Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực thịnh ắt suy

Tiểu thuyết gốc · 1502 chữ

Chưởng môn Võ Văn Đông mở nắp ra coi thử, phát hiện toàn bộ đều là đan dược hàng tứ phẩm.

Còn có một bình đan dược ngũ phẩm vô cùng khan hiếm.

Nguồn gốc không cần hỏi cũng biết, nhất định là chiến lợi phẩm thu được từ đám trưởng lão Thiên Âm Tự rồi.

Lão không khách sáo mà vui vẻ thu hết lại.

Sau đó, hai người cùng nhau trò chuyện, nội dung liên quan đến sự tình Thiên Âm Tự.

Theo lời Võ Văn Đông, Thiên Âm Tự hiện nay như rắn mất đầu, tình huống hỗn loạn lắm, phỏng chừng chỉ trong thời gian ngắn sẽ bị các tông môn xung quanh xâu xé.

Cực thịnh tất suy!

Có được tất có mất!

Không ai ngờ được một cây đại thụ sừng sững vạn năm Thiên Âm Tự lại bị đốn ngã chỉ trong một sớm một chiều.

Ngẫm lại chuyện Trần Phong một hơi diệt sát 7 Nguyên Anh lão quái, trái tim Võ Văn Đông vẫn đập mạnh không ngừng.

Trần Phong trưởng thành quá thần tốc, vượt xa kỳ vọng ban đầu của lão.

Sau lưng Trần Phong có đại năng chỉ điểm, hoặc không có, tất thảy đã không còn quan trọng.

Chỉ cần biết rằng thân phận Trần Phong là thiếu chủ đương thời Lạc Thần Môn, vậy là quá đủ rồi!

Chưởng môn Võ Văn Đông bỗng quay sang hỏi:

“Bọn đệ tử Thiên Âm Tự quy hàng, theo ý ngươi chúng ta nên xử trí ra sao?”

Suy nghĩ một lúc, Trần Phong trầm mặc bảo:

“Lạc Thần Môn đang trong lúc cần người, nếu có thể thu nạp bọn chúng cũng là một chuyện tốt. Chưởng môn hẳn là đã sớm có chủ ý rồi a!”

Lạc Thần Môn hay Thiên Âm Tự, chung quy đều là tông môn thuộc Văn Lang quốc, cùng nhau tu hành trên một mảnh non nước tươi đẹp, cũng không nên quá mức tuyệt tình.

Võ Văn Đông bày ra vẻ mặt cáo già, cười nói:

“Được được, vậy ta sẽ làm theo ý ngươi!”

Sau trận đại chiến với Thiên Âm Tự, chỉ trong thời gian cực ngắn danh tiếng Trần Phong đã nổi như cồn, truyền bá rộng khắp giới tu tiên Văn Lang quốc.

Ba ngày qua, rất nhiều lão tổ của các tông môn xung quanh sửa soạn lễ vật tức tốc chạy tới Lạc Thần Môn.

Mục đích chỉ có một, xin được bái phỏng vị thiếu chủ trong truyền thuyết.

Thời điểm Lạc Thần Môn lâm vào hiểm cảnh nào thấy mặt bọn họ, lúc này thế cục đảo chiều lại bày ra bộ dáng xun xoe nịnh nọt.

Chưởng môn Võ Văn Đông vô cùng khinh bỉ, tiếp đón qua loa đại khái rồi viện cớ bản môn đang có công việc quan trọng mà phất tay tiễn khách.

Đám lão tổ kia nào dám ý kiến, đành gượng cười xấu hổ rồi ôm quyền rời đi.

Về phía Lạc Thần Môn, đám môn nhân đệ tử tôn sùng Trần Phong như thần nhân, tựa hồ trở thành viên định hải thần châm vĩnh sinh bất diệt trong lòng mỗi người.

Vô số những câu chuyện truyền kỳ xoay quanh cuộc đời hắn một lần nữa lại được đem ra bàn tán, thảo luận.

Thậm chí ngay cả Võ Văn Đông cũng nảy sinh tâm tư, chỉ cần Trần Phong mở miệng lão sẽ nguyện ý chuyển giao chiếc ghế chưởng môn nhân cho hắn.

Nhân cơ hội này, lão bèn đánh tiếng thăm dò:

“Ngươi hiện là thiếu chủ Lạc Thần Môn, tương lai sẽ thay thế ta trở thành chưởng môn. Sắp tới ta dự định bế quan trong thời gian dài, hay là…”

Trần Phong tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong đầu lão nhưng không vạch trần mà lắc đầu bảo:

“Việc này ta tạm thời chưa có hứng thú, về sau hãy nói đi!”

Lý tưởng của hắn là tu hành, truy cầu trường sinh, trong tay ôm ấp mỹ nhân trong thiên hạ.

Về việc gầy dựng thế lực đúng là một phương án tốt, có điều hiện thời chưa phải thời điểm thích hợp.

Võ Văn Đông sâu kín thở dài, âm thanh toát vẻ chân thành nói:

“Bằng vào thiên tư của ngươi tất có ngày vang danh thiên hạ. Lạc Thần Môn e rằng khó mà giữ chân được. Nhưng cho dù mai sau ngươi đi đâu làm gì, hi vọng luôn nhớ một điều, Lạc Thần Môn vĩnh viễn là nhà của ngươi!”

Là “nhà” của ta sao?

Trong lòng Trần Phong bất chợt dâng lên cảm giác ấm áp dị thường.

Đúng vậy!

Đây là nhà của ta!

Còn có Hoàng Linh, An Vy… đều là những người quan trọng nhất trong cuộc đời ta.

Im lặng một thoáng, Trần Phong gật đầu nói:

“Ngươi yên tâm! Những sự tình liên quan đến Lạc Thần Môn, chỉ cần nằm trong khả năng nhất định ta sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe được những lời ấy, Võ Văn Đông mặt mày rạng rỡ hẳn, thần sắc yếu nhược trở lên hồng nhuận hơn mấy phần.

Lão bật cười ha hả:

“À phải rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Trần Phong không trực tiếp đề cập đến mục đích của mình mà chuyển qua vấn đề khác hỏi:

“Lan Ngọc trưởng lão xuất môn chưa trở về sao?”

Nghe nhắc đến Lan Ngọc trưởng lão, Võ Văn Đông mỉm cười ẩn ý:

“Sáu năm trước nàng thông báo có chuyện quan trọng cần xử lý nên đã rời đi. Còn nói rằng không quá mười năm sẽ quay trở lại.”

Ngừng một nhịp, lão lại bồi thêm:

“Có lần ta thử dò hỏi qua, biết được Lan Ngọc trưởng lão chưa có song tu đạo lữ đâu a!”

Cái lão già chết tiệt, trong đầu không biết đang nghĩ đến tận đẩu tận đâu rồi.

Trần Phong dở khóc dở cười.

Nhớ tới thân hình nảy nở nóng bỏng vô song của nàng, bất giác có chút nhung nhớ.

Bỗng Võ Văn Đông hắng giọng bảo:

“Nghe đồn cốc chủ Bạch Xà Cốc ba ngày trước bị mất tích ở gần phạm vi Thiên Âm Tự. Ngươi có từng gặp qua chăng?”

Lão cáo già này chắc đã nghe ngóng được thông tin gì rồi, lại còn bày đặt tỏ vẻ mập mờ dò xét ta?

Trần Phong đảo mắt lườm một cái, cân nhắc lợi hại xong liền quyết định nói ra sự thật.

“Lê Chiêu Tân nửa đường chặn giết, cho nên ta thuận tiện thu thập luôn. Hiện tại hắn đã trở thành nô bộc của ta.”

Chỉ đơn giản vài câu nhưng khiến cho Võ Văn Đông toàn thân chấn động, cảm tưởng như tiếng sét đánh giữa trời quang.

Nô bộc là Hóa Thần tu sĩ?

Tự cổ chí kim, trong Văn Lang quốc, cường giả Hoá Thần chính là tồn tại chí tôn vô thượng, vậy mà vẫn bị thảm bại dưới tay của Trần Phong sao?

Võ Văn Đông cố gắng kìm nén tâm trạng, run giọng hỏi:

“Trần Phong, tu vi của ngươi chẳng lẽ đã đạt tới Hoá Thần Kỳ?”

Trần Phong thần sắc như thường, lắc đầu im lặng, không thừa nhận cũng không giải thích gì thêm.

Đối với vị chưởng môn này cảm tình không tệ, tuy nhiên có những chuyện vẫn nên giữ bí mật thì tốt hơn.

Thấy hắn không muốn trả lời, Võ Văn Đông đành xua đi không khí gượng gạo bằng cách đổi chủ đề.

“Sự tình Thiên Âm Tự vừa qua nguyên do bắt nguồn từ chuyến đi đến động phủ bí ẩn. Đáng tiếc ta không nghe theo lời khuyên của ngươi, dẫn đến kết cục Phạm Huy trưởng lão bỏ mình. Ài… Thật là hổ thẹn!”

Trần Phong không ngạc nhiên chút nào, chuyện này lúc sưu hồn Âu Dương Văn đã nắm rõ.

Nguyên anh Phạm Huy trưởng lão bị Âu Dương Văn huỷ diệt, chẳng còn cứu vãn được nữa.

Sau đó, Võ Văn Đông đem chuyện hố đen kỳ bí nhất loạt thuật lại.

Nghe xong, trong lòng Trần Phong chợt dâng lên một cỗ cảm xúc bất an.

Ngay cả Xích Quỷ Tông cũng phái người đến xử lý, nhất định đằng sau không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Hắn bâng quơ hỏi:

“Lão tổ Lạc Thần Môn là người Văn Lang sao?”

Đột nhiên nghe tới chuyện này, Võ Văn Đông lấy làm ngạc nhiên song vẫn nhiệt tình đáp:

“Đúng vậy! Lão tổ xuất thân là người Văn Lang. Thời điểm tu vi Nguyên Anh hậu kỳ từng xuất ngoại một lần, khi người trở về đã đạt thành tựu Hoá Thần, danh chấn thiên hạ.”

Trần Phong gật gù tiếp tục hỏi:

“Lão tổ ngã xuống là vì đột phá lên Hợp Thể Kỳ thất bại sao?”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 467

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.