Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp tục theo dõi

Tiểu thuyết gốc · 983 chữ

Sau thảm chiến, sói bệnh sơ cứu nhanh cho bọn thiếu niên bị thương, sau đó tiến hành dọn dẹp chiến trường.

“Đây không phải lần đầu,” Vũ lầm bầm trong lúc quan sát bọn họ thu nhặt các mẩu tứ chi đứt gãy.

Tóc vàng sau khi băng bó mấy lớp băng vải quấn quanh bụng thì tay chân nhanh nhẹn hỗ trợ sói bệnh cho mấy mẩu tay chân vào túi nilon rồi cẩn thận gói lại. Những túi này sau đó lại được chuyển xếp vào cốp xe.

“Cái gì không phải lần đầu?” Kim Ngân hỏi và bị Vũ lờ đi.

“...”

“Ê, chị làm gì đấy?”

“Cái kính viễn vọng này là của tôi!”

Theo các nguyên tắc vật lí, kẻ mà nhỏ con nhẹ cân hơn thì không đời nào thắng trong một cuộc vật lộn tay đôi. Vậy là, Thiên Hạ Băng Vũ bị hất văng khỏi ống kính.

Phủi mông kéo váy đứng dậy, Thiên Hạ Băng Vũ tự hỏi nếu là đạp cho Kim Ngân một cái thì chuyện gì sẽ xảy ra. Người bình thường sẽ ngã khỏi vách núi chết ngắc, Kim Ngân thì còn lâu.

Bởi vì biết rằng chị sẽ không chết cho nên tôi mới đạp?

Kim Ngân bỗng quay đầu lại nhìn Vũ một cái, khiến hắn suýt nữa cho rằng mình đã vô ý nói suy nghĩ thành lời.

“Gì?” Vũ chột dạ hỏi.

“Không có gì.”

Phụ nữ và ba chữ không có gì của họ, nếu tin là đồ con lừa.

“Tôi nhìn xem mấy túi thịt sắp xếp như thế nào mà thôi.” Vũ bỗng nói. “Xếp rất cẩn thận, còn viết cả nhãn nữa.”

Người đang xếp thịt thì là tóc vàng.

“Ừ.”

Thiên Hạ Băng Vũ muốn nói rằng mình thì không có quan tâm gì tới tóc vàng cả, nhưng nói vậy lại hóa ra lạy ông tôi ở bụi này nên đành ngậm miệng.

Lát sau,

“Tôi nghĩ là mình cần phải theo đuôi bọn họ một chuyến.”

Ừm, chị có lúc nào là không rình trộm một ai đó không?

“Sở thích của chị tôi không thể quản, nhưng là, chuyện luyện cấp của tôi giờ thế nào? Đừng quên chính chị là người đã đề nghị xin xỏ mong được hỗ trợ!”

Kim Ngân nghe vậy không hề tức giận, ngược lại khoanh tay ngẫm nghĩ.

“Phải rồi nhỉ! Nếu bây giờ bỏ mặc em không quan tâm, tôi sẽ trở thành loại người gì chứ. Rắc rối thật đấy!”

Lông mày Vũ giật giật. Lại nói, nếu Kim Ngân thực sự bỏ mặc Vũ, hắn liền sẽ…

Mấy ngày được nếm ngon ngọt bất tri bất giác đã khiến Thiên Hạ Băng Vũ trở nên mềm yếu.

Không có sự hỗ trợ của Kim Ngân, chỉ dựa vào Vũ tự mình luyện cấp, tốc độ rùa bò không nói, còn mỗi lần đều lấy mạng mạo hiểm.

“Đừng sợ, tôi luôn luôn đã nói là giữ lời.” Kim Ngân bỗng nói. “Hơn nữa, nếu em không lên nổi cấp hai thì cũng quá vô dụng.”

À há! Cáo lộ đuôi… đuôi chồn? Câu này nói vậy đúng không?

Kim Ngân ném cho Vũ một cái nhìn kiểu, mọi người đều hiểu, sau đó lại nói thêm: “Chúng ta sẽ luyện cấp khi tôi trở về. Dù sao thì, chuyện bọn họ luyện cấp như thế nào tôi cũng không rất hứng thú.”

Kim Ngân không hứng thú, Vũ thì có. Nếu được, hắn cũng muốn gia nhập với bọn thiếu niên nọ.

Có một đống người hỗ trợ san sẻ áp lực, bản thân có thể thoải mái luyện luyện đánh “bao cát” thì cớ sao mà không làm. Về cái khoản không sợ bị đánh chết, Vũ so với bọn thiếu niên cũng là tám lạng nửa cân!

EXP không phải là mọi thứ!

“Tôi đi đây!”

“Không tiễn!”

Kim Ngân đi sớm. Dù sao thì cô ta muốn theo dõi đám người sói bệnh nên cần phải đuổi kịp bọn họ mới được. Sau khi thân ảnh Kim Ngân biến mất, một cái nghi hoặc cũng nảy lên trong óc Vũ.

Kĩ năng của Kim Ngân là kiểu dịch chuyển tức thời, trong khoảng thời gian ngắn có thể bẻ cong không gian. Cô ta vô địch trong cự li ngắn,đường dài lại chưa chắc.

Bây giờ mới chạy qua sẽ vẫn kịp?

Khoảng cách tối đa mà Kim Ngân có thể dịch chuyển là bao nhiêu?

Hừm…

Nghĩ không ra.

Hiện tại Kim Ngân đối Vũ không có ác ý, tương lai chưa hẳn vẫn thế. Nếu có thể đoán biết được nhược điểm của Kim Ngân, đối Thiên Hạ Băng Vũ chỉ lợi vô hại.

Ài, nhưng thực sự là nghĩ không ra.

Sau khi Kim Ngân rời đi không lâu, bên nhóm người sói bệnh cũng đã thu xếp xong và chuẩn bị ra về.

Chiếc xe trượt tuyết nổ máy, vòng một vòng lớn, sau đó theo đường cũ phản hồi căn cứ.

Trong xe chật chội chen chúc, Vũ chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một cái đầu tóc vàng ẩn hiện sau kính cửa. Đối với cô bé này, chẳng hiểu sao hắn có một cảm xúc không tên.

Vì con bé sẽ chết…

Im đi!

Cười khúc khích.

Kẻ yếu đều phải chết…

Thiên Hạ Băng Vũ lười phản ứng lại giọng nói ở trong đầu mình. Thay vào đó, hắn lầm bầm: “Thật là không đáng yêu chút nào. Chẳng hiểu vì sao hồi trước tôi lại cosplay cô nữa…”

Vì chúng ta giống nhau, không phải sao…

Cả giới tính cũng không giống được chứ!

Cosplay, cosplay, khi trước Vũ cosplay một nửa vì sinh kế, nửa khác vì yêu thích, hiện tại giống như cũng không có gì thay đổi.

Biến thái…

“...”

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.