Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi hương

Tiểu thuyết gốc · 1555 chữ

Đến quá trưa ngày hôm đó, chiếc xe chầm chậm đi vào cổng làng An Ký.

Mấy chục năm tha hương, hôm nay mới có dịp trở về khiến tâm trạng Trần Phong dâng lên một cỗ cảm xúc bồi hồi xúc động.

Theo thời gian, quang cảnh làng quê có quá nhiều thay đổi, thậm chí ngay cả cố nhân e rằng cũng chẳng còn sót lại mấy người.

Trần Phong ra hiệu cho xa phu rời đi, còn bản thân thì chậm chãi bước về đồng đường, tìm đến mộ cha mẹ mình.

Hắn quỳ xuống trước mộ, nhẹ giọng nói:

“Cha! Mẹ! Phong nhi trở về thăm hai người đây!”

Kiếp trước Trần Phong vốn là một đứa trẻ mồ côi không cha không mẹ, cho nên hắn cảm thụ rất rõ ràng tình cảm gia đình là một thứ tồn tại thiêng liêng cao quý, không gì có thể so sánh được.

Ngẫm lại thời thơ ấu, nhớ đến ân tình mà cha mẹ dành cho mình, khoé mắt Trần Phong trong thoáng chốc trở nên cay xè.

Nước chảy về nguồn, lá rụng về cội…

Con người ta ai cũng được sinh ra từ cha mẹ, ai cũng có tổ tiên và nguồn cội.

Chính vì thế, dù có đi đâu, làm gì… thì cuối cùng đều trở về với quê hương, với cội nguồn, với nơi mình đã sinh ra.

“Ra đi cánh gió phương trời lạ.

Vẫn nhớ non sông một mái nhà.

Đất khách muôn trùng sao nhỏ hẹp.

Quê nhà một góc nhớ mênh mang.”

Trở về nhà, mảnh đất nơi mỗi người được sinh ra và nuôi lớn.

Trở về nhà để được nhìn thấy dáng mẹ và bóng cha.

Trở về nhà để được ngồi bên mâm cơm dù chỉ là những món ăn đơn giản nhưng đó là bữa cơm đầy ắp tiếng cười, đầy ắp tình yêu thương.

Tâm trạng Trần Phong vào thời khắc này vô cùng trống vắng và cô đơn.

Chẳng ai có thể ngờ một vị cường giả sát phạt vô tình khiến tu sĩ khắp chốn Văn Lang vừa nghe danh đã kinh hồn bạt vía, cũng có những khoảnh khắc yếu mềm như vậy đấy.

Cho đến hoàng hôn, Trần Phong mới lẳng lặng đứng dậy rồi tìm đường quay trở về nhà của mình.

Vừa đến nơi, hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhiều năm rồi mà ngôi nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng như cũ không mảy may thay đổi.

Khoảnh sân và khu vườn phía trước giống như có người thường xuyên lui đến quét dọn.

Đẩy cánh cửa bước vào bên trong.

Không phải cảnh bụi phủ rêu phong như tưởng tượng.

Đồ đạc trong nhà vẫn bày trí y nguyên như trăm năm về trước.

Một chiếc giường đơn sơ kê ở góc nhà.

Một bộ bàn ghế gỗ cha vẫn thường hay ngồi uống trà mỗi sáng.

Một chiếc khung cửi mẹ vẫn ngồi dệt vải hằng đêm.

Cảnh tượng quá khứ như những bức tranh đa màu sắc cứ vậy được vẽ ra trước mắt.

Trần Phong bước từng bước đi đi lại lại trong nhà, các ngón tay chạm vào những kỷ vật cha mẹ để lại mà tâm trạng càng thêm trĩu nặng.

Đến tối, hắn thắp một ngọn đèn dầu ngồi lặng lẽ suy tư.

Một lát sau, bỗng từ bên ngoài vọng tiếng bước chân người.

Chẳng mấy chốc có hai vị khách lạ mặt xuất hiện, một già một trẻ.

Đi đầu là một ông cụ mái tóc bạc trắng như sương, toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt, mặc dù tuổi tác đã cao nhưng coi bộ tinh thần vẫn rất minh mẫn.

Theo sau ông là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú, tuổi chừng mười ba, mười bốn.

Trông thấy Trần Phong ngồi trên ghế, ông cụ nheo mắt đánh giá một hồi, cất giọng chất vấn:

“Ngươi là con cái nhà ai? Sao lại dám tuỳ tiện vào nhà này?”

Trần Phong sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện giữa mình và đối phương có một tia huyết mạch tương liên.

Đây là cảm ứng đến từ huyết mạch của Trần gia bọn họ.

Quan sát diện mạo ông cụ, hắn mơ hồ nhận ra một điều gì đó nhưng không vạch trần mà bình thản nói:

“Đây là nhà của ta! Ta không ở đây thì ở đâu?”

Nghe vậy, ông cụ tỏ vẻ tức giận, chỉ tay thẳng mặt Trần Phong mắng:

“Láo xược! Đây là nhà của chú thím ta, sao dám nhận là của ngươi?”

Đến lúc ấy Trần Phong mới tủm tỉm cười, nhìn ông cụ chân thành nói:

“Trần Lâm đại ca! Đại ca không nhận ra đệ sao?”

Ông cụ thấy đối phương gọi đúng tên của mình, còn kêu mình hai tiếng “đại ca” thì vô cùng kinh ngạc.

“Ngươi là…”

Trần Phong nắm lấy tay ông cụ, vui vẻ nói:

“Đệ là Trần Phong đây!”

Ông cụ giật thót mình, ánh mắt loé lên một tia kinh nghi:

“Ngươi… Ngươi là Trần Phong thật sao?”

Trần Phong nghiêm túc gật đầu xác nhận.

Thân phận thực sự của ông cụ hắn đã sớm nhận ra.

Số là năm xưa ông nội Trần Nhất sinh được hai người con, con cả đặt tên là Trần Nhị, con thứ gọi là Trần Tam.

Ông cụ trước mặt là Trần Lâm, con trai nhà bác cả Trần Nhị, xét theo vai vế chính là anh họ của Trần Phong.

Trần Lâm lớn hơn Trần Phong bốn tuổi, như vậy tính ra năm nay lão đã sống ngót nghét một trăm lẻ bốn tuổi rồi.

Trong thế giới phàm nhân, độ tuổi này có thể coi là thượng thượng thọ, cổ kim cực kỳ hiếm gặp.

Hồi còn bé, Trần Lâm đối xử với mình nhất mực cưng chiều, cho nên ấn tượng của Trần Phong về người anh họ này rất tốt.

Gặp được cố nhân, Trần Phong vô cùng cao hứng nhắc lại kỷ niệm xưa:

“Lâm đại ca! Đệ còn nhớ vào năm tám tuổi có lần đại ca trèo cây bị ngã, đùi bên trái bị rạch một đường sẹo rất dài. Lúc ấy sợ bác cả trách mắng nên đại ca nhất quyết không cho đệ nói chuyện này ra, cố gắng nhịn đau mấy ngày mới ngớt.”

Trong đầu Trần Lâm nổ vang một tiếng, thân hình loạng choạng suýt nữa thì ngã lăn xuống đất.

Đây là bí mật chỉ có hai người bọn họ biết với nhau.

Trần Lâm thở gấp gáp vài hơi, bàn tay run rẩy kịch liệt đưa lên khuôn mặt Trần Phong như thể kiểm tra xem xét.

Một lúc lâu sau, ông xúc động ôm chầm lấy Trần Phong thốt lên:

“Thằng trời đánh này! Rốt cuộc ngươi cũng chịu quay trở về!”

Thiếu niên theo sau hiếu kỳ nhìn Trần Phong, níu áo Trần Lâm hỏi:

“Ông nội, người này là ai thế?”

Trần Lâm trừng mắt nhìn y, giáo huấn rằng:

“Đây là Phong gia gia! Nam, mau đến chào ông đi con!”

Trong lòng thiếu niên rất khó hiểu nhưng không dám cãi lời ông đành tiến đến khấu đầu hành lễ.

Trần Lâm lại bật cười ha hả, bảo:

“Nam, mau chạy về nhà mang vài bình rượu đến đây cho ông. Hôm nay lão già này nhất định phải uống cho say.”

. . .

Hai người trải qua một đêm dài hàn huyên ôn lại chuyện cũ thực là vui vẻ.

Cách biệt mấy chục năm ròng, huynh đệ bất ngờ tương phùng làm cho cả hai vừa vui mừng vừa xúc động.

Một người theo bước đường tu hành, cho đến giờ dung mạo vẫn trẻ trung, tráng kiện.

Một người sống cuộc đời phàm tục, giờ phút này tóc đã bạc lưng đã còng, gần đất xa trời mất rồi.

Trần Phong biết được sau khi cha mẹ qua đời, Trần Lâm vẫn thường xuyên đến đây lau dọn thì lấy làm cảm kích lắm.

Suốt đêm không ngủ, thần sắc Trần Lâm dường như có chút mệt mỏi, nhắm mắt dưỡng thần trong giây lát rồi chậm rãi hỏi:

“Hoàng Linh tiểu muội vẫn khỏe chứ?”

Trần Phong gật đầu đáp:

“Ừm! Nàng vẫn sống rất tốt!”

Trần Lâm chợt chuyển qua vấn đề khác hỏi:

“Hai người bên nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con cái gì sao?”

Trần Phong gãi đầu cười nói:

“Cuộc sống tu tiên có nhiều điểm không giống như ở phàm tục. Huống hồ tạm thời đệ chưa suy nghĩ đến việc này.”

Nghe nói vậy, Trần Lâm trừng mắt giáo huấn cho một thôi một hồi, dặn rằng nhất định phải chú trọng khai chi tán diệp cho dòng họ Trần.

Trần Phong âm thầm cười khổ, song cũng không tiện giải thích gì thêm.

Thân là thiếu chủ Lạc Thần Môn, bao năm nay nào có ai dám cả gan lớn tiếng với hắn như vậy chứ?

Cơ mà hắn không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy ấm áp vô cùng.

Đây mới chính là hương vị tình thân!

. . .

Tác giả: Chân thành cám ơn đạo hữu saytrumgl912912 đã gửi đề cử cho truyện!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 230

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.