Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một kiếm bá đạo

Tiểu thuyết gốc · 1627 chữ

Tu sĩ Nguyên Anh viên mãn tự bạo sẽ tạo thành một cơn địa chấn khủng khiếp, tương đương một kích cực mạnh của Hoá Thần sơ kỳ.

Phát hiện ra trạng thái điên cuồng của Võ Văn Đông, Âu Dương Văn thản nhiên cười lạnh:

“Muốn tự bạo sao? Đáng tiếc là trước mặt ta ngươi không có tư cách đó!”

Âu Dương Văn vung tay, chiếc roi tiên cuộn tròn lại quấn chặt lấy thân thể của Võ Văn Đông.

Đồng thời một nguồn lực lượng như mãnh thú hồng hoang tràn vào khiến cho Võ Văn Đông toàn thân tê liệt, nguyên khí đan điền lập tức bị phong toả triệt để.

Đều là Nguyên Anh Kỳ viên mãn nhưng thực lực đôi bên chênh lệch thực quá xa.

Võ Văn Đông cay đắng, cảm giác bất lực ngập tràn tim gan, trong đầu nhớ tới ân tình của lão tổ năm xưa bất chợt hai dòng huyết lệ chảy dài.

Môn nhân đệ tử Lạc Thần Môn trông thấy tình cảnh chưởng môn bị thái thượng trưởng lão Thiên Âm Tự chế trụ thì bàng hoàng kinh hãi quá.

Hồ Thắng trưởng lão sắc mặt xanh như tàu lá, cảm giác tuyệt vọng khôn cùng.

Hoàng Linh mái tóc đen dài buông xõa tung bay, vung kiếm chém chết một tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ của Thiên Âm Tự, ánh mắt bi thương nhìn lên.

Nguyễn An Vy hai mắt đẫm lệ, bất giác nhớ đến tràng cảnh toàn gia bị diệt năm xưa mà lòng đau như cắt.

Hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi nào đã trải qua sự tình kinh tâm động phách như vậy? Có người không kìm nén được tâm trạng khóc rống cả lên.

Trái ngược với tràng cảnh đó, ba ngàn đệ tử Thiên Âm Tự sĩ khí tăng mạnh, tiếng hò reo lan tràn như sấm dậy.

Dương Nam tặc lưỡi thì thào bảo:

“Võ Văn Đông cũng là một kẻ kiêu hùng. Đáng tiếc đối thủ của hắn lại là Âu Dương Văn trưởng lão.”

Lão nương Mã Đào nhe hàm răng ố vàng, thong thả cười nói:

“Gã Trần Phong vì sao đến giờ chưa chịu hiện thân? Còn có một Nguyên Anh trưởng lão mới gia nhập trăm năm gần đây cũng không thấy tăm hơi? Nghe đồn dung nhan nàng ta rất xinh đẹp. Chẳng lẽ cả hai hùn nhau chạy trốn rồi?”

Trên không trung, đôi mắt Âu Dương Văn phát ra tia sáng độc ác, đang định hạ thủ thì đúng vào thời khắc đó, chợt có một giọng nói lạnh lùng từ xa truyền đến, vang vọng trên đỉnh Lạc Vân Phong.

“Ta cho ngươi ba giây, nếu không thả người thì hôm nay Thiên Âm Tự sẽ không một ai sống sót rời đi.”

Từ đường chân trời bất ngờ vẽ ra một luồng cầu vồng rực rỡ.

Giống như là thiên ngoại lưu tinh.

Trong luồng hào quang có một thân ảnh mờ ảo, nhanh như thiểm điện vươn tay điểm ra một chỉ.

Tức thì một dòng lực lượng màu xanh xuyên phá hư không nhắm thẳng về phía roi tiên, cấp tốc bao bọc lấy thân thể của chưởng môn Võ Văn Đông.

Dòng lực lượng tạo thành một vòng xoáy quỷ dị, nghe “bang" một tiếng, trong sát na roi tiên vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Thân thể chưởng môn Võ Văn Đông như được nâng đỡ, khẽ khàng đáp xuống mặt đất.

Diễn biến quá nhanh, còn đưa đến hai nhịp thở Võ Văn Đông đã bình yên thoát khỏi ma trảo.

Không gian trước mặt Võ Văn Đông lay động, tức thời hiện ra một người.

Người này thân thể cao lớn, đôi mắt sáng như sao, thực là anh tuấn bất phàm.

Trông rõ diện mạo đối phương, rất nhiều âm thanh hỗn loạn từ phía Lạc Thần Môn cất lên.

“Trần Phong!”

“Thiếu chủ!”

“Đại ca!”

Trần Phong quét nhìn đương trường, chứng kiến thảm cảnh máu me tiêu điều của Lạc Thần Môn thì tức giận cực độ.

Đến khi phát hiện hai người Hoàng Linh và An Vy vẫn bình yên vô sự mới dịu xuống một chút.

Chưởng môn Võ Văn Đông thở hổn hển, mặt cắt không còn hột máu, chắn chắn đã bị nội thương nghiêm trọng.

“Trần Phong… Ta…”

Trần Phong ra hiệu không cần nói gì thêm, nguyên lực cường hãn vận chuyển, lập tức sự phong toả đan điền của Võ Văn Đông bị phá vỡ.

Trần Phong áy náy nhìn lão nói:

“Xin lỗi, ta đến trễ! Chuyện còn lại cứ để ta lo!”

Dứt lời, hắn xoay người vung tay đánh ra một chưởng.

Đám đệ tử Thiên Âm Tự đang giao chiến lập tức bị đẩy ngược ra xa, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất.

Âu Dương Văn tròng mắt co rút, chỉ có thể lờ mờ nhận ra tu vi đối phương là Nguyên Anh Kỳ, còn ở cảnh giới nào thì không nhìn rõ.

Nhất là khí tức trên người đối phương làm cho hắn sinh ra một dự cảm chẳng lành.

Âu Dương Văn nén nghi hoặc, hừ lạnh nói:

“Ngươi là người phương nào?”

Trần Phong nhếch miệng cười nhạt, không nhanh không chậm thốt ra năm chữ:

“Lạc Thần Môn, Trần Phong!”

Dứt lời, hắn bèn cầm lấy Lạc Thần Kiếm từ trong tay Võ Văn Đông.

Thân hình Trần Phong chậm rãi bước từng bước lên không trung.

Mỗi lần chân hắn giơ lên đặt xuống liền truyền ra một hồi âm thanh trầm thấp, giống như là búa tạ hung hăng nện thẳng vào trái tim đám đệ tử Thiên Âm Tự.

Rất nhanh, hắn đã lăng không đối mặt với thái thượng trưởng lão Thiên Âm Tự, Âu Dương Văn.

Sống lưng Trần Phong thẳng tắp như một ngọn tiêu thương.

Y phục đón gió tung bay.

Những lọn tóc phất phơ điểm xuyến.

Hết thảy đều tạo nên một cảnh tượng rung động lòng người.

Đám đệ tử Lạc Thần Môn trông theo bóng lưng của hắn trong lòng nổi lên một tia hi vọng mãnh liệt.

Âu Dương Phong nghiến răng ken két nói:

“Trần Phong! Lão phu muốn luyện hồn rút phách thằng nhãi con nhà ngươi!”

Nghĩ đến chuyện bị một thằng nhãi ranh miệng còn hôi sữa, tu luyện chưa tới trăm năm tính kế sau lưng, Âu Dương Văn sớm đã không nhịn được nữa.

Trần Phong sát khí càng đậm, cũng chẳng thèm võ mồm cùng đối phương, quyết đoán vươn tay chém ra một kiếm.

Phanh…

Một luồng áp lực cực kỳ khủng khiếp lan tràn khắp phiến thiên địa.

Giống như thủy triều ùn ùn dâng lên.

Trong nháy mắt biến thành một thanh cự kiếm khổng lồ dài trăm trượng, khí thế sát phạt khủng bố, hình thù giống Lạc Thần Kiếm như đúc.

Một tiếng kiếm minh thanh thúy ngân vang tới chín tầng trời.

Thiên địa biến sắc.

Quỷ thần run rẩy.

Những thanh tiểu kiếm trong tay đám người bên dưới bỗng rung lên bần bật, rồi bất ngờ tự động thoát ra hướng thẳng lên không trung.

Tình cảnh tựa hồ vạn kiếm đang làm lễ triều bái Kiếm Vương.

Chưởng môn Võ Văn Đông sững sờ ngây dại, lẩm bẩm nói:

“Kiếm đạo có linh! Kiếm đạo có linh! Đây mới là uy lực chân chính Lạc Thần Kiếm Pháp.”

Trên trời cao mây trắng.

Cự kiếm xé rách không gian, tốc độ vọt đến như sao sa đánh thẳng vào Âu Dương Văn.

Cảm nhận hơi thở tử vong, Âu Dương Văn mồ hôi bất giác tuôn rơi, đồng thời trong lòng liên tục gào thét.

“Không có khả năng…”

Âu Dương Văn kinh hoàng quá thể.

Hắn từng đối diện với cốc chủ Bạch Xà Cốc là Lê Chiêu Tân nhưng cũng chưa từng có cảm giác hãi hùng như giờ phút này.

Ẩn trong cự kiếm, Âu Dương Phong hốt hoảng phát hiện ra khí tức mỏng manh của sáu đạo bản nguyên.

“Sáu… Sáu đạo bản nguyên? Chẳng lẽ hắn là bậc toàn năng chuyển thế?”

Âu Dương Văn cắn mạnh đầu lưỡi gắng lấy lại thanh tỉnh, há miệng phun ra một kiện hộ thuẫn, chính là chiêu bài phòng ngự mạnh nhất của mình.

Hộ thuẫn đón gió bành trướng kích thước chừng mấy trượng.

Vừa vặn lúc này, Lạc Thần Cự Kiếm mang theo thanh thế tuyệt đại vô song chém thẳng vào hộ thuẫn.

Sự va chạm kịch liệt bùng nổ khiến cho phong vân biến sắc.

Oành!

Ánh sáng chói loà bao phủ.

Không người nào quan sát được tình huống bên trong.

Ầm… Ầm…

Bỗng một tiếng thét chói tai từ trong màn sáng phát ra.

Trong nháy mắt, một nguyên anh mờ nhạt diện mạo giống hệt Âu Dương Văn cấp tốc chạy ra.

Chỉ là, nguyên anh Âu Dương Văn chưa kịp thi triển thần thông đào tẩu thì đã bị bàn tay lành lạnh của Trần Phong tóm gọn.

Lúc này, Âu Dương Văn nào còn bộ dáng càn rỡ ngông cuồng, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoàng, run rẩy cầu xin:

“Trần… À không! Tiền… Tiền bối! Xin tha mạng…”

Trần Phong không thèm để ý, lập tức thi triển thuật sưu hồn.

Thanh âm thống khổ của Âu Dương Văn vang lên nghe mà rùng rợn.

Rất nhanh, Trần Phong hai mắt loé sáng, bàn tay siết chặt một cái.

Nguyên anh của Âu Dương Phong lập tức vỡ vụn.

Thái thượng trưởng lão Thiên Âm Tự chính thức bị diệt sát, thân tử đạo tiêu!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 494

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.