Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại chiến bùng nổ

Tiểu thuyết gốc · 1518 chữ

Trở về tình huống hiện tại.

Âu Dương Văn đứng trước biểu hiện của mọi người thì hừ lạnh một tiếng, bộ ria mép rung lên dữ dội.

“Ta thi triển thuật sưu hồn liền biết được bên trong Lạc Thần Môn có một kẻ tên gọi Trần Phong. Chính kẻ này xúi bẩy Võ Văn Đông thực thi kế sách chó má kia.”

Lão già đầu trọc cẩn thận đánh giá:

“Lạc Thần Môn từng bị Bạch Xà Cốc nhắm đến, rõ ràng đây là kế gắp lửa bỏ tay người đơn giản mà lại hiệu quả.”

Một gã Nguyên Anh trung kỳ thân hình to béo chợt nói:

“Trần Phong? Nghe nói người này thân phận thiếu chủ, tu luyện chưa đến trăm năm đã bước vào Nguyên Anh Kỳ.”

Người ngồi bên cạnh gã liền hừ lạnh:

“Cho dù hắn là thiên tài vạn cổ thì lần này cũng phải chết! Dám cả gan bày mưu tính kế hãm hại Thiên Âm Tự? Giết không tha!”

Âu Dương Văn thâm trầm nhìn qua một người, hỏi:

“Dương Nam trưởng lão, công việc ta giao đã sắp xếp đến đâu rồi?”

Dương Nam là một người thanh niên dáng vẻ thư sinh, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nghe Âu Dương Văn nhắc tới tên mình liền bình tĩnh nói:

“Mọi sự đã an bài ổn thoả, chỉ cần Âu Dương Văn đạo hữu hạ lệnh liền có thể lập tức triển khai hành động.”

Âu Dương Văn hài lòng nói:

“Rất tốt! Lần này bổn tự đại khai sát giới, các ngươi cứ phóng tay đồ sát. Riêng về Trần Phong, ta nhất định phải bắt sống sau đó rút hồn luyện phách, khiến cho hắn nếm trải cảm giác thống khổ sống không bằng chết trong vạn năm.”

Trận chiến vào trăm năm trước hai huynh đệ Âu Dương Văn, Âu Dương Võ bế quan đến thời điểm mấu chốt không thể tham dự, cho nên Lạc Thần Môn mới miễn cưỡng vượt qua.

Chuyến này Âu Dương Văn tự thân xuất mã thanh thế cực thịnh, huống hồ Lạc Thần Môn đã suy yếu so với trước kia rất nhiều, kết cục diệt vong sớm đã được định đoạt.

Một lão nương tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, có gương mặt trơ xương và chiếc cằm nhọn bỗng cất tiếng hỏi:

“Về chuyện sứ giả thượng quốc đang ở Lạc Thần Môn liệu là thực hay giả? Ngộ nhỡ…”

Mục quang Âu Dương Văn khẽ phát ra tia sáng, cắt ngang nói:

“Hừm! Mã Đào trưởng lão không cần lo lắng! Chuyện này cũng là từ thằng nhãi Trần Phong bày ra, một chiêu hư trương thanh thế mà thôi.”

. . .

Thiên Âm Tự triển khai rất mau lẹ, trong vòng chưa đầy một tuần đại quan ba ngàn tu sĩ đằng đằng sát khí tiến vào vùng đất Giao Chỉ.

Dẫn đầu là Âu Dương Văn, theo sau có lão già đầu trọc tên gọi Trường Giang tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, Dương Nam tu vi Nguyên Anh trung kỳ và lão nương Mã Đào tu vi Nguyên Anh sơ kỳ.

Thiên Âm Tự chẳng thèm che giấu hành tung mà ngang nhiên khua chiêng gióng trống mở đường, mục tiêu hướng thẳng tới sơn môn của Lạc Thần Môn.

Động tĩnh là rất lớn.

Trận chiến song phương vào trăm năm trước cũng không đến mức náo động như vậy.

Trong thời gian ngắn, tin tức Thiên Âm Tự muốn tiêu diệt Lạc Thần Môn đã lan truyền ra khắp giới tu tiên tại Giao Chỉ.

“Lạc Thần Môn chuyến này xong đời rồi!”

“Chưa chắc đâu, Lạc Thần Môn trải qua nhiều biến cố vẫn yên ổn vượt qua, nói không chừng trận đánh sắp tới sẽ nảy sinh kỳ biến.”

“Lão phu được một bằng hữu làm chấp pháp trong Thiên Âm Tự truyền tin, nghe nói kẻ chủ mưu tung tin đồn về lão tổ Thiên Âm Tự chính là gã Trần Phong, thiếu chủ Lạc Thần Môn đó! Cho nên thái thượng trưởng lão Thiên Âm Tự mới đùng đùng nổi giận, huy động đại quân muốn tắm máu Lạc Thần Môn.”

“Ài…! Hai phương thế lực đã kết thù oán sâu dày từ trước, sớm muộn cũng sẽ chiến tranh mà thôi.”

“Thiên hạ đại loạn, càng lúc càng trở nên đặc sắc nha! Ha ha…”

“...”

Dưới sự bàn tán xôn xao, rất nhiều tông môn cuống cuồng mở ra hộ sơn đại trận, quyết định đóng cửa bế quan để tránh tai bay vạ gió.

Nhưng cũng có không ít kẻ to gan lớn mật, hoặc là tò mò, hoặc là muốn thừa nước đục thả câu mà len lén chạy đến gần Lạc Thần Môn quan sát động tĩnh.

Đến buổi trưa ngày thứ tám, rốt cuộc đại quân Thiên Âm Tự đã tiếp cận phạm vi ngoại môn Lạc Thần Môn.

Thiên Âm Tự tấn công như vũ bão, một đường càn quét mấy trăm dặm ngoại môn, dẫu là một cành cây ngọn cỏ cũng bị thiêu rụi sạch sẽ.

Về phía Lạc Thần Môn, chưởng môn Võ Văn Đông nhận được tin báo đã sớm triệu hồi toàn bộ môn nhân đệ tử rút vào nội môn, tập trung tại quảng trường.

Đồng thời hạ lệnh mở ra đại trận hộ tông.

Lúc này, bao phủ nội môn là một vách màn ánh sáng màu vàng nhạt không ngừng luân chuyển.

Nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Đại quân Thiên Âm Tự thế như chẻ tre, chẳng mất bao lâu thời gian đã xuất hiện bên ngoài đại trận.

Âu Dương Văn nhìn ra thủ đoạn của Lạc Thần Môn, mỉa mai cười nói:

“Chỉ là một đại trận bị tàn phá cũng dám ngăn cản bước chân của ta?”

Nói đoạn thân hình hắn bắn vọt lên trời cao, y phục không gió mà tự động tung bay.

Nguyên lực cường hãn trong người bạo phát.

Âu Dương Văn hai tay kết thủ ấn.

Trong sát na, một chưởng ấn khổng lồ mang theo khí thế huỷ diệt bắn vọt xuống phía dưới, giống như sao băng xẹt ngang bầu trời.

Ầm…

Một tràng âm thanh khủng khiếp vang lên.

Thiên địa biến sắc.

Chỉ nháy mắt, từng đoạn âm thanh răng rắc truyền ra khắp bốn phương tám hướng.

Lớp hào quang bao phủ nội môn càng lúc càng mờ nhạt, rồi bất ngờ ầm một cái nổ tung như bong bóng.

Đám đệ tử Lạc Thần Môn ngửa mặt nhìn lên trời, chứng kiến cảnh tượng đó trong lòng cảm thấy kinh hoàng và tuyệt vọng.

Hộ sơn đại trận bị phá vỡ, đám Nguyên Anh Kỳ của Thiên Âm Tự liền xua đại quân tràn vào chém giết.

Vào thời khắc phi thường đó, chưởng môn Võ Văn Đông từ trong Lạc Thần Điện phóng ra, lớn giọng nói:

“Chậm đã!”

Theo sát Võ Văn Đông là Hồ Thắng trưởng lão, về phần Lan Ngọc lại không thấy hiện thân.

Chưởng môn Võ Văn Đông hướng về Âu Dương Văn truy hỏi:

“Âu Dương Văn đạo hữu! Hà cớ gì quý tự lại vô duyên vô cớ tấn công Lạc Thần Môn ta? Cho dù các ngươi người đông thế mạnh nhưng cũng phải cho ta một cái công đạo?”

Âu Dương Văn cười gằn nói:

“Đám chuột nhắt Lạc Thần Môn các ngươi thật to gan, dám bày mưu ám toán Thiên Âm Tự. Hôm nay sẽ là ngày diệt môn!”

Chưởng môn Võ Văn Đông đã nghe phong thanh về chuyện nguyên anh Phạm Huy trưởng lão đang nằm trong tay đối phương, trong lòng than khổ không ngừng, đành nhẫn nhịn cố gắng cứu vãn cục diện:

“Chuyện này Lạc Thần Môn nguyện bồi thường. Xin đạo hữu nể tình…”

Tính tình Âu Dương Văn vốn nóng nảy, chả thèm nghe Võ Văn Đông lải nhải thêm, liền phất tay hạ lệnh:

“Chớ có nhiều lời! Giết hết cho ta!”

Chỉ bằng một câu nói ấy đại chiến bùng nổ.

Đám người Thiên Âm Tự lũ lượt tràn vào, vô số loại thần thông phép thuật được triển khai.

Đám môn nhân đệ tử Lạc Thần Môn bị một chiêu của Âu Dương Văn chấn nhiếp, lúc này chống đỡ cực kỳ yếu ớt.

Chẳng mấy chốc đã có mấy chục tu sĩ Lạc Thần Môn ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ một vùng.

Ngửi mùi máu tanh, Thiên Âm Tự càng đánh càng hăng, theo mệnh lệnh của Âu Dương Văn chém giết không rợn tay.

Chưởng môn Võ Văn Đông biết là không cách nào cứu vãn nữa trong lòng căm phẫn cùng cực.

Nghĩ đến tình cảnh bao năm bị đối phương đè đầu cưỡi cổ, hôm nay lại muốn đoạt tuyệt truyền thừa của bản môn, Võ Văn Đông không nhịn nổi nữa, quay xuống nhìn đám môn nhân đệ tử bi thương rống lên:

“Toàn bộ đệ tử nghe lệnh! Vì vinh quang của Lạc Thần Môn! Giết!”

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 15
Lượt đọc 539

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.