Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì vinh quang của Lạc Thần Môn

Tiểu thuyết gốc · 1644 chữ

Dứt lời, thân hình lão như tia chớp lao thẳng xuống đội ngũ của Thiên Âm Tự tiến hành đồ sát.

Nhưng Võ Văn Đông chưa kịp hành động bỗng phía trước hiện ra gương mặt sắc lạnh của Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn cười khẩy:

“Để ta xem thử người đứng đầu Lạc Thần Môn có gì lợi hại?”

Bị đối phương ngăn cản, cặp mắt Võ Văn Đông trở nên đỏ ngầu, hú dài một tiếng rồi phi thân lao đến.

Ầm…

Ầm…

Hồ Thắng trưởng lão đang định bay tới hỗ trợ thì bị lão già đầu trọc Trường Giang chặn đường.

“Thằng nhãi Hồ Thắng! Đối thủ của ngươi là lão phu đây.”

Hồ Thắng trưởng lão gầm vang một tiếng như hổ, lấy ra binh khí triển khai công kích.

Chiến tranh tông môn tầm cỡ này chung quy vẫn là dựa vào cường giả định đoạt đại cục.

Đáng tiếc Lạc Thần Môn người mỏng sức yếu, xuất hiện tại đương trường chỉ có duy nhất hai Nguyên Anh cường giả.

Phía Thiên Âm Tự vẫn còn hai người Dương Nam và Mã Đào chưa xuất thủ, như hổ rình mồi đứng ngoài quan khán.

Thiên Âm Tự mang đến đây đều là hàng ngũ tinh anh đệ tử, lại được ma luyện mấy năm cùng đám tu sĩ Bạch Xà Cốc nên sức chiến đấu vượt trội hơn hẳn.

Đệ tử Lạc Thần Môn nào phải đối thủ, sự thua kém nhanh chóng được biểu hiện ra ngoài.

Chưa đầy một canh giờ, đệ tử Lạc Thần Môn tử thương trầm trọng, thương vong lên tới mấy trăm, tràng cảnh máu chảy thành sông, thi cốt chất thành đống thật quá thê thảm.

Trên không, chưởng môn Võ Văn Đông đang giao đấu kịch liệt cùng Âu Dương Văn.

Âu Dương Văn toàn thân được hỏa diễm bao bọc, khí thế kinh thiên, trông như một hoả thần đến từ thời thượng cổ.

Tuy rằng cả hai đều là Nguyên Anh Kỳ viên mãn nhưng thế công của Âu Dương Văn cực kỳ dũng mãnh, khiến cho Võ Văn Đông thật vất vả chống đỡ, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Võ Văn Đông lui lại một khoảng tranh thủ thở dốc, trên tay đột nhiên xuất hiện một thanh cổ kiếm.

Chí bảo Lạc Thần Môn.

Linh bảo thượng phẩm, Lạc Thần Kiếm!

Xoẹt một tiếng, kiếm xuất khỏi vỏ.

Một cỗ uy áp khủng bố lan tràn trong thiên địa, khiến cho đám Luyện Khí Kỳ bên dưới quảng trường không thể nào hô hấp được.

Âu Dương Văn thần sắc ngưng trọng.

“Sát khí thật nặng!”

Lạc Thần Kiếm nghe đồn là linh bảo thượng phẩm, do vị lão tổ Hoá Thần trong một lần cơ duyên đạt được, sau này đem truyền thừa cho chưởng môn mỗi đời.

Có thể phát ra sát khí kinh thiên bậc ấy nhất định số oan hồn táng mạng dưới kiếm này đã lên tới hàng chục vạn.

Không hổ là trấn phái chi bảo của Lạc Thần Môn!

Ở trong quốc gia tu tiên cấp 4 như Văn Lang, Lạc Thần Kiếm xưng danh đệ nhất thần khí cũng không quá đáng.

Đột nhiên, chưởng môn Võ Văn Đông nguyên lực bạo tuôn vươn tay chém ra một kiếm.

Lạc Thần Kiếm rung động, ngâm nga một tiếng chói tai.

Một đạo kiếm quang dài chừng mấy chục trượng, khí thế như vũ bão nhằm vào Âu Dương Văn bổ thẳng đến.

Một tiếng kiếm ngân vang lên, còn bay xa hơn cả tiếng rồng gầm, vọng khắp thiên địa.

Bồng.

Âu Dương Văn biết rằng đối phương muốn liều mạng rồi.

Hắn không dám khinh suất, liền phất tay thi triển thần thông.

Một hỏa cầu khổng lồ to như mặt trời mọc lên, đối kháng trực tiếp với Lạc Thần Kiếm.

Ầm… Ầm…

Bầu trời như biến thành biển lửa, cuồn cuộn không ngừng.

Hai người Dương Nam và Mã Đào cả kinh, mặc dù cách xa một khoảng nhưng cũng thấy thực sự khó thở, bất giác trong lòng có một sự rung động mãnh liệt.

Ngay khi kiếm quang va chạm với hỏa cầu, lập tức vang lên một tràng âm thanh đinh tai nhức óc, cơ hồ xé rách không gian, khiến trời đất quay cuồng đảo lộn.

Ầm… Ầm…

Song phương đều bị đẩy thối lui một khoảng rất xa.

Âu Dương Văn quần áo có chút chật vật, sắc mặt hơi tái nhưng xem ra không thương tổn nghiêm trọng.

Trái lại, Võ Văn Đông dường như không được ổn, khục khặc ho khan mấy tiếng rồi một dòng máu theo đó trào ra.

Một kiếm nhìn tuy đơn giản nhưng Võ Văn Đông dốc hết tu vi Nguyên Anh Kỳ viên mãn thi triển, kết hợp với uy lực Lạc Thần Kiếm không thua kém một kích của cường giả Hoá Thần sơ kỳ.

Không ngờ Âu Dương Văn lại dễ dàng hoá giải.

Võ Văn Đông cắn răng đang định liều cái mạng già thì bị một chưởng lực hung hăng tống thẳng vào ngực.

Thân thể lão bắn thẳng xuống vách tường Lạc Thần Điện, lồng ngực lõm vào một khoảng sâu trông cực hãi hùng.

Gắng gượng đứng dậy, tiếp tục phun ra một ngụm máu lớn, Võ Văn Đông lấy vội một mớ đan dược, cũng chẳng quan tâm loại nào với loại nào đưa cả vào miệng.

Âu Dương Văn khinh miệt cười lớn:

“Lạc Thần Kiếm sao? Một thanh sắt vụn mà thôi. Ha ha…”

Một thoáng, thần sắc của Võ Văn Đông khá hơn chút, quét nhìn hết thảy đương trường rồi bi thống kêu lên:

“Vì vinh quang của Lạc Thần Môn! Giết!”

Ngày thường Võ Văn Đông đối xử với mọi người đều rất ôn hoà, cho nên trong môn ai ai cũng kính phục.

Lúc này, theo lời kêu gọi của lão, môn nhân đệ tử nhất loạt khí huyết dâng trào, những đôi mắt đỏ long lên sòng sọc, vừa căm phẫn vừa bi thương hét lớn:

“Vì vinh quang của Lạc Thần Môn! Giết!”

Thiên Âm Tự muốn tận diệt Lạc Thần Môn, nếu đã như vậy thì phải khiến bọn chúng phải trả một cái giá cực lớn.

Toàn bộ người của Lạc Thần Môn như lâm vào trạng thái điên cuồng, lao thẳng vào đám Thiên Âm Tự sống mái một phen.

Chưởng môn Võ Văn Đông dương kiếm, nguyên lực hùng hồn phóng ra năm đầu ngón tay vuốt mạnh một cái, chớp mắt kích thước Lạc Thần Kiếm đã biến hoá gấp đôi.

Một tiếng quát trầm thấp vang lên.

“Âu Dương Văn! Có giỏi thì đỡ thêm của ta một kiếm!”

Thanh âm tựa như sấm động giữa đất trời khiến cho Âu Dương Văn bất giác giật mình, cảm thụ rất rõ ràng được hơi thở của nguy hiểm.

Âu Dương Văn sớm đã chú ý đến hành động của đối phương, vừa thấy mũi kiếm xé gió bay đến thân hình cấp tốc thối lui.

Trên tay một chiếc roi tiên vung lên, với một tốc độ cực nhanh quật tới, chỉ trong chớp mắt đã đánh cho mũi kiếm chệch qua bên trái.

Oanh!

Nhưng đúng lúc này, Âu Dương Văn bỗng cảm nhận thấy một tia nguy hiểm chí mạng, còn chưa kịp phản ứng bỗng thấy Lạc Thần Kiếm loé sáng như gương quỷ mị gào thét, nghe “phập” một tiếng đã quét ngang hông.

Âu Dương Văn gào lên đau đớn, miệng vết thương rất lớn, còn lộ ra cả lục phủ ngũ tạng bên trong.

Máu huyết chảy ra thành dòng, ào ào đổ xuống như mưa, vô cùng thống khổ.

Cũng may là hắn kịp thời né tránh, nếu không thân thể đã bị chém thành hai mảnh.

Chưởng môn Võ Văn Đông thở hắt một hơi, ánh mắt toát lên vẻ tiếc hận.

Âu Dương Văn vận nguyên lực cầm máu, tròng mắt phún hoả, hai mũi thở ra một làn khói, đồng thời roi tiên xé toạc hư không, kéo theo những tiếng rít ghê rợn.

Vù… Vù…

Võ Văn Đông mặt mày trắng bệch, điên cuồng dùng Lạc Thần Kiếm đón đỡ.

Bỗng roi tiên đột ngột kéo dài ra cả chục mét, nhanh như cắt đã hung hăng nện trúng vào ngực Võ Văn Đông.

Thanh âm cuồng nộ của Âu Dương Văn rống lên:

“Ngươi rất mạnh! Nhưng trước mặt ta cũng chỉ có một kết cục… Chết!”

Bang…

Một kích này vô cùng bất ngờ, vô cùng chuẩn xác, không hề cho đối phương cơ hội xoay sở phản kháng.

“Hự…”

Chưởng môn Võ Văn Đông trúng đòn, tức thì phun ra một ngụm máu lớn.

Đồng thời, thanh âm vụn vỡ trong lồng ngực tiếp tục vang lên khiến lão cực kỳ đau đớn, hai mắt nổ đom đóm, nhưng chưa kịp định thần lại bị roi tiên hung hăng quét tới.

Nói thì chậm nhưng thực tế diễn biến lại quá nhanh.

Đến khi mọi người kịp phản ứng thì Võ Văn Đông đã bị roi tiên trong tay Âu Dương Văn tóm gọn.

Phía bên kia, Hồ Thắng trưởng lão mới đột phá Nguyên Anh trung kỳ chưa lâu, cho nên đứng trước lão già Trường Giang không cách nào địch lại.

Sau một hồi khổ chiến đã bị đánh rớt xuống mặt đất, nhất thời mất đi khả năng chiến đấu.

Võ Văn Đông cảm thấy trái tim mình như có một tảng đá đè nặng, hít thở khó khăn.

“Vì vinh quang của Lạc Thần Môn!”

Lão cười thống thiết, máu tươi đã thấm đẫm toàn thân, hổn hển thốt lên mấy tiếng rồi chuẩn bị tự bạo nguyên anh.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 13
Lượt đọc 475

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.