Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết của Lê Chiêu Đăng

Tiểu thuyết gốc · 1595 chữ

Trong Bạch Xà Cốc, bối phận của Lê Chiêu Đăng vô cùng lớn, chính là hậu nhân trực hệ của cốc chủ.

Ngày thường, cốc chủ vẫn cực kỳ sủng ái đứa cháu trai này, nâng niu như viên ngọc minh châu trên tay, không tiếc công sức dốc vô số tài nguyên bồi dưỡng.

Bởi vậy cho nên từ nhỏ đến lớn, Lê Chiêu Đăng đã hình thành thói quen kiêu ngạo, coi bản thân là con cưng của trời.

Nhiều năm trôi qua nhưng thù hận đối với Trần Phong chẳng những không thuyên giảm mà càng ngày càng sâu, dường như trở thành tâm ma trong lòng gã.

Lúc này thấy Trần Phong vượt qua mình bước vào Nguyên Anh Kỳ lại càng lấy làm cay cú, Lê Chiêu Đăng chỉ tay ra lệnh:

“La trưởng lão! Mau bắt gã họ Trần kia lại cho ta! Ta muốn đem hắn về cốc, xẻo từng miếng thịt ném cho đám xà tinh ăn.”

Ánh mắt Tôn La lóe lên một tia sáng bất thường, đảo qua Lê Chiêu Đăng mang theo vẻ chán ghét.

Nguyên Anh Kỳ viên mãn, trong đất Văn Lang đã là tồn tại hi hữu, ấy vậy mà thằng nhãi con này lại không chút tôn kính, còn dám biến lão trở thành kẻ hầu người hạ.

Lê Chiêu Đăng thấy Tôn La im lìm bất động, cả giận nói:

“La trưởng lão! Ngươi còn không mau động thủ? Chẳng lẽ giữa ngươi và Lạc Thần Môn có quan hệ sao? Chớ để ta bẩm báo chuyện này với tổ tiên đó!”

Bị gã đem cốc chủ ra uy hiếp, Tôn La trong lòng cảm thấy không thỏa mái, hừ lạnh một tiếng:

“Hừ! Lão phu bao năm cúc cung tận tụy vì Bạch Xà Cốc, còn chưa đến lượt một thằng nhóc miệng còn mùi sữa như ngươi lên tiếng đâu.”

Tâm trạng cực kém, Tôn La lại kiêng kỵ thân phận Lê Chiêu Đăng nên rốt cuộc phải phát tiết lên người Trần Phong.

Nguyên lực từ trong cơ thể cuồn cuộn tràn ra, trong nháy mắt hóa thành một bàn tay khổng lồ, hướng về phía Trần Phong chụp xuống.

Nhãn quang quét tới, phát hiện sắc mặt của Võ Văn Đông vẫn thản nhiên như không, trên miệng còn mang ý cười khinh miệt.

Tôn La vô cùng khó hiểu, một cỗ cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện.

Thời khắc bàn tay khổng lồ sắp sửa chạm tới, bỗng âm thanh lạnh lẽo đến thấu xương của Trần Phong vang lên:

“Trước mặt ta mà cũng dám động thủ? Thực là không biết sống chết!”

Đồng thời, một dòng lực lượng cường đại từ trong đan điền bạo phát, Trần Phong vung tay phách ra một chưởng.

Chưởng phong thế như sấm chớp, ầm một cái đã phá nát bàn tay khổng lồ do nguyên lực Tôn La huyễn hóa.

Kế đó, lại nghe một âm thanh kịch liệt bùng nổ.

Phanh một tiếng!

Thân hình lão già Tôn La bị đánh văng vào bức tường đại điện.

Chưởng môn Võ Văn Đông từng chứng kiến thủ đoạn của Trần Phong trong trận chiến Thiên Âm Tự, tuy nhiên lúc này vẫn phải kinh hãi thất sắc.

Đổi lại là lão, e rằng đứng trước mặt Trần Phong cũng chỉ có một kết cục tương tự.

Tôn La gắng gượng bò dậy, lấy tay lau vết máu trên miệng, thần sắc vô cùng kinh hãi.

“Ngươi… Ngươi…”

Gương mặt lão tỏ vẻ kinh hoàng cực độ, hàm răng va chạm run cầm cập không nói thành lời.

Một chưởng vừa rồi dọa cho lão hãi hùng khiếp vía.

Chỉ bằng một cái vung tay tùy ý đánh bay Nguyên Anh viên mãn, điều này chứng tỏ tu vi Trần Phong vượt xa bản thân lão.

Đáng sợ là tốc độ xuất chiêu của Trần Phong quá nhanh, căn bản là không cho lão cơ hội né tránh.

Thời khắc này, lão bàng hoàng sáng tỏ tin đồn Trần Phong tiêu diệt đám người Âu Dương Văn có vẻ hoàn toàn là sự thực.

Bởi vì lão quá tin tưởng vào bản lĩnh cốc chủ, mặt khác lại bị Lê Chiêu Đăng liên tục hối thúc nên nhất thời đánh giá sai lầm, mất sự cẩn trọng vốn có.

Một chiêu đắc thủ, Trần Phong di chuyển ánh mắt nhìn qua Lê Chiêu Đăng, mục quang loé sát khí.

Thằng nhãi con này bị đánh một lần còn chưa chừa, trong đầu dám mang chủ ý thâm độc.

Trông thấy tình cảnh của Tôn La, Lê Chiêu Đăng toàn thân run rẩy lẩy bẩy, sợ đến mức kinh hồn táng đởm.

Ký ức thảm hại năm xưa bất chợt hiện về.

Gã hoảng loạn hét lên muốn phi thân bỏ chạy.

Đối với kẻ thù, Trần Phong chưa bao giờ nhân từ, bèn vung tay cách không tát một chưởng.

Mọi người lại nghe thêm một tiếng “Chát” khô khốc vang lên.

Tội nghiệp Lê Chiêu Đăng vốn chỉ là Kết Đan Kỳ viên mãn thì làm sao tránh thoát.

Gã chưa kịp bỏ chạy đã bị tát văng lên, gãy mất mấy cái răng, mồm nôn đầy máu.

Trong nội thể, kim đan trong một nhoáng nổ tung.

Thân thể gã mềm oặt như cọng bún, sau cùng dúm lại một cục như bông.

Thiên tài ngàn năm Bạch Xà Cốc không ngờ lại đơn giản như vậy mà tuyệt khí bỏ mình.

Vừa rồi Trần Phong xuất kỳ bất ý, lão già Tôn La hữu tâm nhưng vô lực giải cứu.

Nhìn cái xác nằm oằn trên mặt đất, lão bàng hoàng la lên:

“Trần Phong… Xong ngươi rồi! Cốc chủ nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

Trần Phong thản nhiên cười lạnh, từ trong Vô Danh Giới Chỉ lấy ra hai thanh loan đao của Lê Chiêu Tân.

Tròng mắt Tôn La co rút, hoảng sợ nói:

“Vì sao trong tay ngươi lại có binh khí của cốc chủ?”

Nhớ đến sự mất tích bí ẩn của cốc chủ mấy ngày nay, tâm trí Tôn La dâng lên một suy nghĩ lớn mật, thực không thể nào tin nổi.

Giết Lê Chiêu Đăng đối với Trần Phong khác nào giết một con kiến, hắn hờ hững bảo:

“Ngươi có hai cơ hội, một là giao ra hồn huyết, đầu nhập vào Lạc Thần Môn. Hai là chết!”

“Ta… Ta…”

Tôn La định nói thêm mấy câu nhưng khi nhìn vào gương mặt sát thần của Trần Phong thì toàn thân lạnh buốt, đành vội nuốt chửng vào trong bụng.​

Đúng lúc ấy, chưởng môn Võ Văn Đông mới lên tiếng:

“Tôn La! Cốc chủ Bạch Xà Cốc hiện đang làm khách trong Lạc Thần Môn ta!”

Theo lời Trần Phong nói, cốc chủ Bạch Xà Cốc trở thành nô bộc của hắn. Tuy nhiên, Lê Chiêu Tân dẫu gì vẫn là Hóa Thần tu sĩ, cho nên trong câu nói của mình Võ Văn Đông không quá phận buông lời sỉ nhục đối phương.

Tôn La sửng sốt hồi lâu, tâm thần không ngừng phán đoán nội dung thật giả bên trong.

Cốc chủ đang làm khách trong Lạc Thần Môn?

Lấy hiểu biết của lão về tính cách cốc chủ, điều này tuyệt đối không có khả năng!

Chẳng lẽ cốc chủ đã bị Lạc Thần Môn bắt làm con tin?

Trông thái độ của Võ Văn Đông việc này tám chín phần là sự thực rồi.

Tôn La càng nghĩ càng kinh hãi, ánh mắt hướng về phía Trần Phong toát lên một vẻ khó tin.

Nhưng việc giao ra hồn huyết quá trọng yếu, lão nhất thời không thể đưa ra quyết định.

Trần Phong cau mày, nhếch miệng bảo:

“Trong ba nhịp thở, nếu còn không đưa ra lựa chọn… Chết!”

Trong sát na, một luồng năng lượng cường đại từ cơ thể hắn bùng nổ.

Hai mắt bắn hàn quang, giống như muôn vạn lưỡi đao găm thẳng vào trái tim Tôn La.

Cảm thụ nguồn uy áp đáng sợ, Tôn La cả kinh, mồ hôi chảy đẫm toàn thân, đồng thời ý nghĩ bỏ chạy thoáng hiện lên trong đầu.

Cơ mà, sau một hồi tranh đấu tư tưởng, rốt cuộc lão không dám đánh cuộc.

Kỳ thực lão cảm giác khí tức Trần Phong mang lại còn mãnh liệt hơn cốc chủ mấy phần.

Buông bỏ tâm tư kháng cự, Tôn La bi phẫn thở dài:

“Lão phu nguyện ý giao ra hồn huyết!”

Nói đoạn, lão nhanh chóng lấy ra hồn huyết, không cam tâm tình nguyện dâng lên.

Trần Phong thu nhận, rồi quay sang nói với Võ Văn Đông:

“Việc ở đây chưởng môn tùy ý sắp xếp. Ta còn có công chuyện quan trọng cần làm, cáo từ!”

Vừa dứt lời, thân hình hắn đã biến mất trong đại điện.

Đợi một lúc lâu, cảm giác áp bức của Tôn La mới được giảm bớt.

Lão phức tạp nhìn qua Võ Văn Đông, thẫn thờ hỏi:

“Văn Đông đạo hữu! Sự tình liên quan đến cốc chủ là thực hay giả?”

Chưởng môn Võ Văn Đông không giấu diếm, liền đem chuyện Trần Phong thu nô bộc thuật lại.

Các nếp nhăn trên mặt Tôn La co giật liên hồi, lẩm bẩm nói:

“Trần Phong! Hắn tu luyện chưa quá trăm năm mà lợi hại đến vậy ư? Chẳng lẽ là một vị đại năng nào đó chuyển thế?”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 382

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.