Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để thiếp hầu hạ chàng

Tiểu thuyết gốc · 1613 chữ

Sau khi rời khỏi Lạc Thần Điện, Trần Phong bèn bay thẳng tới ngọn Thanh Vân Phong.

Nhận được truyền âm thông báo, Hoàng Linh nhanh chóng mở cửa động phủ rước hắn vào trong.

“Phu quân! Chàng đến rồi!”

Lại nói sau lần trở về cố hương, được cha mẹ đôi bên tán thành, Hoàng Linh liền thay đổi cách xưng hô đối với Trần Phong.

Ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, chim sa cá lặn của nàng một hồi, Trần Phong mới cất giọng bảo:

“Linh muội! Vì sao càng ngày nàng lại càng xinh đẹp thế?”

Nghe hắn nịnh nọt, sắc mặt Hoàng Linh thoáng đỏ, chu miệng bảo:

“Miệng lưỡi của chàng thật là trơn như mỡ. Lúc ở bên cạnh An Vy muội nhất định cũng dùng thủ đoạn này rồi đúng không?”

Nghĩ tới quan hệ giữa phu quân và An Vy, trong lòng Hoàng Linh bất giác dâng tràn cảm xúc chua xót.

Đã là nữ nhân, có ai lại muốn chia sẻ lang quân của mình với người khác chứ?

Cũng may là tình cảm giữa nàng và An Vy thân thiết, hơn nữa An Vy lại nhất mực nhu thuận nghe lời nàng, cho nên mới có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Trần Phong đương nhiên hiểu được chuyện này, liền vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, ghé tai thủ thỉ tâm tình:

“Nào có, nào có chứ! Trong lòng ta, muội vĩnh viễn là nữ tử xinh đẹp nhất! Hơn nữa ta và muội còn được song thân phụ mẫu tác hợp, so với thiên trường địa cửu còn muốn bền chặt hơn a!”

Những lời này tuy rằng có chút khoa trương nhưng chính là tiếng lòng của hắn.

Hoàng Linh là người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời, vậy nên địa vị trong lòng hắn cực kỳ quan trọng.

Được phu quân dỗ ngọt, thần sắc Hoàng Linh càng rạng rỡ muôn phần.

Đôi mắt đẹp chớp động, long lanh như hai vì tinh tú.

Nàng yêu kiều lườm hắn, ngọc thủ khẽ nhéo vào hông hắn một cái, cười nói:

“Phu quân! Chàng chớ có dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ thiếp! Sư phụ từng căn dặn phải quản chàng cho tốt, để tránh trường hợp chàng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi đó!”

Ái chà!

Bà cô Lan Ngọc này chưa gì mà đã đòi quản chuyện nhà của ta sao?

Trần Phong căm tức lắm, song ngoài mặt cười hi hi ha ha nói:

“Ngọc tỷ… À à, Ngọc trưởng lão nói vậy sao? Thật là oan uổng cho ta quá đi mà! Nàng còn chưa hiểu rõ con người ta ư? Chỉ có đẹp trai một chút, tài giỏi một chút, bản lĩnh một chút… Nhưng nếu chẳng may bị người khác để ý ta cũng chẳng có biện pháp nào a!”

Bộ dáng cợt nhả của Trần Phong lúc này so với thời điểm đối mặt với kẻ thù khác nhau một trời một vực.

Đám Võ Văn Đông, Lê Chiêu Tân, Tôn La… mà trông thấy nhất định chỉ có nước há mồm trợn mắt vì kinh ngạc.

Cũng chẳng biết đâu mới là tính cách thực sự của hắn?

Âm thanh của Hoàng Linh chợt thay đổi, mang theo ý vị kỳ lạ nói:

“Phu quân của thiếp đương nhiên là nam nhân đệ nhất thiên hạ. Cho nên nếu có giai nhân ái mộ theo chàng chẳng phải chuyện lạ. Có điều chàng không được giấu diếm thiếp, ngoài ra còn phải xem nhân phẩm đối phương thế nào mới được phép bước vào cửa Trần gia chúng ta, nếu là kẻ trí trá thiếp sẽ tự tay giết chết cô ta đó!”

Nghe nàng nói xong, Trần Phong bất giác toát mồ hôi, từ khi nào mà tính cách của nàng lại dần dần thay đổi, từ một nữ tử ngây thơ trong sáng biến thành một bình dấm chua như vậy chứ?

Nghĩ đến một khả năng, Trần Phong liền hỏi:

“Những chuyện này đều là sư phụ chỉ dạy cho nàng sao?”

Hoàng Linh nhu thuận rúc vào lồng ngực phu quân, nhẹ giọng thưa:

“Vâng! Sư phụ còn nói nếu có một ngày chàng dám phụ bạc thiếp và An Vy muội, người sẽ tìm đến xử lý chàng đó. Hi hi…”

Ghê gớm thật đấy!

Ngọc tỷ tỷ à, ngay cả chuyện này mà nàng cũng quản đến a?

Lần sau gặp mặt nhất định ta phải vận dụng thiên hạ đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên thu phục nàng.

Trần Phong hai mắt sáng như đuốc, bàn tay vuốt ve tấm lưng mềm mại tuyệt vời, bỗng cười dâm dật:

“Hay là hôm nào nàng gọi An Vy đến đây, ba người chúng ta cùng nhau song tu?”

Đề nghị này thật quá vô sỉ rồi!

Hoàng Linh mặt đỏ như bôi phấn, nói:

“Chàng đó! Vẫn cái tính nết ấy, xấu hổ chết đi được!”

Trần Phong cười hắc hắc, ma thủ càng hoạt động mạnh, trong một loáng đã mò mẫm đến bờ mông căng mịn của nàng.

Cảm giác đàn hồi mềm mại từ những đầu ngón tay truyền lại quả thực đem tới một sự hưng phấn vô bờ bến.

Bỗng giọng Trần Phong chuyển qua nghiêm túc:

“Linh muội! Có phải nàng đang tu luyện một thần thông nào đó rất lợi hại, có thể điều khiển tâm trí người khác?”

Hoàng Linh ngạc nhiên, đang không hiểu phu quân hỏi như vậy là có ý tứ gì thì lại nghe giọng hắn vang lên:

“Bởi vì khi ta nhớ nàng, mọi thứ xung quanh đều biến mất, trong mắt ta, trong tâm trí ta chỉ còn duy nhất hình ảnh nàng đó nha.”

Chỉ bằng mấy câu thô tục này chẳng ngờ đã khiến cho Hoàng Linh cảm giác vô cùng hạnh phúc xen lẫn ngọt ngào.

“Phu quân, mấy câu này chàng học lỏm ở đâu ra?”

Trần Phong mặt dày cười nói:

“Ha ha… Là phu quân nàng tự học thành tài đó thôi!”

Hoàng Linh ôm chặt lấy hắn lí nhí nói:

“Ừm! Thiếp rất thích nghe!”

Thấy tu vi của nàng đã tiến triển tới Kết Đan hậu kỳ, Trần Phong lấy làm hài lòng, bèn lấy từ trong người ra mấy bình đan dược.

Hoàng Linh nhận xong liền cất đi, trong lòng vui vẻ như hoa nở.

Mặt khác, Trần Phong quyết định thời gian tới sẽ chuyển động phủ của nàng và An Vy qua dãy linh mạch Lạc Thần Môn.

Ở đó linh khí sung túc vô cùng, ngoài ra cũng để hắn yên tâm tiện bề chăm sóc cho hai nàng.

Với địa vị hôm nay của mình, Trần Phong tin rằng trong Lạc Thần Môn sẽ không có ai dám dị nghị gì.

Hắn hôn lên mái tóc Hoàng Linh, dịu dàng hỏi:

“Mấy năm nay tu luyện có vướng mắc gì không?”

Hoàng Linh nhỏ giọng đáp:

“Có sư phụ chiếu cố, thiếp tu hành rất tốt! Chỉ là… trong đầu vẫn luôn nhớ phu quân! Vậy mà chàng mãi mới tìm đến gặp thiếp.”

Trần Phong cảm thấy hơi xấu hổ, liền giải thích:

“Linh muội! Ta chú tâm tu hành chính là muốn mai sau vĩnh viễn được ở bên cạnh nàng.”

Hoàng Linh tươi tỉnh cười nói:

“Phu quân! Thiếp chỉ nói đùa thôi! Chàng đừng giận!”

Trần Phong bày ra bộ dáng hạ lưu, đề nghị:

“Ta bị tổn thương rồi, nàng mau mau hôn ta một cái bù đắp đi!”

Bị hắn liên tục tấn công, cơ thể Hoàng Linh sớm đã mềm nhũn, liền xoay người ngồi lên đùi hắn, vòng tay qua cổ rồi chủ động hôn vào đôi môi phu quân.

Hoàng Linh nhẹ nhàng ấn đầu lưỡi vào môi phu quân.

Khi Trần Phong hé môi để đón nhận thì lưỡi nàng từ từ và nhẹ nhàng đẩy lưỡi của phu quân vào miệng chàng và sau đó kéo lưỡi ra.

Hai chiếc lưỡi lâu ngày mới gặp lập tức hòa quyện vào nhau.

Hơi thở nam tính của phu quân hòa cùng mùi vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi khiến cho nàng say đắm.

Thấy Hoàng Linh nhiệt tình như vậy, Trần Phong tất nhiên sung sướng đón nhận.

Đôi bàn tay hắn nắm chặt đôi mông tròn mẩy, xoa bóp không ngừng.

Cảm nhận bên dưới hạ thân, có một vật vừa to lớn, vừa nóng bỏng của phu quân chồi lên, mặc dù va chạm qua lớp y phục nhưng vẫn làm Hoàng Linh run rẩy.

Nàng miệng phả hơi sen, rên rỉ một thứ âm thanh kỳ lạ.

“Mmm …”

Những rung động nhẹ ở môi khi phát ra âm thanh này đơn giản lại có thể đem lại khoái cảm đến rùng mình.

Một lúc sau, hai đôi môi mới tách nhau ra.

Hoàng Linh hai má nhuộm hồng, ghé tai phu quân thì thào:

“Phu quân! Để thiếp hầu hạ chàng!”

Nàng thoát khỏi người phu quân, trong khi Trần Phong vẫn ngồi trên ghế bèn quỳ xuống trước người hắn, hai tay nhanh nhẹn cởi bỏ y phục trên người phu quân mình.

Đệ nhất thần khí Nhất Trụ Kình Thiên như long đầu xuất động, hướng thẳng lên trời cao.

Hoàng Linh ngượng ngùng khôn tả, song từng ân ái với phu quân mấy bận, đối với chuyện thầm kín chốn phòng the đương nhiên hiểu rõ.

Bàn tay mềm mại khe khẽ tiến tới, nhẹ nhàng nắm chặt lấy Nhất Trụ Kình Thiên.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 512

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.