Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phiền toái trên đường

Tiểu thuyết gốc · 1579 chữ

Trên đường về Lạc Thần Môn.

Nhớ đến cha mẹ khiến Hoàng Linh trong lòng vô cùng buồn bã.

Nhìn gương mặt có chút tiều tuỵ, xanh xao nhưng vẫn ngời ngời vẻ mỹ lệ vô ngần ấy, Trần Phong cảm thấy đau lòng.

Vì muốn nàng vui vẻ hơn nên Trần Phong không vội vã quay về môn phái, bay được nửa đường bèn đáp xuống một vùng núi non cảnh sắc tươi đẹp, nắm tay nàng đi dạo một phen.

Buổi trưa hôm đó.

Lúc mặt trời gần đến đỉnh.

Giữa cánh rừng, một ngọn lửa bốc lên từ đống củi khô phát ra tiếng kêu bép bép.

Trần Phong tay cầm một đoạn trúc xuyên qua thân mình một con gà rừng, không ngừng huơ qua huơ lại.

Chỉ một lúc sau, thịt gà chuyển sang màu vàng ươm, nước mỡ sóng sánh chảy ra ngoài đọng lại thành từng giọt láng mịn.

Mùi thịt nướng thơm điếc cả mũi tỏa ra bốn phương tám hướng.

Một lát sau, tính toán thời gian và độ chín của thịt gà, Trần Phong cầm đưa lên mũi ngửi vài cái, vui mừng bảo:

“Có thể ăn được rồi!”

Hoàng Linh ngồi bên cạnh cảm nhận một mùi thơm như tô như vẽ xộc vào mũi.

Trần Phong đợi thịt bớt nóng liền vươn tay cẩn thận xé một miếng lớn, bọc vào chiếc lá sạch sẽ rồi đặt trước mặt nàng.

“Muội thử xem tay nghề của đại ta thế nào!”

Tu vi của hai người vốn đã đạt tới trạng thái tích cốc, không còn quan trọng việc ăn uống nhưng Hoàng Linh vẫn vui vẻ vươn tay cầm lấy miếng thịt vàng ươm nóng hổi trước mặt, xé một miếng nhỏ đưa lên miệng.

Thịt có một chút cháy xém cạnh vừa cắn đã nghe tiếng giòn tan.

Không rõ Trần Phong đã làm như thế nào mà cảm giác rất ngọt thịt, ăn giòn bên ngoài mềm bên trong.

Hương vị quả thực là rất ngon!

Nàng lại tiếp tục xé thêm một miếng.

“Ngon quá! Đại ca làm sao lại biết làm thứ này?”

Trần Phong nở một nụ cười đắc ý, mấy việc này ở kiếp trước từng làm qua nhiều lần nên rất có kinh nghiệm.

“Là đại ca cố tình tìm hiểu để làm cho muội thưởng thức đó!”

Hoàng Linh biết là hắn đang dỗ ngọt mình nhưng tư vị trong lòng ấm áp tuyệt vời, nàng khẽ nở một nụ cười thật tươi.

Trần Phong ngẩn ngơ phát hiện trên gương mặt đẹp như tranh vẽ của Hoàng Linh thắp lên một màu hồng hồng, là thứ ánh sáng phát ra từ đống củi khô đang cháy lép bép.

Người con gái này thực sự là xinh đẹp tuyệt trần, dung mạo như hoa như trăng.

Ầm… Ầm…

Trần Phong cùng Hoàng Linh đang trò chuyện vui vẻ bỗng nhiên xa xa vọng lại mấy hồi âm thanh kịch liệt.

Không lâu sau từ trên trời có hai luồng sáng đổ xuống vị trí gần đó hóa thành một đôi nam nữ.

Cả hai đều là tu sĩ, linh lực trong nội thể đang tán loạn ra ngoài, trông bộ dáng cực kỳ chật vật.

Trần Phong thi triển thần thức âm thầm đánh giá.

Người nam gương mặt cương nghị, tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 15, y phục trên người loang lổ những vết máu tươi chưa kịp khô.

Còn lại là một vị cô nương tuổi độ mười tám, tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ 10.

Dung mạo nàng tuyệt trần, làn da trắng như tuyết, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như cánh đào.

Trần Phong kinh ngạc, không ngờ ở địa phương vắng vẻ này lại có thể bắt gặp một nữ nhân khí chất thanh tao thoát tục nhường ấy!

Chỉ là không rõ vì nguyên cớ gì mà trên người nàng lại có một tia khí tức khiến cho Trần Phong cảm giác quen thuộc kỳ lạ.

Cô nương đỡ nam nhân kia dậy, sắc mặt lo lắng nói:

“Ca ca, người không sao chứ?”

Người nam quay sang nói:

“An Vy à, có lẽ hôm nay huynh muội ta phải chết ở đây rồi! Muội muội không sợ chứ?”

Trong mắt vị cô nương rõ ràng hiện lên vẻ sợ hãi nhưng vẫn cương quyết nói:

“Ca ca, muội không sợ!”

Người nam cười ha hả:

“Tốt lắm! Khí phách như vậy mới xứng đáng là con cháu của Nguyễn gia.”

Bỗng ánh mắt của hắn đảo qua vị trí hai người Trần Phong.

Phát hiện bọn họ cũng là tu sĩ giống mình thì rất ngạc nhiên.

Nhưng thần thức đảo qua phát hiện Trần Phong tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ viên mãn, còn Hoàng Linh là Trúc Cơ sơ kỳ trong lòng liền thất vọng.

Người nam ôm quyền hướng về bên này nói:

“Hai vị đạo hữu, huynh muội chúng tôi hiện đang bị kẻ thù truy sát, hai người hãy mau rời đi để tránh phải liên luỵ.”

Trong hoàn cảnh bị đuổi giết mà vẫn nói được mấy lời như vậy coi bộ người này cũng là một kẻ rất có nghĩa khí nha.

Trần Phong trong lòng liền sinh ra hảo cảm.

Có điều chuyện này không can hệ gì đến mình cho nên hắn cũng chẳng muốn chuốc thêm phiền toái, đang định dẫn Hoàng Linh rời đi thì đúng lúc ấy không gian chung quanh lay động, lập tức trước mặt xuất hiện thêm một gã đàn ông độ tuổi trung niên đầu cạo trọc lốc.

Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ?

Trần Phong tinh thần vừa động liền nhìn thấu tu vi của đối phương.

Ánh mắt như lang sói của gã chằm chằm nhìn về Hoàng Linh, âm thanh khục khặc trong miệng phát ra:

“Không ngờ lại có thêm một mỹ nhân xinh đẹp a! Ồ, còn là Trúc Cơ sơ kỳ? Khặc khặc… Chuyến này bổn đại gia phát tài rồi…”

Người nam đứng cạnh vị cô nương An Vy kia liền nói:

“Đây là chuyện giữa các ngươi và Nguyễn gia ta. Hai người bọn họ không liên quan…”

Gã đầu trọc phẩy tay cắt ngang, trầm giọng quát:

“Nguyễn Bảo Nhân, ngươi lo cho bản thân mình trước đi!”

Nói đoạn tay hắn bắn ra một luồng linh lực cuồng bạo bất ngờ tập kích.

Nguyễn Bảo Nhân chỉ là Luyện Khí Kỳ làm sao là đối thủ của Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ nghe hự một tiếng toàn thân đã bị đánh bay, thống khổ kêu lên mấy tiếng.

Vị cô nương An Vy hoảng hốt, chạy đến đỡ Nguyễn Bảo Nhân liên tục kêu:

“Ca ca… Ca ca…”

Gã đầu trọc nhìn An Vy cười the thé:

“Đợi ta giải quyết chuyện bên này xong sẽ đến lượt nàng.”

Đến đó gã xoay người chậm rãi bước về phía Hoàng Linh, ánh mắt điên cuồng phát ra luồng âm tà quỷ dị.

“Bước thêm một bước! Chết!”

Thanh âm lạnh lùng của Trần Phong không hề có bất kỳ một tia cảm xúc nào vang lên.

Gã đầu trọc ngạc nhiên nhìn Trần Phong.

Biểu hiện của đối phương không hề kinh hoảng như trong tưởng tượng của gã.

Kiểm tra lại ba bốn bận vẫn thấy tu vi chỉ là Luyện Khí Kỳ viên mãn mới yên tâm vững dạ.

Gã nhếch miệng khinh thườngnói:

“Thật lớn mật! Một Luyện Khí Kỳ nho nhỏ cũng dám ngông cuồng trước mặt ta?”

Trần Phong vốn định không xuất thủ nhưng gã đầu trọc không biết sống chết lại dám nhắm vào nữ nhân của mình, trong lòng sớm đã nổi lên sát ý.

Linh phách bản mạng Hoàng Kim Chuyên lập tức được triệu hồi.

Trần Phong nhàn nhạt hỏi:

“Truy sát huynh muội bọn họ chỉ có ngươi hay còn ai khác nữa?”

Gã đầu trọc cảm giác có điểm không đúng, liền gầm vang một tiếng như hổ:

“Nhóc con, chớ có nhiều lời! Đi chết đi…!”

Gã đang định hùng hổ triển khai linh lực bỗng thấy không gian ồn ào một trận, trước mắt có một viên gạch màu vàng hào quang lấp lánh xé gió bắn tới.

Một nguồn lực lượng vô cùng khủng khiếp theo viên gạch màu vàng bạo phát.

Không gian trước mặt gã tức thời trở nên vặn vẹo, sinh ra gợn sóng.

Cảm nhận luồng sức mạnh tuyệt đối đó, gã đầu trọc kinh hãi đến độ hồn vía mất hết, chỉ kịp la lên:

“Không thể nào… Ngươi là Kết…”

Phanh!

Trong một cái chớp mắt, cái đầu trọc của gã bị Hoàng Kim Chuyên nện cho bẹp dúm, chưa kịp cảm nhận đau đớn đã tuyệt khí mà chết.

Lấy tu vi Thiên Đạo Kết Đan sơ kỳ của Trần Phong đối phó với một tên Trúc Cơ hậu kỳ quả thực là quá đơn giản.

Đằng xa, huynh muội An Vy chứng kiến tình huống này không thể nào tin vào mắt mình.

Một Trúc Cơ hậu kỳ cứ đơn giản như vậy bị diệt sát?

. . .

Tác giả:

26 Tết rồi đó cả nhà ơi! Mọi người đã chuẩn bị cho năm mới đến đâu rồi ạ?

Trong thời gian này tạm thời lịch ra chương sẽ không được ổn định, mong chư vị đạo hữu thông cảm nha!

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 17
Lượt đọc 700

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.