Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kí Ức

Phiên bản Dịch · 2033 chữ

"Má cái thời tiết này, cái mùa hè kiểu gì không biết, chạy xuống làm cả thành phố biến thành cái dạng gì mất rồi." Triệu Hiên ngồi trên xe đạp tâm tình oán giận.

Bất quá không có biện pháp, ai bảo chính mình lúc ở trường không nỗ lực. Xuất thân thì ở nông thôn, lúc học lại có chút ham chơi, kết quả lớp 12 phải học lại một năm và chỉ thi đỗ một cái bình thường đại học. Học ở đại học hai năm hắn vẫn không trải qua đại học mùi vị được bao nhiêu thì đã tốt nghiệp. Sau khi tốt nghiệp hắn mới phát hiện mình là một tên vô tích sự, không có một cái tiền đề gì cả.

Dựa theo đó mà nói hắn chỉ là một tên bình thường không thể bình thường hơn. Nhà hắn không có tiền cũng không có quyền, chỉ là một gia đình nông dân, chính hắn cũng không có sở trường gì, tướng mạo cũng bình thường, hắn cũng cao nhưng bây giờ bạn gái hắn muốn cái gì ở hắn đều không có.

Lần lượt nộp đơn xin việc đều bị từ chối, cơm sắp không có mà ăn, bố của hắn cũng từ chối nuôi hắn tiếp. Tìm mãi hắn mới tìm được công việc chuyển phát nhanh này, ngày nào cũng chạy khắp thành phố giao hàng, nhận hàng.

Công việc này chỉ cần quen thuộc với thành phố, chịu khổ nhọc một chút là được, hắn phù hợp nhu cầu nên mới nhận việc này. Hơn một tháng làm thử khiến cho một tên mới ra trường như hắn mệt muốn chết.

Triệu Hiên oán giận một hồi xong rất nhanh kiên định lại, không có một chút nhụt chí hay là lùi bước. Hắn đã 21 tuổi, đã ra trường, lúc ở trường học chính hắn ham chơi không biết nắm lấy cơ hội. Tất cả đều do hắn cả, cực khổ như vậy không muốn chịu đựng cũng phải chịu.

...

Một tiếng sau, hắn đứng ở một con đường lớn trong thành phố.

Trên đường xe cộ đi lại không nhiều, thời tiết vẫn oi nóng đáng sợ, so với một tiếng trước càng nóng hơn, đạp xe đạp đến một giao lộ nhìn về phía trước thấy đèn đỏ Triệu Hiên khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Mấy phút đồng hồ trước trời đột nhiên từ từ tối và dần dần trở nên âm trầm như mực, không biết ở đâu bay tới từng đám mây lớn bao phủ toàn bộ thành phố. Cả thành phố phảng phất đều ngâm mình trong màn đêm, mưa lúc nào cũng có thể trút xuống.

Thời tiết khó lường khí thế này làm Triệu Hiên có chút chán, trời đột nhiên âm u, trước thì oi bức muốn chết không gặp được một cơn gió. Là một nhân viên chuyển phát nhanh Triệu Hiên không sợ trời mưa ướt hết mấy gói hàng đằng sau vì cái thùng đựng đồ sau xe hắn rất kín, nước mưa không thể nào mà thấm vào được. Hắn chỉ chán khi trời mưa nhiệm vụ hôm nay sẽ bị trì hoãn.

"Đáng chết." Chửi nhỏ một tiếng, thấy đèn đỏ chuyển xanh, Triệu Hiên đạp xe lao đi. Chỉ có lúc đạp xe nhanh như bay hắn mới có thể cảm nhận được mát mẻ.

Oanh

Hắn vừa mới đạp xe đi thì bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm làm nhiều người kinh sợ đến mức hét lên.

Triệu Hiên không để ý tới tiếng sấm vẫn cứ đạp xe nhanh chóng hướng về địa điểm kế tiếp cần giao hàng.

Bầu trời bỗng tối đen thêm, Triệu Hiên đạp xe nhanh đột nhiên phanh lại, ngạc nhiên nhìn chung quanh.

Tối !

Bốn phía đều nổi lên ánh đèn từ các khu nhà cao tầng từ, từ những chiếc ô tô nhưng Triệu Hiên đứng trên đường vẫn cảm thấy âm u đáng sợ.

Bầu trời đột nhiên thổi tới một cơn gió lạnh, từ trên bay vèo xuống, tiến vào trong cơ thể của Triệu Hiên .

Triệu Hiên đang ngồi trên xe đạp ở bên đường cả người đột nhiên run lên, suýt nữa từ trên xe đạp ngã xuống.

"Chuyện gì xảy ra? Lạnh quá!"

Ngồi vững lại trên xe Triệu Hiên bỗng ôm lấy đầu, dùng sức xoa xoa, khó hiểu nhìn xung quanh, vừa nãy hắn đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi vào trong cơ thể. Lúc đó hắn cảm thấy đầu mình đột nhiên nhức dần, giống như có vật gì muốn nổ tung trong đầu hắn. Cảm thấy lạnh sởn hết tóc gáy, cả người giống như bị đóng băng lại.

Cảm giác đó chỉ diễn ra trong thời gian rất ngắn nhưng hắn cảm thấy cực kì rõ ràng. Biết bây giờ vẫn là ban ngày nhưng Triệu Hiên vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Triệu Hiên xoa xoa đầu xong cảm thấy đã khôi phục lại, không còn cảm giác nhức đầu và lạnh sởn tóc gáy nữa. Nhìn xung quanh không có gì, vẫn là con đường bình thường rộng rãi mà trống trải.

Nhíu mày lại nhìn xung quanh một lần nữa, Triệu Hiên ngạc nhiên phát hiện bầu trời đang dần dần sáng lên.

Thậm chí cái ánh mặt trời chói chang lại một lần nữa chiếu xuống tiếp tục biến thành phố giống như một cái lò.

" Vừa nãy mưa đi có phải hơn không."

Nhìn lên trời, Triệu Hiên rầu rĩ chửi nhỏ một tiếng. Vừa nãy mây đen kéo đến nhiều như vậy mà chỉ mấy phút liền tiêu tán, mưa một chút có phải hơn không.

Chỉ mấy phút bầu trời lại trở nên sáng sủa, ánh nắng lại bắt đầu chiếu đến từng ngõ ngách làm nóng cả thành phố lên. Trời không mưa, công việc chuyển phát nhanh của hắn lại phải tiếp tục.

" Đinh "

Đến một ngã tư nhìn về phía trước thấy đèn xanh, Triệu Hiên bấm chuông định nhanh chóng đi qua nhưng gần đến thì phát hiện đèn xanh chuyển thành màu đỏ, bất đắc dĩ thở dài.

Không ngờ lúc hắn chuẩn bị phanh xe lại đầu đột nhiên nhức dần, giống như muốn nổ tung. Triệu Hiên hai mắt tối sầm lại, cứ như vậy ngồi yên trên xe đạp không phanh lại lao thẳng qua đèn đỏ.

"Két "

Ở phía bên trái có một chiếc xe muốn qua đường bỗng phanh gấp lại phát ra một âm thanh ma sát chói tai. Nhưng đã không kịp," bành " một tiếng, ô tô đâm vào Triệu Hiên làm cả người và xe của hắn ngã xuống đường.

... ...

"Hắn vẫn không tỉnh lại sao ? Đã ba ngày rồi, bác sĩ đã kiểm tra cho hắn một lượt rõ ràng không bị thương gì. Lúc xảy ra tai nạn chiếc ô tô phanh không kịp nhưng tốc độ đã giảm gần hết chỉ đụng vào hắn làm hắn ngã ra thôi mà."

" Đúng là rất lạ, nhưng hắn cũng thật thảm, hôm qua bạn gái tới đây nhưng chỉ mấy phút liền đi mất, xem ra mối tình này cũng không bền chắc được bao nhiêu"

" Haha, như vậy mà là bạn gái hắn ? Hôm kia hắn ngất, dựa theo số điện thoại trong máy báo cho cô bạn gái đó mà tới tận hôm qua mới đến, kết quả là nghe được hắn hôn mê hai ngày vẫn không có tỉnh thì quay đầu bước đi ngay. May mà hắn không biết, nếu mà biết thì không biết sẽ bị kích động thành cái dạng gì."

. . .

"Mà không nghĩ tới người tông vào hắn rất có lương tâm, cảnh sát đã nói người sai trong vụ va chạm này là hắn. Lúc ấy nhân chứng cũng chứng minh là hắn vượt đèn đỏ, không nghĩ tới người kia còn đưa hắn đến bệnh viện, nộp viện phí, cho hắn vào phòng bệnh cao cấp..."

. . .

" Thế là bình thường, ngươi không thấy người tông hắn là một ông chú đi xe Porsche à ? Hơn 3 triệu một chiếc đó, người giàu như thế ai lại quan tâm đến chút tiền viện phí này cơ chứ ."

. . .

Triệu Hiên nằm trên giường bệnh đột nhiên có ý thức lại mơ hồ nghe được linh tinh lời nói. Hắn rất muốn mở mắt ra nhưng rất khó khăn, nằm trên giường đã lâu không nhúc nhích bây giờ muốn động thì rất vất vả.

Bỗng một tiếng nói to vang lên trong phòng "A, tay của hắn vừa động một chút xem ra hắn chuẩn bị tỉnh ."

"Nhanh, mau gọi bác sĩ!"

Tiếng bước chân vội vã chạy ra ngoài, Triệu Hiên nằm ở trên giường đột nhiên mở hai mắt ra, đập vào mắt hắn là một trần nhà trắng toát.

"Ngươi đã tỉnh? Ngươi thật sự tỉnh?" Đang nhìn trần nhà trắng toát thì một khuôn mặt vui tươi ngó ra che cái trần nhà lại. Nhưng Triệu Hiên chỉ nhìn thấy mờ mịt không rõ ràng.

Lúc này từ bên ngoài có nhiều người đi vào và nhanh chóng đi tới bên cạnh Triệu Hiên bắt đầu kiểm tra cơ thể hắn.

Toàn bộ quá trình kiểm tra Triệu Hiên chỉ là bình thản nhìn mấy người này, nhìn cơ thể của mình bị kiểm tra tới kiểm tra lui. Một lúc lâu sau.

Một người mặc áo dài màu trắng cười nói, "Không có chuyện gì, tình trạng của cậu rất khỏe, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày nữa là có thể xuất viện."

"Kì lạ, rõ ràng không bị thương ở đâu mà hôn mê tới tận ba ngày !"

"Bỏ đi, quan sát hai ngày nữa rồi có thể thông báo cho Trương tiên sinh."

. . .

Nói xong một bác sĩ vỗ vai Triệu Hiên cười nói "Cậu bây giờ cứ nghỉ ngơi đi, nếu cần cái gì có thể ấn cái nút này."

Không có chuyện gì nữa thì từng người đi ra khỏi phòng bệnh, khi phòng bệnh không còn ai nữa Triệu Hiên vất vả chống tay ngồi dậy bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây là một phòng bệnh rất cao cấp, không chỉ rất rộng rãi mà các loại thiết bị đều có không thua với một phòng khách sạn lớn. Ở chỗ này nếu không có máy móc của bệnh viện thì hắn sẽ không tin đây là một phòng bệnh.

Cao cấp phòng bệnh? Triệu Hiên mơ hồ nhớ tới lúc nãy nghe được lời nói hắn ngạc nhiên, mình bị xe tông ?

Cau mày suy nghĩ hắn rốt cuộc nhớ được mình đang muốn đi qua một ngã tư, đèn màu xanh chuyển sang đỏ, lúc đó muốn phanh lại nhưng lại đột nhiên đầu nhức dần, hai mắt tối sầm lại còn nghe được tiếng phanh gấp của xe....

"Mình đã hôn mê ba ngày, lúc đó làm sao đầu bị nhức vậy, bị bệnh sao? Nhưng vừa nãy bác sĩ đã nói mình không có bị gì." Triệu Hiên ngồi yên lặng suy nghĩ mọi chuyện, đang cau mày suy nghĩ thì một đống tin tức như nước tràn vào hiện lên trong đầu hắn.

Cả người Triệu Hiên run lên sững sờ.

Là ký ức, một đống tin tức này là từng mảng ký ức.

Ví dụ hắn bây giờ hồi tưởng một tiếng trước đã làm cái gì thì những ký ức kia sẽ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. Nhưng những kí ức đó trong đầu hắn lại là của người khác.

Hơn nữa những kí ức đó không phải của người địa cầu, mảnh ký ức này là của một người sống ở Nguyên Vũ đại lục, đã 3700 tuổi.

Cả người Triệu Hiên lại run cả lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, tại sao trong đầu của mình lại có kí ức của người khác như vậy.

Bạn đang đọc Cực Phẩm Hộ Hoa Tà Vương ( Bản Dịch ) của Tằng Kinh Ủng Hữu Đích Phương Hướng Cảm

Truyện Cực Phẩm Hộ Hoa Tà Vương ( Bản Dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi CôHồnDãQuỷ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.