trên trời đó thì nào có ai dám bỏ tiền ra sở hữu, cho nên đến hôm nay vẫn chẳng bán ra được cái nào.

Hi hữu dạo nọ có một gã phú hào địa phương đến hỏi mua tranh, thương lượng trả giá 200 lượng một bức nhưng bị Trần Phong thẳng thừng cự tuyệt:

“Tranh của ta nếu thấp hơn một ngàn lạng bạc tuyệt đối không bán!”

Mọi người trong trấn nghe kể chỉ biết lắc đầu ngao ngán, coi Trần Phong là một tên gàn dở ngu ngốc.

Về phần cảm ngộ sinh tử luân hồi bản nguyên cũng có tiến triển, tuy rằng không nhiều nhưng đủ khiến Trần Phong hài lòng vừa ý.

Một ngày nọ, Trần Phong đang ngồi trong cửa hàng thì Khả Ngân chạy tới, sắc mặt hồ hởi nói:

“Phong đại ca! Trong trấn vào cuối tuần này có tổ chức lễ hội gieo duyên. Nghe nói thu hút rất nhiều nam thanh nữ tú từ các làng xá xung quanh về đây tham dự. Đại ca muốn đi không?”

Mấy nơi ồn ào phức tạp như vậy xưa nay Trần Phong không hứng thú, bèn trực tiếp lắc đầu từ chối.

Lại nói, cô nàng Khả Ngân càng lớn càng phổng phao xinh đẹp. Mặc dù không thể sánh với mấy nàng Hoàng Linh, An Vy nhưng ở chốn nhân gian này âu cũng thuộc hàng quốc sắc thiên hương.

Thần sắc Khả Ngân thoáng có nét buồn bã, cắn môi hỏi:

“Đại ca đã có người trong lòng rồi ư?”

Trần Phong nửa đùa nửa thật bảo:

“Chẳng phải là ta đã kể cho muội nghe rồi sao? Mấy lão bà trong nhà ta dữ dằn lắm! Trước khi ra ngoài còn căn dặn ta không được tùy tiện trêu hoa nghẹo nguyệt. Muội thấy đấy, đại ca là người rất biết giữ lời hứa.”

Khả Ngân phì một tiếng, ngọc thủ che miệng cười khúc khích:

“Lời của đại ca lúc thật lúc giả! Muội chả thèm tin!”

Đệch mợ!

Từ khi nào mà Trần Phong ta lại mất uy tín như thế chứ?

Bỗng sắc mặt Khả Ngân chùng xuống, nghiêm giọng nói:

“Đại ca à… Cha có ý muốn tìm một người để sang năm gả muội đi. Hôm trước viên ngoại họ Vương đưa con trai đến nhà nói chuyện rất lâu, hình như đôi bên đã đạt được sự đồng thuận nào đấy. Nhưng mà muội không muốn! Cha muội luôn tôn trọng ý kiến của đại ca, hay là người nói với cha dùm muội được không?”

Vương viên ngoại à?

Người này kinh doanh tiền trang, trong thị trấn được liệt vào hàng ngũ nhất đại cự phú.

Nghe nói con trai y tuổi trẻ tài cao, từ nhỏ đã nối nghiệp ông cha, trên thương trường đích thực là một nhân vật kiệt xuất.

Chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của con gái, thiết nghĩ Sinh lão sớm đã tính toán chu toàn cả rồi.

Trần Phong suy cho cùng chỉ là người ngoài, cũng không tiện can thiệp quá sâu vào nội tình gia đình bọn họ.

Hắn suy nghĩ một chút bèn nói ra quan điểm của mình:

“Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng! Cha muội tính vậy cũng có cái lý của ông ấy. Huống hồ muội xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ tìm được đức lang quân như ý!”

Gương mặt Khả Ngân bỗng trở nên đỏ như bôi phấn, hai tay vân vê tà áo, cúi đầu lí nhí nói:

“Vậy đại ca thấy… thấy Ngân nhi như thế nào?”

Trần Phong bật cười ha hả, đưa tay xoa đầu nàng cười bảo:

“Tất nhiên ta coi muội như em gái của mình rồi! Như vầy đi, sau này nếu bên nhà chồng có ai dám bắt nạt muội thì quay về đây nói với đại ca, ta cam đoan sẽ đòi lại công bằng cho muội.”

Nghe những lời nói ấy, Khả Ngân cảm giác như tan nát cõi lòng.

Trái tim nhỏ bé yếu ớt trong khoảnh khắc ngắn ngủi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Từng đoạn ký ức từ khi hai người quen nhau chậm rãi hiện lên trong đầu.

Đôi mắt nàng ngân ngấn nước, gắng gượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Trần Phong hỏi:

“Hoá ra trong lòng đại ca chỉ coi muội là một đứa em gái thôi sao?”

Bên cạnh nhau mấy năm, Trần Phong đương nhiên nhìn ra tình ý Khả Ngân dành cho mình. Có điều, tình cảm mà hắn dành cho nàng đơn thuần là tình cảm huynh muội thân thiết, tuyệt đối không giống như Hoàng Linh hay An Vy.

Huống chi hai người thuộc về hai thế giới khác nhau, rất khó để tiến bước xa hơn.

Đứng trước câu hỏi của Khả Ngân, Trần Phong không né tránh vấn đề mà thẳng thắn thừa nhận:

“Ừm! Ta và muội không thể có kết quả đâu! Muội đừng vì ta mà đánh mất thanh xuân của mình.”

Nghe đến đó, Khả Ngân ôm mặt òa khóc nức nở, từng dòng nước mắt chảy xuống như mưa.

“Phong đại ca… Muội hận huynh! Muội hận huynh… Cả đời này muội hận nhất là huynh… Hu hu…”

Bỏ lại một câu sau cuối, Khả Ngân giọng nghẹn ngào tức tưởi nhanh chân chạy thẳng ra ngoài.

Lúc này trời đã vào đông, bên ngoài đổ từng trận tuyết lớn, tuyết phủ trắng xóa khắp mọi ngóc ngách, đường xá trong thị trấn.

Nhìn theo bóng lưng nàng nhạt nhòa dưới làn mưa tuyết, Trần Phong chợt cảm thấy lời nói của mình vừa rồi hình như có phần hơi tàn nhẫn.

Nhưng có lẽ như vậy mới là biện pháp tốt nhất!

Nếu hắn vẫn mập mờ không phân định rõ ràng ranh giới, để Khả Ngân ôm hi vọng thì kết cục sẽ khiến nàng đau khổ cả đời.

//:

Tác giả: Vì một số lý do cá nhân nên tạm thời mình sẽ tạm ngừng sáng tác Cực Phẩm Song Tu trong thời gian tới (khoảng 1-2 tuần).

Hi vọng sẽ vẫn nhận được sự ủng hộ từ các đạo hữu để mình sớm ngày quay trở lại! Chân thành cảm ơn!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 20
Lượt đọc 316

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.