Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ân công

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Trần Phong tủm tỉm mỉm cười, bước chân chậm rãi tiến đến gần.

“Ta và tiểu muội muội xem chừng thật có duyên đó nha!”

Trước hành động của hắn, Khả Ngân vội thu mình vào góc giường, ánh mắt cảnh giác nói ngay:

“Mau đứng lại! Ngươi muốn làm gì?”

Trong khi nàng đang định phản kháng thì bỗng thấy dây trói trên người tự động bị đứt thành nhiều đoạn.

Trần Phong cất giọng ôn hoà hỏi:

“Nhà muội ở đâu? Để ta đưa muội về nhà.”

Hóa ra đối phương đến cứu mình, nước mắt Khả Ngân lã chã chảy xuống như chuỗi hạt ngọc bị đứt dây.

“Ta… ta… Hu hu…”

Sau quá nhiều chống đỡ rốt cuộc nàng không nhịn được lại ôm mặt òa khóc nức nở.

Biết nàng vừa rồi bị gã Dương Khang doạ cho hoảng sợ, Trần Phong đành an ủi nói:

“Đừng sợ! Không sao nữa rồi! Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.”

Khả Ngân cố gắng lấy lại bình tĩnh, chỉnh trang lại y phục rồi đứng dậy rời khỏi giường.

Sắc mặt tái nhợt của nàng dần dà lấy lại từng tia huyết sắc.

Ngó thấy tình trạng bất thường của Dương Khang, nàng rụt rè hỏi:

“Hắn… hắn… không phải chết rồi đấy chứ?”

Trần Phong lắc đầu thản nhiên đáp:

“Không vấn đề gì! Có điều hắn đã bị ta khống chế, về sau sẽ không hại người được nữa.”

Vừa rồi Trần Phong thi triển thủ thuật xóa đi ký ức của Dương Khang đối với Khả Ngân.

Ngoài ra còn thuận tiện đánh một đạo ấn ký sinh mệnh vào trong cơ thể gã.

Chỉ sau ba ngày nữa, tên Dương Khang này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.

Khả Ngân lại thắc mắc hỏi:

“Nhưng bên ngoài có người của bọn chúng canh gác, chúng ta cứ vậy mà đi sao?”

Trần Phong nắm lấy bàn tay của Khả Ngân, nhẹ nhàng bảo:

“Ừm! Để ta đưa muội ra ngoài!”

Nói xong, hắn mang theo Khả Ngân nhanh chóng rời khỏi khách sạn Nguyệt Thị.

Khả Ngân vô cùng ngạc nhiên! Rõ ràng là trên đường bắt gặp mấy tên thuộc hạ của Dương Khang nhưng không hiểu sao bọn chúng lại chẳng có phản ứng gì, biểu hiện giống như là đôi bên không quen không biết.

Thời gian lúc này đã gần nửa đêm, phố xá ven đường lóe lên từng tia sáng héo hắt.

Khả Ngân xác định phương hướng rồi dẫn Trần Phong đi xuyên qua mấy con hẻm, cuối cùng dừng chân trước một cửa hiệu bánh mì.

Các cửa hiệu buôn bán xung quanh đều đã sớm đóng cửa, duy chỉ có tiệm bánh mì là đèn đóm vẫn còn sáng choang.

Khả Ngân vui vẻ chỉ tay qua đó nói:

“Phong đại ca, đây nhà tiệm bánh mì nhà muội!”

Ngay lúc ấy, bỗng một người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, vẻ mặt mang theo sự lo lắng khôn nguôi, dáo dác nhìn ngó xung quanh.

Trông thấy lão, Khả Ngân vẫy tay gọi lớn:

“Cha… Cha…”

Người đàn ông giật mình xoay người về phía phát ra âm thanh, trông thấy Khả Ngân thì sắc mặt trở nên vui mừng vô hạn.

“Ngân nhi!”

Khả Ngân nhón chân chạy như bay về phía cha mình rồi ôm chầm lấy ông.

Cha nàng xoa đầu con gái, quan tâm hỏi:

“Con đi đâu giờ này mới về? Bánh Mì đâu rồi? Chẳng phải nó đi theo con sao?”

Cơ thể Khả Ngân run rẩy kịch liệt, hai hàng nước mắt không cách nào kìm nén bất giác chảy dài trên đôi gò má.

“Cha ơi… Hu hu…”

Người đàn ông cả kinh vội kiểm tra thân thể con gái, thấy nàng không xảy ra vấn đề gì mới thở phào một hơi.

Tuy rằng trong lòng lão kinh nghi nhưng bên ngoài vẫn giữ được sự trấn tĩnh, dịu dàng bảo:

“Được rồi con gái! Có chuyện gì vào nhà hãy nói!”

Ánh mắt lão di chuyển về phía Trần Phong, cảm thụ khí chất bất phàm từ trên người hắn toả ra thì rất đỗi ngạc nhiên, trộm nghĩ thân phận đối phương hẳn là không tầm thường. Không rõ vì sao con gái mình lại đi chung với một nhân vật như vậy.

Lão hướng tới Trần Phong mỉm cười thân thiện đề nghị:

“Vị công tử này, xin mời ghé vào trong uống cùng cha con lão chén trà nóng!”

Giữa đêm đông giá lạnh được chứng kiến tình phụ tử ấm áp, trong lòng Trần Phong có chút cảm động.

Hắn gật đầu đồng ý, theo chân hai cha con đi vào.

Bên trong cửa hàng bày trí khá đơn sơ, ngoài mấy chiếc tủ trưng bày hàng hóa cũng chỉ có thêm một bộ bàn ghế dùng để tiếp khách.

Ba người cùng nhau ngồi xuống.

Sau đó, Khả Ngân nghẹn ngào thuật lại sự tình ngày hôm nay bản thân gặp phải.

Đương nhiên là tình cảnh trớ trêu lúc bắt gặp Trần Phong nàng không dám miêu tả chi tiết.

Trần Phong cũng thuận tiện đem chuyện ở tửu lâu ra kể lại, giải thích nguyên nhân vì sao mình lại xuất hiện ở khách sạn Nguyệt Thị, kịp thời giải cứu cho Khả Ngân.

Nghe xong, cha nàng thần sắc tức giận tột độ, đập mạnh tay lên bàn quát:

“Thật là hỗn đản! Chỉ tại vì ta quá sơ ý, thiếu chút nữa đã hại Ngân nhi thân bại danh liệt.”

Khả Ngân vội ôm lấy cánh tay cha nói:

“Cha đừng tự trách mình! Phong đại ca cũng trừng trị thích đáng gã Dương Khang đó rồi…”

Cha nàng sực tỉnh, vội vàng kéo tay con gái quỳ sụp xuống trước mặt Trần Phong, chân thành nói:

“Lão phu Lương Văn Sinh cùng con gái Lương Khả Ngân cảm tạ ơn đức của ân công! Xin ân công nhận của cha con tôi một lạy!”

Trần Phong bình thản nâng hai người đứng dậy, nói:

“Chú bất tất phải làm như vậy! Mau đứng lên đi! Đổi lại là người khác cũng sẽ hành động giống như ta mà thôi.”

Nhận thấy Trần Phong tính cách hào sảng dễ gần, Lương Văn Sinh bèn sai con gái vào trong bếp làm vài món điểm tâm, bảo rằng đêm nay muốn cùng ân công uống vài chén rượu.

Trần Phong vốn định lấy lý do từ chối nhưng thấy sự nhiệt tình của hai cha con thì không nỡ khước từ.

Rất nhanh, một mâm rượu thịt nóng hổi thơm phức đã được mang lên.

Khả Ngân ngoan ngoãn ngồi một bên rót rượu cho hai người.

Trong lúc trò chuyện, Trần Phong biết được cha con Lương Văn Sinh đến từ địa phương khác, bởi vì công việc làm ăn buôn bán nên mới chuyển đến thị trấn này mở cửa hiệu kinh doanh.

Mà mẹ của Khả Ngân năm xưa vì gặp cơn bạo bệnh nên mất sớm, bỏ lại lão một mình gà trống nuôi con.

Lương Văn Sinh bản chất là một người hiền lành chất phác, mà Trần Phong lại rất biết cách nói chuyện nên chỉ một lát mối quan hệ đôi bên đã trở nên gần gũi hơn.

Rượu thêm vài tuần, Trần Phong bỗng nói:

“Chú Sinh, ta muốn nhờ chú một chuyện.”

Lương Văn Sinh liền nghiêm túc đáp:

“Có chuyện gì xin ân công cứ nói, đừng ngại.”

Trần Phong chậm rãi bảo:

“Chẳng là ta muốn nhờ chú tìm cho ta một cửa hiệu trong thị trấn này. Sáng sớm ngày mai ta có việc phải đi xa một chuyến, chừng ba hôm sau sẽ quay trở về.”

Ngồi kế bên cha, khi nghe đến đoạn Trần Phong sắp sửa rời đi sắc mặt Khả Ngân bỗng loé lên một tia buồn bã.

Nhưng lại nghe hắn nói sau một tháng sẽ quay trở về thì tinh thần của nàng lập tức vui vẻ.

Lương Văn Sinh không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng ngay, cam đoan nói:

“Chuyện này đơn giản thôi! Xin ân công cứ yên tâm! Nhưng chẳng hay ân công muốn dùng làm mục đích gì?”

Trần Phong mỉm cười bảo:

“Ta muốn mở tiệm bán tranh. Chú chỉ cần tìm một cửa hiệu nho nhỏ nằm gần đây là được.”

Dứt lời, Trần Phong lấy ra một túi bạc trắng đưa cho Lương Văn Sinh để lão lo liệu công việc giúp mình.

Lương Văn Sinh vội vã từ chối nhưng Trần Phong bảo nếu lão không nhận sẽ lập tức đi tìm người khác, rốt cuộc lão đành phải cầm lấy.

Hàn huyên tâm sự thâu đêm, rạng sáng hôm sau, khi trời mới tờ mờ sáng Trần Phong liền chào tạm biệt hai cha con Khả Ngân rồi rời đi.

Hắn tìm thuê một cỗ xe ngựa, chỉ đường cho xa phu đánh xe chạy về phía làng của mình.

. . .

Tác giả: Chân thành cám ơn đạo hữu vt098 đã đề cử cho truyện!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 14
Lượt đọc 235

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.