Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khách không mời

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Chưởng môn Võ Văn Đông hồi tưởng quá khứ, chừng nửa canh giờ sau mới chậm rãi nói:

“Ừm! Lúc ấy tu vi lão nhân gia chạm tới Hoá Thần viên mãn. Một ngày nọ, người bỗng truyền gọi ta và chư vị trưởng lão, thông báo sẽ ra ngoài một chuyến, mục tiêu công phá chướng ngại vào Hợp Thể Kỳ. Người căn dặn nếu sau trăm năm không trở về ắt là đột phá thất bại. Dặn dò chúng ta tự lo liệu hậu sự trong môn.”

Nói xong, Võ Văn Đông tâm tình thổn thức, những ký ức năm xưa cứ tự nhiên ùa về như thác đổ.

Trần Phong lại hoàn toàn khác biệt, cảm giác bên trong có điểm không đúng, liền hỏi ngay:

“Như vậy đâu có gì khẳng định lão tổ đã toạ hoá?”

Chưởng môn Võ Văn Đông lẳng lặng thở dài, khe khẽ bảo:

“Trong nội đường có lưu giữ mệnh hồn ấn ký lão tổ. Người rời đi vừa đúng tám mươi năm thì mệnh hồn vỡ vụn, e rằng lành ít dữ nhiều.”

Đã mấy ngàn năm trôi qua, lão tổ đến nay vẫn bặt vô âm tín, Võ Văn Đông cùng chư vị trưởng lão sớm buông bỏ hi vọng trong lòng.

Nghe đến đó, Trần Phong càng lúc càng hiếu kỳ.

Hắn từng xem qua ngọc giản lịch sử Lạc Thần Môn, nhưng thân phận lão tổ ghi chép không được chi tiết, vẻn vẹn đề tự 4 chữ “Lạc Thần lão tổ".

Trần Phong khẽ nhấp một ngụm trà, như vô tình hỏi:

“Lão tổ Lạc Thần chẳng rõ danh tính thực sự là gì?”

Ánh mắt Võ Văn Đông toát lên vẻ tang thương, suy nghĩ hồi lâu liền bảo:

“Khi lão nhân gia khai tông lập phái liền thông cáo ra ngoài đạo hiệu Lạc Thần, còn danh tính của người ngay cả ta cũng không rõ.”

Trần Phong lấy làm kỳ lạ!

Chẳng lẽ lão tổ là kiểu tu sĩ ẩn thế, chẳng màng danh lợi sao?

Hừm! Có cái quần què nè!

Lão gầy dựng lên Lạc Thần Môn nhất định là có căn nguyên sâu xa nào đó!

Nghĩ là vậy nhưng Trần Phong ngoài mặt như thường, liền hỏi:

“Năm xưa uy chấn thiên hạ, chắc là trong tay lão tổ phải có một kiện chí bảo thần binh a?”

Đối với câu hỏi này Võ Văn Đông lại trở lời rất nhanh:

“Lạc Thần Kiếm là linh bảo phòng thân của lão tổ, nổi tiếng toàn cõi Văn Lang. Về sau được lão tổ truyền thừa cho chưởng môn mỗi đời.”

Trần Phong tiếp tục thăm dò:

“Như vậy thần thông thành danh của lão tổ nhất định là Lạc Thần Kiếm Pháp rồi.”

Nhãn quang Võ Văn Đông lóe lên những tia sáng là lạ, quyết đoán nói:

“Điều đó là đương nhiên! Ngươi có thể đốn ngộ Lạc Thần Kiếm Pháp tất là người hữu duyên. Kiện linh bảo trấn phái Lạc Thần Kiếm ngươi cứ giữ lấy, không cần phải bàn giao lại cho ta đâu.”

Nom biểu hiện đối phương, Trần Phong đoán lão hiểu lầm ý của mình mất rồi.

Không phải nghĩ ta muốn chiếm đoạt Lạc Thần Kiếm đó chứ?

Kiếm này uy lực tuyệt luân, Trần Phong đích thân kiểm chứng.

Ừm! Lạc Thần Kiếm tất còn chỗ hữu dụng, tạm thời cứ giữ lại vậy.

Hắn không tiện giải thích mà chỉ gật đầu bảo:

“Ngươi có từng nghe qua cái tên Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ không?”

Chưởng môn Võ Văn Đông thần tình nghi hoặc, lắc đầu đáp:

“Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ? Đó là thứ gì? Xưa nay ta chưa hề nghe tới.”

Nhìn thái độ của lão không giống như đang nói dối, Trần Phong cau mày tự nhủ: “Chí bảo bậc ấy nếu nằm trong tay ta nhất định phải nghiêm cẩn bảo mật, cho dù là môn hạ đệ tử thân tín tuyệt đối không dễ dàng thổ lộ.”

Lòng người vốn gian xảo hiểm ác, nhìn vẻ bề ngoài sao mà phân định rạch ròi?

Khó lắm, khó lắm thay!

Những ý nghĩ trong đầu liên tục xoay chuyển, hắn thầm phân tích:

Lão tổ đem kiện linh bảo thượng phẩm Lạc Thần Kiếm trở thành linh bảo trấn phái, căn nguyên có hai khả năng:

1/ Lão thực sự toàn tâm toàn ý đối với Lạc Thần Môn, muốn đem sở học bản thân truyền thừa cho hậu thế.

2/ Trong mắt lão, linh bảo thượng phẩm mặc dù trân quý nhưng chưa phải là thứ tốt nhất. Hay nói cách khác, trong tay lão còn sở hữu thứ linh bảo lợi hại hơn.

Trần Phong chưa từng gặp qua lão tổ, ân tình không có, kính ngưỡng càng không, thế nên suy đoán đương nhiên thiên về khả năng thứ 2 nhiều hơn.

Hoặc là ẩn trong sự việc này còn có âm mưu nào đó.

Hoặc tin tức của lão già đầu trọc Trường Giang sai lệch, lão tổ Lạc Thần Môn căn bản là không có liên quan đến kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ.

Trần Phong đang định mở miệng nói thêm gì đó bỗng sắc mặt khẽ biến, mục quang như điện phóng về một phía.

Chưởng môn Võ Văn Đông ngạc nhiên, theo phương hướng đó mà tập trung thần thức, rốt cuộc phát hiện trên bầu trời có một chùm sáng vọt tới, sau cùng hoá thành hai đạo thân ảnh, một già một trẻ.

Nhìn thoáng qua, Võ Văn Đông lập tức nhận ra đối phương, là lão già Tôn La, nắm giữ thân phận trưởng lão Bạch Xà Cốc, tu vi Nguyên Anh Kỳ viên mãn.

Bên cạnh lão còn có Lê Chiêu Đăng, gã thiên kiêu một thời Bạch Xà Cốc, cũng từng là bại tướng dưới tay Trần Phong.

Nhiều năm không gặp, tu vi Lê Chiêu Đăng không ngờ đã đột phá Kết Đan Kỳ viên mãn, chỉ còn kém một chút nữa sẽ bước vào Nguyên Anh Kỳ.

Trong giới tu tiên Văn Lang, tốc độ ấy quả thực rất kinh người, nhưng nếu đem so với Trần Phong lại chẳng đáng một xu.

Hai vị khách không mời từ từ đáp xuống, không nhanh không chậm bước vào Lạc Thần Điện.

Chân vừa quá cửa, một tiếng cười càn rỡ từ lão già Tôn La vang lên:

“Văn Đông! Còn không mau mau ra nghênh tiếp lão phu?”

Đi thêm một đoạn, lão trông thấy Võ Văn Đông và Trần Phong vẫn đang yên vị, thần sắc cả hai điềm nhiên như thường, trái ngược hẳn với suy nghĩ trong đầu lão.

Tôn La trong lòng giật thót.

Lão bèn phóng thần thức thăm dò, phát hiện tu vi Võ Văn Đông giống như mình, đều là Nguyên Anh Kỳ viên mãn. Có điều, khí tức trên người đối phương suy yếu đứt đoạn, hiển nhiên đang thụ thương nghiêm trọng.

Riêng Trần Phong mới chỉ tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Trong đầu lão bất giác nhớ lại tình huống mấy ngày trước.

Thời điểm đại quân Thiên Âm Tự do Âu Dương Văn thống lĩnh tiến vào đất Giao Chỉ, cốc chủ Bạch Xà Cốc triệu tập chư vị trưởng lão tiến hành thương nghị.

Lê Chiêu Tân nhận định, song phương loạn chiến chính là cơ hội ngàn vàng, giúp cho công cuộc thống nhất Văn Lang trở lên đơn giản hơn rất nhiều.

Ngoài mặt, Bạch Xà Cốc giao ước đình chiến với Thiên Âm Tự nhưng thực chất bên trong lại triển khai tư thế hổ rình mồi, âm thầm thủ vai ngư ông đắc lợi.

Sau một hồi bàn bạc, cốc chủ đưa ra quyết định, muốn nhân cơ hội này giăng một mẻ lưới vét sạch Thiên Âm Tự lẫn Lạc Thần Môn.

Thật đáng thương cho anh em nhà Âu Dương, suy cho cùng bọn chúng vẫn là quân cờ trong tay người khác.

Cho dù thành công tiêu diệt Lạc Thần Môn e rằng cũng không thể yên ổn rời khỏi đất Giao Chỉ.

Nghĩ đến tu vi Hoá Thần sơ kỳ của cốc chủ, Tôn La càng thêm yên tâm vững dạ.

Về việc cốc chủ đột nhiên bặt vô âm tín mấy hôm nay, lão tuy có nghi hoặc song lại không quá lo lắng.

Lấy tu vi Hoá Thần sơ kỳ của cốc chủ, trong phạm vi Văn Lang quốc tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất rồi. Trừ phi anh em nhà Âu Dương liên thủ phối hợp mới miễn cưỡng chống đỡ nổi.

Chuyến đi này, Tôn La tuân theo kế hoạch cốc chủ vạch ra, chính là muốn tạo sức ép khiến Lạc Thần Môn phải cúi đầu thần phục.

Bởi vì Trần Phong thu liễm tu vi, chỉ hiển lộ mức Nguyên Anh sơ kỳ nên Tôn La không cách nào phát hiện chân tướng.

Tôn La thầm nhủ: “Tin đồn Trần Phong tiêu diệt toàn bộ đám Nguyên Anh lão quái của Thiên Âm Tự quả nhiên hoang đường! Nhất định là do cốc chủ ra tay rồi!”

Cơ mà, nhìn thấy thái độ bình tĩnh lạ thường của Võ Văn Đông, không hiểu sao trong lòng lão lại dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Trong khi lão còn đang phán đoán tình huống, bỗng nhiên tiếng hét chói tai của gã Lê Chiêu Đăng đã trào ra:

“Trần Phong, tao phải giết chết mày!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 439

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.