Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băng Cơ Linh Thể

Tiểu thuyết gốc · 1575 chữ

Nguyễn Bảo Nhân nén cơn đau trên người, vội vàng kéo tay muội muội mình chạy lại gần rồi quỳ xuống nói:

“Vãn bối Nguyễn Bảo Nhân, xin được khấu kiến tiền bối!”

Trần Phong không hỏi đến nguyên nhân vì sao hai người bị truy giết, chỉ phất tay hờ hững nói:

“Không có chuyện gì nữa, các ngươi mau đi đi.”

Trong lòng Nguyễn Bảo Nhân tranh đấu hồi lâu, sau cùng cắn răng đập đầu cầu khẩn:

“Tiền bối! Xin người hãy thu nhận muội muội của vãn bối làm đệ tử!”

Trần Phong sửng sốt, trong lòng khẽ “a” một tiếng ngạc nhiên, không hiểu đối phương vì sao lại có chủ ý như thế?

Nguyễn An Vy sắc mặt tái nhợt nói:

“Ca ca…”

Nguyễn Bảo Nhân quay sang gấp gáp nói:

“Muội còn không mau ra mắt tiền bối!”

Nguyễn An Vy liền học theo ca ca mình, nói:

“Vãn bối Nguyễn An Vy, xin được khấu kiến tiền bối!”

Trần Phong đã sớm để ý vị cô nương này dung mạo xinh đẹp thanh thoát, mi thanh mục tú, ngay cả giọng nói cũng trong trẻo yêu kiều, vừa nghe liền có cảm giác rót mật vào tai, thực là hết sức đáng yêu.

Hắn buột miệng khen gợi:

“Nguyễn An Vy? Người cũng như tên, đều rất đẹp!”

Nguyễn An Vy sớm trông thấy vị “tiền bối” này diện mạo anh tuấn phi phàm, tuổi áng chừng không hơn nàng là mấy thì lấy làm ngạc nhiên lắm, ngượng ngùng đáp:

“Tiền bối quá khen!”

Trước lời khẩn cầu của Nguyễn Bảo Nhân, Trần Phong thoáng trầm ngâm.

Nói đùa sao, bản thân hắn thời gian tu luyện còn chẳng đủ thì lấy đâu ra hơi sức mà dạy dỗ đồ đệ?

Nếu thu làm đạo lữ song tu thì… có lẽ ta còn suy nghĩ a!

Trần Phong thở dài, thôi bỏ đi, trăm năm sau nếu có cơ duyên thì sẽ thu ngươi làm đồ đệ.

Trông thấy đối phương không hề động dung, bộ dáng như sắp sửa rời đi Nguyễn Bảo Nhân cuống cuồng nói:

“Tiền bối, thể chất của muội muội là Băng Cơ Linh Thể, lại có thiên phú trong việc luyện đan, tuyệt đối sẽ không khiến cho tiền bối thất vọng.”

Băng Cơ Linh Thể?

Thảo nào ta lại có chút cảm giác quen thuộc.

Thể chất của nàng so với Cửu Dương Thần Thể của ta phẩm chất không sai biệt lắm, đều là tuyệt thế.

Trầm ngâm chốc lát, Trần Phong hỏi:

“Vì sao lại có người truy giết các ngươi?”

Nguyễn Bảo Nhân liền rành mạch thuật lại đầu đuôi câu chuyện.

Theo lời hắn thì hai huynh muội xuất thân từ gia tộc họ Nguyễn, nằm trong đất Giao Chỉ.

Trong phạm vi trăm dặm xung quanh, đối đầu với Nguyễn gia chính là Vũ gia, cũng là một gia tộc rất có thế lực.

Mấy năm nay Vũ gia sớm đã nhòm ngó đến sản nghiệp của Nguyễn gia nhưng chưa có cơ hội.

Một lần muội muội hắn là An Vy ra ngoài dạo chơi thì bị con trai trưởng của gia chủ Vũ gia bắt gặp, chính là gã đầu trọc mà Trần Phong vừa giết.

Sau khi điều tra biết được An Vy sở hữu thể chất Băng Cơ Linh Thể cùng thiên phú luyện đan thì sợ sau này Nguyễn gia sẽ vượt lên chèn ép Vũ gia bọn họ, nhân đó liền mượn cớ cầu thân muốn hai nhà kết thành thông gia.

Dã tâm của Vũ gia rất thâm độc nên dĩ nhiên Nguyễn gia không chút nể mặt mà trực tiếp cự tuyệt.

Chẳng ngờ Vũ gia lại thẹn quá hóa giận, ngay trong đêm ấy lập tức phát động nhân lực tập kích vào Nguyễn gia.

Vũ gia có vẻ sớm đã chuẩn bị nên ngoài những thành viên thân tín còn xuất hiện thêm một tu sĩ lạ mặt tu vi Nguyên Anh Kỳ.

Nguyễn gia chỉ có trưởng bối Kết Đan Kỳ viên mãn tọa trấn nên không là đối thủ của người kia, rốt cuộc chỉ sau một đêm toàn bộ già trẻ lớn bé mấy trăm nhân mạng trong nhà đã bị giết sạch.

Hai anh em bọn họ có thể may mắn chạy đến đây đều là nhờ gia gia không tiếc sinh mạng mở ra một con đường máu.

Vừa kể xong, Nguyễn Bảo Nhân bi thống khóc rống lên.

Lấy nhãn lực của Trần Phong hiển nhiên biết được lời nói của đối phương đến chín phần là thực.

Chỉ một đêm mà nhà tan cửa nát, bên cạnh không còn ai thân thích.

Xem ra bọn họ thật là đáng thương!

Hoàng Linh im lặng từ đầu lúc này hai mắt nhòe đi, lệ tuôn đầy mặt ôm lấy cánh tay của Trần Phong nói:

“Vị tiểu muội này xinh đẹp khả ái, hay là đưa về Thanh Vân Phong của muội cho sư phụ dạy dỗ?”

Đưa qua Thanh Vân Phong há chẳng làm lợi cho lão bà cô khó tính kia sao?

Nhớ đến thái độ của Lan Ngọc trưởng lão, Trần Phong vẫn còn mang một bụng căm tức.

Sợ hoàng Linh đau lòng nên hắn không tỏ suy nghĩ ra ngoài.

Cân nhắc lợi hại hồi lâu, sau cùng Trần Phong bèn nhìn An Vy hỏi:

“Ngươi biết luyện đan?”

Nguyễn An Vy nhu thuận đáp:

“Vãn bối từ nhỏ đã yêu thích thuật luyện đan, nghiên cứu mấy năm nay có chút thành tựu, hiện đang ở tam phẩm luyện đan sư.”

Trong tu tiên giới, phẩm cấp đan dược được chia thành chín phẩm, bắt đầu từ nhất phẩm, nhị phẩm, tam phẩm, tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm, thất phẩm, bát phẩm, cửu phẩm.

Theo đó, cấp bậc của luyện đan sư sẽ tương ứng là nhất phẩm luyện đan sư, nhị phẩm luyện đan sư… cho đến cao nhất là cửu phẩm luyện đan sư.

Theo lý lẽ thông thường, không phải ai cũng có thể đạt thành tựu luyện đan sư, có người nghiên cứu cả đời mà chỉ dừng chân ở hàng tam phẩm, tứ phẩm.

Luyện đan sư ở trong các môn phái rất được trọng dụng, đều nắm giữ thân phận cao quý.

Nói đâu xa, Lạc Thần Môn hiện nay chỉ có duy nhất một vị đạt ngũ phẩm luyện đan sư, chính là Lan Ngọc trưởng lão.

Nguyễn An Vy tuổi còn trẻ mà đã đạt đến tam phẩm luyện đan sư quả nhiên trên phương diện luyện đan rất ưu tú.

Trần Phong gật đầu hài lòng nói:

“Cũng được, tạm thời An Vy sẽ là đệ tử ký danh của ta. Nhưng ta nói trước, ân oán giữa các ngươi và Vũ gia ta tuyệt đối sẽ không can dự vào!”

Trần Phong đưa ra quyết định chính là vì tư chất thiên phú luyện đan của An Vy.

Bản thân hắn vốn sở hữu tư chất đỉnh cấp luyện đan nhưng bận mải tu hành mấy mươi năm nên chưa từng động tới. Nếu An Vy thực có tài luyện đan thì rất đáng bồi dưỡng một phen.

Còn riêng thù hận giữa hai nhà Nguyễn - Vũ với tính cách của hắn hiển nhiên không muốn nhúng tay vào.

An Vy vừa mừng vừa sợ song vẫn còn điểm lo lắng nói:

“Tiền bối vậy còn ca ca…”

Trần Phong phẩy tay nói:

“Được rồi, hắn cũng theo ta luôn đi!

Thêm một người coi như thêm một cái miệng, việc này cứ để tông môn lo đi.

. . .

Không lâu sau bọn người Trần Phong đã về đến Lạc Thần Môn.

Trên đường Hoàng Linh và An Vy nói chuyện với nhau rất hợp cạ, cả hai chẳng mấy chốc đã trở lên thân thiết xưng hô tỉ muội.

Trần Phong cảm thấy kỳ quặc.

Một người là lão bà của ta.

Một người là đệ tử ký danh của ta.

Vậy mà lại không phân biệt lớn nhỏ gọi nhau tỉ muội loạn hết cả.

Có điều trong giới tu tiên chuyện này chẳng lạ, nói cho cùng vẫn là dùng thực lực để nói chuyện.

Huynh muội Nguyễn gia thông qua Hoàng Linh cũng biết được thân phận thực sự của Trần Phong, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Không tưởng tượng được rằng người vô tình gặp hôm nay lại là thiếu chủ của Lạc Thần Môn, một trong những môn phái tu tiên thanh danh hiển hách.

Nguyễn An Vy thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn về phía Trần Phong, không rõ nguyên nhân gì khi ở bên cạnh vị “sư phụ” này bản thân lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ rất khó diễn tả.

Dường như là có liên quan đến thể chất Băng Cơ Linh Thể của nàng.

Tiến vào nội môn, Trần Phong bèn đưa huynh muội bọn họ đến một ngọn núi tên gọi Lạc Vân Phong.

Núi này chính là địa phương dành riêng cho thiếu chủ của Lạc Thần Môn tu hành.

Xưa nay Trần Phong luôn ở linh mạch bế quan trường kỳ nên chưa dùng đến, bây giờ liền cấp quyền cho hai huynh muội Nguyễn gia lên núi khai mở động phủ.

Dặn dò bọn họ mấy câu xong Trần Phong liền nhanh chóng rời đi.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 673

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.