Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Bước chân ra ngoài cửa, lúc sắp sửa rời đi Trần Lâm bỗng hỏi:

“Lần này trở về dự định ở lại trong bao lâu?”

Trần Phong im lặng một thoáng rồi đáp:

“Sáng ngày mai đệ phải đi rồi.”

Đôi mắt Trần Lâm phóng về phía xa xa, bất chợt buông tiếng thở dài cảm khái:

“Ài…! Ta già rồi, sợ chẳng sống thêm được mấy năm nữa. Còn ngươi giờ đây đã thành tiên nhân, đương nhiên là có chí hướng riêng của mình, lão già này không thể so sánh được. Nhưng mà cổ nhân vẫn dạy rằng cây có cội mới trổ cành xanh lá, nước có nguồn mới bủa khắp rạch sông. Hi vọng ngươi chớ quên cội nguồn của mình! Sau này nếu có thể thì hãy chiếu cố đến con cháu Trần gia chúng ta.”

Lấy sinh tử bản nguyên của Trần Phong, chỉ cần đảo thoáng qua một cái dễ dàng nhìn ra trên người Trần Lâm có một tầng tử khí nhàn nhạt bao phủ.

Theo hắn dự tính, chừng không quá hai năm nữa thọ nguyên của Trần Lâm sẽ kết thúc, linh hồn lại một lần nữa theo quy tắc Thiên Đạo tiến vào cõi luân hồi.

Lại nghe Trần Lâm ngâm nga:

“Nhân sinh một giấc phù vân, sớm còn xuân sắc chiều đông đã tàn.”

Trần Phong bất giác giật mình.

Không ngờ Trần Lâm chỉ là một phàm nhân trần tục lại có thể ngộ ra đạo lý nhân sinh sâu sắc đến thế.

Hắn liền thử đem nghi vấn trong lòng ra hỏi:

“Lâm đại ca, theo người thế nào là sinh, thế nào là tử?”

Đôi mắt già nua của Trần Lâm chậm rãi nhắm lại, sau hồi lâu bỗng lắc đầu than thở:

“Sinh thì sao, mà tử thì sao? Ta đã sống hơn trăm tuổi, nếm trải đủ cay đắng ngọt bùi trên thế gian này, cho dù nằm xuống cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Ta chỉ biết rằng kiếp người có dài ra sao hay ngắn cỡ nào cũng đều gói gọn trong ba ngày, đó là ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai.”

Trần Phong nghi ngờ hỏi:

“Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai? Đây là ý gì?”

Trần Lâm bật cười sang sảng, đáp:

“Ngày và đêm tuy thay đổi nhưng hôm qua chỉ còn là dòng nước, một đi không trở lại, hôm nay tuy vẫn còn nhưng đang dần trôi mất, ngày mai tuy chưa đến nhưng rồi cũng sẽ lại qua. Đời người dài ngắn cũng chỉ trên dưới ba vạn sáu nghìn ngày, hà tất phải đắm chìm trong những phiền muộn để uổng phí tháng năm. Quá khứ không giúp con người ta mạnh mẽ, tương lai mới là động lực mình cần. Ngươi nói xem có phải không?”

Nghe được những lời ấy, trong đầu Trần Phong như có tia sét chạy xẹt qua, cảm giác cơ hồ vén màn mây mù để thấy trời xanh.

Trái tim hắn đập thình thịch, tinh thần trong khoảnh khắc ấy tiến vào một trạng thái đốn ngộ kỳ dị.

Không lâu sau, hắn bừng tỉnh, mục quang lóe sáng như điện:

“Ta hiểu rồi, sinh tử luân hồi hóa ra đơn giản là như vậy…”

Đời người mơ mơ thực thực, tưởng như mộng nhưng không phải mộng, tưởng như chân nhưng nào phải là chân.

Cuộc sống có biết bao điều khiến cho con người ta nuối tiếc, bao điều khắc khoải u sầu. Tuy nhiên, đau khổ hay sướng vui, tất cả rồi cũng trở thành “những điều đã qua", chỉ có buông xuống mới giúp cho bản thân mình nhẹ bước thênh thang.

Nhân sinh tại thế, có rất nhiều những sự tình đều nằm ở tự thân, rất nhiều cảm nhận đều thuộc về cá nhân. Người có tấm lòng thoáng đãng thì thấy tiền đồ rộng mở, ai lòng dạ hẹp hòi thì thấy đời trắc trở gian nan.

Quá khứ là điều đã qua, mà tương lai là điều chưa tới, trân quý hiện tại mới là trân quý bản thân mình. Làm người nhấc lên được thì cũng phải bỏ xuống được, cũng như việc gì gánh không được thì hãy buông xuống, nghĩ không thông thì hãy cứ bỏ qua.

Trời có thay mùa đổi gió, người có đổi vận thay duyên.

Một kiếp thế nhân thoáng trông tưởng chừng như rất dài, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại chỉ như áng mây trôi: “Nhân sinh như mộng hải hồ, trăm năm thoáng chốc cơ đồ vụt tan”.

Cuộc đời người sớm sinh chiều tử, chỉ cần sống không thẹn với lòng vậy là quá viên mãn rồi.

Sinh tử luân hồi, tất thảy không nằm ngoài quy luật đó.

Thời khắc này, luồng sinh tử luân hồi bản nguyên trong cơ thể Trần Phong bất ngờ lột xác, lực lượng trong nháy mắt gia tăng đột biến.

Mặc dù chưa thể chạm tới cảnh giới chứng đạo Hóa Thần nhưng thông qua lời chỉ điểm của Trần Lâm, Trần Phong đã hiểu ra được đạo lý huyền ảo bên trong. Chỉ cần hắn dành thời gian chuyên tâm lĩnh ngộ ắt sẽ có ngày sinh tử luân hồi bản nguyên đại công cáo thành.

Trần Phong khom người vái Trần Lâm một cái, nói:

“Lâm đại ca! Cảm ơn huynh!”

Thấy hành động kỳ lạ của Trần Phong, Trần Lâm nghi hoặc không hiểu hắn làm vậy là vì nguyên cớ gì?

Lão đang định hỏi thử thì bỗng thấy Trần Phong hú vang một tiếng, vươn tay điểm một chỉ hướng lên thiên không.

Ngay lập tức, thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng theo một sự dẫn dắt vô hình ào ào tụ tập về đầu ngón tay của hắn.

Nguyên lực mênh mông như thuỷ triều từ trong cơ thể phóng thích, chỉ nháy mắt ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm dài bảy tấc.

Thanh kiếm này có năm màu đỏ, vàng, trắng, xanh, đen phân biệt rõ ràng.

Toàn thân kiếm tản mác ra một cỗ lực lượng cường đại vô song khiến cho lòng người run sợ.

Bước cuối cùng, Trần Phong đem một tia máu huyết của mình dung nhập vào kiếm.

Xong xuôi đâu đấy, Trần Phong cầm thanh kiếm đưa cho Trần Lâm rồi nói:

“Kiếm này có thể hóa giải cho Trần gia ta ba lần nguy cơ sinh tử. Nếu không phải người sở hữu huyết mạch Trần gia thì sẽ không cách nào rút kiếm ra khỏi vỏ. Về sau hãy truyền thừa xuống cho hậu thế.”

Kiếm này ngưng tụ tu vi cả đời của Trần Phong, đừng nói là chém giết phàm phu tục tử, cho dù Nguyên Anh Kỳ tu sĩ cũng chỉ có con đường chết.

Chứng kiến cảnh tượng thần kỳ trước mắt, Trần Lâm kinh hãi tột bậc.

Sống hơn trăm năm trên đời, lão từng nghe rất nhiều sự tích về tiên nhân nhưng kỳ thực đây chính là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến tiên gia thuật pháp.

Cảm nhận bá khí tuyệt luân từ bảo kiếm phát ra, trong lòng Trần Lâm lại càng tin tưởng vào lời nói của Trần Phong nhiều hơn.

Nhiều năm về sau, Trần gia quả thực có một lần lâm vào tình cảnh đứng trước bờ vực sinh tử tồn vong.

Thời khắc ấy, gia chủ Trần gia nhớ tới lời tổ huấn bèn mang kiếm này ra sử dụng. Kiếm vừa xuất thế liền xé trời rạch đất, trong nháy mắt đã quét sạch địch nhân, bảo toàn huyết mạch Trần gia ngàn năm hưng thịnh.

. . .

Qua ngày hôm sau, Trần Phong lặng lẽ rời khỏi làng quay về thị trấn An Thái.

Đúng như ước định, Lương Văn Sinh quả nhiên đã tìm được một cửa hiệu như theo yêu cầu của Trần Phong.

Vị trí cửa hiệu nằm khá gần, cách tiệm bánh mì nhà lão độ chừng vài trăm bước chân là tới.

Mặc dù diện tích không lớn nhưng đồ đạc bên trong bày trí tương đối gọn gàng ngăn nắp nên vẫn dư dả không gian sinh hoạt.

Đối với một người như Trần Phong đương nhiên đây chẳng phải vấn đề to tát gì. Hắn chỉ cần tìm một chỗ yên ổn cảm ngộ sinh tử luân hồi bản nguyên là hài lòng rồi.

Trần Phong lại nhờ lão Sinh tìm mua cho mình một bộ văn phòng tứ bảo và đặt một tấm biển hiệu đề tên Nhân Sinh Quán.

Người vui nhất trong chuyện này không ai khác ngoài cô bé Khả Ngân.

Nàng như con chim nhỏ cứ quấn chặt lấy Trần Phong, nhiệt tình dọn dẹp và giúp hắn trang hoàng cửa hiệu.

Một tháng trôi qua, Trần Phong hoàn thành ba bức tranh thuỷ mặc.

Đầu tiên là bức tranh vẽ cảnh một người đàn ông trung niên đầu chít khăn, ăn mặc dân dã đang bồng trên tay một đứa nhỏ vừa mới sinh.

Đứa trẻ này diện mạo thanh tú, trông mặt mũi vô cùng kháu khỉnh đáng yêu.

Bên cạnh người đàn ông là một người phụ nữ gương mặt hiền hậu, ánh mắt chứa chan nhu tình đang nhìn hai cha con mỉm cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 16
Lượt đọc 248

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.