Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cha mẹ đã già rồi

Tiểu thuyết gốc · 1598 chữ

Đêm qua?

Trần Phong trong lòng giật thót.

Nhớ lại cảm giác như bị ai đó nhìn chằm chằm đêm qua chợt toàn thân lạnh toát.

Chẳng lẽ là nàng ta đứng ở bên ngoài rình xem hai người chúng ta song tu?

Lão bà cô này khẩu vị… thật mặn!

Cơ mà… Thật là kích thích con mẹ nó nha!

Lão bà cô này bảo dưỡng dung nhan kiểu gì mà lại xinh đẹp đến thế nhỉ?

Thân hình nở nang quyến rũ, ngực nảy mông cong, nếu mà cùng nhau song tu thì không biết sẽ ra bộ dáng gì?

Ngọc Lan trưởng lão biết là mình giận quá nên lỡ lời, liền vội chữa lại:

“Đêm qua hắn đến tìm con, rồi còn ở lại trong động phủ đúng chứ?”

Hoàng Linh nhớ đến chuyện đêm qua đại ca giày vò mình ba bốn bận mới buông tha thì cả người nóng ran lên, vội vàng thưa:

“Vâng! Con cùng với đại ca hàn huyên mấy chuyện hồi nhỏ cho đến tận sáng.”

Ngọc Lan trưởng lão cười khổ, thầm nghĩ không biết tên Trần Phong này có gì tốt đẹp mà đồ đệ của nàng hết lòng hết dạ bảo vệ cho hắn?

Ngọc Lan trưởng lão nghiêm túc nhìn Trần Phong nói:

“Từ rày về sau ngươi không được phép gặp Linh nhi nữa! Như vậy nó mới có thể chú tâm vào việc tu luyện.”

Hoàng Linh chính là cái vảy ngược của Trần Phong, vì nàng mà hắn từng không chút cố kỵ xuất thủ với đám thiên kiêu Bạch Xà Cốc, nay nghe Ngọc Lan yêu cầu quá đáng như vậy thì trong bụng tức lắm, bèn cứng giọng đáp trả:

“Người ngay không nói chuyện gian trá. Vãn bối cùng Hoàng Linh từng được phụ mẫu hai nhà hứa hôn từ nhỏ, lại tâm đầu ý hợp nên chúng ta yêu thương nhau đó là lẽ dĩ nhiên. Tình cảm của chúng ta có thiên địa chứng giám. Ngọc Lan trưởng lão cho dù là sư phụ nhưng không thể cưỡng từ đoạt lý ngăn cấm đôi bên.”

Hoàng Linh thấy đại ca mình và sư phụ đấu khẩu thì kinh hãi thất sắc, vội can ngăn:

“Đại ca! Sư phụ chỉ là đang lo muội trễ nải tu hành, chàng chớ nghĩ oan cho sư phụ!”

Ngọc Lan trưởng lão thấy vẻ mặt cứng cỏi của Trần Phong thì giật mình kinh ngạc, không ngờ hắn lại có được khí phách như thế.

Có điều, bị một tên tiểu bối chỉ trích khiến trong lòng nàng cực kỳ khó chịu.

“Hay cho một câu cưỡng từ đoạt lý! Nếu vậy để ta giết quách ngươi đi cho rảnh nợ.”

Trần Phong cười ha hả, giọng nói trở lên đanh thép:

“Cho hỏi ta đã phạm vào lỗi gì? Ngọc Lan trưởng lão đừng quên ta thân phận là thiếu chủ đương thời. Chưởng môn từng nói trong phạm vi Lạc Thần Môn ta có thể đi đến bất kỳ nơi nào, Thanh Vân Phong cũng không ngoại lệ.”

Nếu không phải nghĩ đến thân phận thiếu chủ này thì đêm qua nàng đã sớm cho hắn một chưởng rồi.

Lan Ngọc trưởng lão giận lắm song chẳng biết làm sao, nhất thời lâm vào thế khó xử.

Hoàng Linh khóc rống lên quỳ xuống cầu xin:

“Sư phụ! Là Linh nhi không tốt, xin người chớ giận!”

Cố gắng kìm chế tâm tình, Ngọc Lan trưởng lão bèn phẩy tay bắn ra một tia linh lực đỡ thân hình Hoàng Linh trở dậy.

Nàng thở dài một tiếng, sau đó bỏ lại một câu rồi biến mất.

“Linh nhi đi với ngươi, nếu trở về nó bị hao tổn gì nhất định ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.”

Rốt cuộc thì lão bà cô này cũng chịu rời đi.

Trần Phong thở phào một hơi.

Vừa rồi thực quá nguy hiểm! Lỡ chẳng may lão bà đó điên tiết lên vỗ cho hắn một chưởng là xong đời.

Trần Phong nắm tay Hoàng Linh cười nói:

“Linh muội, nàng nói thử xem vị sư phụ này của nàng phải chăng từng bị nam nhân khi phụ nên mới sinh ra tính cách cực đoan như vậy?”

Hồi nãy đứng trước mặt sư phụ mà đại ca không chút sợ hãi bảo vệ tình cảm giữa nàng và hắn khiến cho Hoàng Linh cảm động đến rơi lệ.

Nghe hắn hỏi nàng bèn yêu kiều nói:

“Đại ca đừng nói bậy, sư phụ bao năm nay vẫn một lòng thành tâm tu luyện thì làm gì có chuyện kia chứ?”

Hóa ra lão bà cô này tôn sùng chủ nghĩa độc thân.

Hừm! Bản thân mình không muốn thì thôi đi lại còn ngăn cấm đồ đệ. Thật là quá bá đạo!

Mị lực của Phong ca ta lớn như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ khiến nàng ta động lòng phàm nha.

Trong đầu Trần Phong bật ra những suy nghĩ đen tối.

. . .

Mặc dù khoảng cách giữa Lạc Thần Môn và cố hương tương đối xa nhưng lấy tu vi hiện nay của Trần Phong dĩ nhiên không thành vấn đề.

Đến buổi trưa hôm đó, cuối cùng thì Trần Phong và Hoàng Linh đã trở về quê nhà.

Mười bảy năm…

Khung cảnh làng quê ít nhiều đã có sự thay đổi.

Duy chỉ có tình người là vẫn luôn vẹn nguyên như thuở ban sơ…

Lúc hắn và Hoàng Linh từ trên trời đáp xuống dân làng kinh hãi vô cùng, còn tưởng là tiên nhân đến thu nạp đồ đệ.

Sau một hồi chào hỏi thì ai nấy đều hết sức sửng sốt lẫn vui mừng.

Hóa ra là hai đứa nhỏ năm xưa được Phạm Vân Chân Nhân đưa đi nay đã quay trở về.

Vui mừng nhất dĩ nhiên là cha mẹ Trần Phong và cha mẹ Hoàng Linh.

Trông thấy con cái đều đã khôn lớn trưởng thành, lại còn là tiên nhân thì vô cùng hãnh diện và hạnh phúc, không một ai giữ được nước mắt.

Lại nghe tin hai đứa nhỏ đem lòng yêu thương nhau hai nhà mừng lắm, liền giết trâu mổ bò bày tiệc linh đình, phát thiệp mời toàn bộ người dân trong làng đến tham dự.

Không khí làng quê vốn bình yên thoáng chốc trở lên nhộn nhịp, huyên náo.

Những lời chúc tụng vang lên không ngớt.

Mấy trăm cân rượu ngon cũng được uống hết sạch.

Trần Tam mặc dù đã quá sáu mươi nhưng thấy con trai trở về cảm giác như trẻ ra mấy tuổi, cùng vợ mình là Thị Mộng cười nói vui vẻ, uống rất nhiều nhưng không say.

Bữa tiệc kéo dài đến ba ngày ba đêm mới chấm dứt.

Hôm sau, hai gia đình cùng ngồi ăn bữa cơm thân mật.

Trần Phong đại khái thuật lại cuộc sống của mình và Hoàng Linh trong những năm qua, cũng không đề cập gì nhiều đến việc tu luyện, chỉ bảo rằng cả hai đều sống rất tốt.

Vợ chồng Trần Tam cùng cha mẹ Hoàng Linh im lặng lắng nghe, thi thoảng lại mở miệng hỏi han mấy câu.

Sau cùng, Trần Tam chợt đứng lên cầm lấy tay Trần Phong đặt lên tay Hoàng Linh, ôn hòa mà nói:

“Phong! Con và Linh nhi yêu thương nhau cha mẹ rất mừng! Cha mẹ cũng già rồi không thể sống với các con trọn đời trọn kiếp. Chỉ hi vọng các con dù mai này khó khăn thế nào cũng phải yêu thương chăm sóc cho nhau thật tốt. Có như vậy cha mẹ mới yên lòng!”

Mặc dù đã đạt đến Kết Đan Kỳ nhưng trong mắt cha mẹ Trần Phong vẫn mãi là đứa trẻ cần được bảo ban dạy dỗ.

Cảm nhận tình cảm dạt dào yêu thương của hai người dành cho mình, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp dị thường.

Ngày còn bé, hắn hay ngồi nhổ tóc bạc cho cha ở trước hiên nhà.

Lúc ấy cha chỉ có vài sợi tóc bạc trên đỉnh đầu thôi.

Hiện tại, sau 17 năm quay trở lại, mái tóc cha đã bạc trắng, chẳng thể nhổ được nữa.

Mẹ hắn cũng là như vậy.

Sự trẻ trung trên gương mặt mẹ dần bị thay thế bởi những nếp hằn theo năm tháng.

Mỗi lần mẹ cười các nếp nhăn hiện lên rõ lắm!

Trên trán, trên đuôi mắt, trên khóe miệng đều là những nếp nhăn cả.

Nhưng nó không làm nụ cười của mẹ xấu đi mà càng tôn lên vẻ đẹp thời gian, cùng với tấm lòng bao dung của mẹ.

Ai rồi cũng thế cả, sẽ đến lúc nhìn thấy những nếp nhăn hằn trên nụ cười của mẹ và mái tóc bạc của cha.

Khoảnh khắc nhìn thấy những điều này cũng là lúc cha mẹ đã già rồi…

Trần Phong đưa cho cha mẹ không ít đan dược giúp tăng cường tuổi thọ.

Nhưng hắn hiểu, cha mẹ hắn ở kiếp này vốn dĩ là phàm nhân.

Rồi cũng sẽ đến một ngày bọn họ phải rời xa trần thế, tiến vào luân hồi một lần nữa.

Một tháng sau.

Trần Phong nắm tay Hoàng Linh lặng lẽ rời đi.

Lần rời đi này có thể là mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… thậm chí là lâu hơn nữa.

Không một ai có thể đoán trước được tương lai…

Bạn đang đọc Cực Phẩm Song Tu sáng tác bởi PhamHung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhamHung
Thời gian
Lượt thích 22
Lượt đọc 776

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.