Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu nhận nô tài

Tiểu thuyết gốc · 1556 chữ

Nhìn ra sát khí ẩn tàng trong mắt Trần Phong, nguyên thần Lê Chiêu Tân run rẩy như cầy sấy, nhất thời á khẩu không biết nên nói câu gì.

Những ngón tay Trần Phong chậm rãi gõ trên thành ghế phát ra mấy âm thanh lách cách.

Những âm thanh này rơi vào tai Lê Chiêu Tân chẳng khác nào tiếng bước chân quỷ sai âm gian trong đêm khuya mò đến đòi mạng.

Cho đến khi nguyên thần của lão co dúm lại một cục, Trần Phong mới nhàn nhạt mở miệng:

“Thiên địa có đức hiếu sinh! Nể tình ngươi tu luyện tới Hoá Thần cũng không dễ dàng gì, ta cho ngươi ba lần cơ hội mở miệng, nếu vẫn không đưa ra được lý do khiến ta hài lòng thì nguyên thần của ngươi sẽ vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.”

Hơi thở phập phù suy yếu, nghe được câu nói ấy biết là đối phương đang cho mình cơ hội cuối cùng rồi, Lê Chiêu Tân bèn nói ngay:

“Chỉ cần đạo hữu tha mạng, lão phu xin thề cả đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ bước vào Lạc Thần Môn nửa bước. Nếu vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!”

Trần Phong lắc đầu khinh thường, ngắn gọn bảo:

“Ngươi chỉ còn 2 cơ hội mở miệng.”

Lê Chiêu Tân cuống quýt, suy nghĩ một thoáng liền nói:

“Lão phu có một đan dược hàng lục phẩm, nguyện ý dâng tặng cho đạo hữu!”

Lão vừa dứt lời bỗng thấy trước mặt xuất hiện một chiếc hộp ngọc tinh xảo, khí tức nóng lạnh đặc thù của Hợp Hoan Đan nhè nhẹ tràn ra.

Trần Phong cười khẩy, hỏi:

“Là cái này sao?”

Nguyên thần Lê Chiêu Tân càng chấn động kịch liệt, trong lòng cảm thấy kinh hãi khôn xiết.

Không ngờ Trần Phong trong thời gian ngắn đã phá bỏ được ấn ký trên túi trữ vật của mình.

Điều này chứng tỏ thần thức của đối phương so với lão không thua sút bao nhiêu, thậm chí cường đại hơn.

Trong lúc Lê Chiêu Tân xoay chuyển ý nghĩ, Trần Phong tỏ vẻ mất kiên nhẫn, bàn tay siết lại thành quyền nói:

“Nếu không còn lý do nào khác thì ta cũng chẳng cần giữ ngươi lại làm gì.”

Lê Chiêu Tân hãi hùng quá, trong lòng rối như tơ vò, sau cùng liền cắn răng hạ quyết tâm, vội vội vàng vàng nói:

“Lão phu xin dâng ra hồn huyết, cam tâm tình nguyện trở thành nô tài trong vạn năm.”

Hồn huyết?

Đây được coi là loại thủ đoạn khống chế tàn độc nhất trong giới tu tiên.

Một khi nắm giữ hồn huyết của đối phương, Trần Phong sẽ toàn quyền định đoạt sinh tử của lão.

Chỉ với một ý niệm, cho dù Lê Chiêu Tân ở xa vạn dặm cũng lập tức bị khống chế triệt để.

Nguyên nhân chưa giết Lê Chiêu Tân đích thực là vì còn có công việc cần dùng tới.

Nô tài là Hoá Thần tu sĩ à?

Nghe cũng hấp dẫn lắm đó chứ!

Trần Phong bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú.

Trong khi hắn chậm rãi cân nhắc, Lê Chiêu Tân chỉ biết nín thở chờ đợi.

Đây đã là cực hạn của lão rồi, nếu Trần Phong vẫn không động tâm thì lão chẳng biết phải xoay sở ra sao nữa.

Thời gian mới chỉ trôi qua vài phút nhưng Lê Chiêu Tân có cảm tưởng kéo dài đằng đẵng, tâm thần dày vò đến cùng cực.

Mất một lúc sau, rốt cuộc Trần Phong cũng lên tiếng:

“Ngươi có thể trở thành nô tài của ta, tuy nhiên thời gian sẽ là mười vạn năm.”

Lê Chiêu Tân giẫy nảy lên nói:

“Sao có thể! Ta chỉ là tu sĩ Hoá Thần sơ kỳ, há có thể sống quá mười vạn năm? Hơn nữa ngươi phải lấy đạo tâm ra thề tuyệt không được nuốt lời!”

Thấy lão cò kè mặc cả, Trần Phong hừ lạnh, sát khí vừa suy giảm lại bùng lên:

“Ngươi có tư cách ra điều kiện với ta à? Cũng được, để ta sưu hồn rồi tiễn ngươi một đoạn cho bớt phiền toái.”

Thuật sưu hồn tuy rằng có thể lật mở ký ức của đối phương nhưng lại không được toàn vẹn đầy đủ.

Bên cạnh đó, nếu thần thức đôi bên chênh lệch không quá nhiều thì người thi pháp rất dễ gặp tình trạng bị phản phệ.

Chưa đến lúc cần thiết, Trần Phong không muốn dùng tới hạ sách này.

Trông thấy ma trảo của Trần Phong chộp tới, không giống như nói đùa, Lê Chiêu Tân hốt hoảng la lên:

“Không… Không! Ta đồng ý… Ta đồng ý…”

Rất nhanh, Lê Chiêu Tân đã bức từ nguyên thần ra một giọt hồn huyết, đau đớn dâng lên.

Trần Phong tra xét cẩn trọng, thấy không có vấn đề gì mới hài lòng thu nhận.

Sau đó, hắn vung tay phá giải đạo ấn ký đang phong toả nguyên thần của Lê Chiêu Tân, đồng thời nói:

“Mặc dù ngươi trở thành nô tài của ta nhưng không có nghĩa phải thường trực bên cạnh ta. Bình thường ngươi được phép hoạt động tự do hoặc chuyên tâm tu hành, chỉ khi nào ta có việc cần dùng sẽ truyền gọi. Sau mười vạn năm, ngươi sẽ được tự do! Trần Phong ta nói được làm được, tuyệt đối không hai lời!”

Mọi sự đã định, Lê Chiêu Tân trong lòng cay đắng lắm nhưng đành phải cam chịu sự thật tàn khốc.

Lão không dám đòi hỏi gì thêm, lặng lẽ cúi đầu thần phục:

“Lão nô khấu kiến chủ nhân!”

Thân phận đôi bên trong nháy mắt thay đổi, Lê Chiêu Tân tất nhiên không dám dùng cách xưng hô như cũ.

Trần Phong nhãn quan tinh tế, biết rằng trong lòng đối phương nhất định là không dễ chịu gì, bèn cất giọng cảnh báo:

“Chỉ cần ngươi trung thành cống hiến ta sẽ không bạc đãi. Ngược lại nếu lòng mang ý định phản trắc thì ta tuyệt sẽ không nương tay đâu. Hãy nhớ lấy!”

Sát khí bức người từ Trần Phong bộc phát, ánh mắt như mũi tên sắc bén găm thẳng vào tinh thần làm cho Lê Chiêu Tân thêm một trận hãi hùng.

“Lão nô không dám!”

Đối với Trần Phong, tất nhiên lão cực kỳ thống hận, cơ mà lúc này hồn huyết đã giao ra, cho nên đành ngậm ngùi buông bỏ tâm tư phản kháng.

Lê Chiêu Tân âm thầm than khổ, lại hận bản thân mình thực là ngu ngốc, đang yên đang lành trêu chọc vào đối phương làm cái con mẹ gì, để rồi tự rước họa vào thân?

Vậy nhưng, cho đến rất nhiều năm sau, Lê Chiêu Tân mới nhận ra rằng đây chính là một hồi cơ duyên tạo hoá quan trọng nhất của đời mình.

Mà thôi, chuyện ấy về sau hãy nói.

Quay trở về tình huống thực tại.

Biểu hiện của đối phương tương đối thành thật, Trần Phong ngẫm nghĩ một chút bèn lấy ra túi trữ vật trả lại cho lão.

Riêng đan phương và viên đan dược lục phẩm Hợp Hoan Đan hắn giữ lại bên người.

“Tạm thời ngươi đi ra ngoài, trong phạm vi dãy linh mạch này chọn một nơi tuỳ ý khai mở động phủ. Khi nào ngưng tụ lại thân thể thì quay trở lại đây, ta có nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.”

Lê Chiêu Tân thấy thái độ ôn hoà của Trần Phong trái tim có chút nhẹ nhõm hơn, khấu đầu hành lễ cẩn thận rồi cầm túi trữ vật bay ra ngoài.

“Lão nô tuân mệnh!”

Khác với tu sĩ Nguyên Anh Kỳ sử dụng thủ đoạn đoạt xá trùng sinh, tu sĩ Hoá Thần trừ phi nguyên thần hoàn toàn tan biến, nếu không cho dù thân thể bị phá nát vẫn có thể thi triển bí pháp tái tạo chân thân.

Toàn bộ phạm vi linh mạch đã được Trần Phong bày bố kết giới thượng cổ nên không lo lắng phát sinh sự tình ngoài ý muốn.

Nhẩm tính thời gian Lê Chiêu Tân ngưng tụ lại chân thân cũng mất cả tháng trời, cho nên sau khi sắp xếp ổn thoả mọi chuyện hắn bèn rời động phủ, bay thẳng tới Lạc Thần Điện.

Sự tình liên quan đến kiện chí bảo Linh Quang Kim Trảo Thần Nỏ cực kỳ hệ trọng, cần tìm chưởng môn Võ Văn Đông thăm dò hư thực.

Mấy ngày không gặp, sắc diện Võ Văn Đông tuy vẫn nhợt nhạt nhưng so với ngày ấy đã hồng hào hơn rất nhiều.

Trần Phong quan tâm hỏi:

“Chưởng môn! Thương thế trên người ổn cả chứ?”

Hai mắt Võ Văn Đông nhìn Trần Phong vừa phức tạp vừa kính nể, cười đáp:

“Ừm! Cũng tốt hơn nhiều rồi!”

Trần Phong vung tay lấy từ trong Vô Danh Giới Chỉ ra mấy bình đan dược.

“Ở đây ta có một số đan được trị thương công hiệu không tệ, ngươi cầm lấy dùng đi.”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 513

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.