Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tóc vàng hoe

Tiểu thuyết gốc · 930 chữ

Biệt danh của tóc vàng là tóc vàng, nhưng tóc của cô bé thì không phải là màu vàng.

Đó thực ra là màu sắc khi tóc bị cháy nắng.

Tuổi thơ của tóc vàng hẳn là vất vả, thiếu thốn tình thương của mẹ.

Bởi vậy nên mới quá dễ bị dụ dỗ!

Cứ nhìn cái cách mà cô bé dính cứng lấy sói bệnh là đủ hiểu.

Đó không phải chuyện tốt.

Sói bệnh giống như cũng có cùng suy nghĩ với Vũ.

“Tôi có thể bắt đầu thấy thích gã đó.”

“Gì cơ?”

“Không có gì.”

Ừm, Vũ không phải phụ nữ, nên khi hắn nói không có gì có nghĩa là thực sự không có vấn đề gì mà hắn không thể tự mình giải quyết được cả.

Cho nên, chị đừng có nhìn tôi như vậy!

Kim Ngân nghiêng đầu đánh giá Vũ, sau đó lắc lắc đầu thở dài: “Tôi xin lỗi vì tốc độ đánh quái của chúng ta đã chậm đi nhiều nhé!”

Có liên quan gì!?

Kim Ngân không chỉ khó hiểu, còn thích chơi mất tích. Có đôi khi, sói bệnh cùng bọn thiếu niên trở về căn cứ dưỡng thương xong lại quay lại băng nguyên tiếp tục đánh quái mà Kim Ngân vẫn chưa về.

Đúng là lỗi của cô ta!

[Thiên Hạ Băng Vũ]

Lv1.

EXP: 99/100

Chỉ còn một điểm EXP cuối cùng.

Vũ tha lỗi cho sự trễ nãi của Kim Ngân, vì rằng, hắn chuẩn bị lên cấp.

Vũ vui vẻ.

Nhưng cái cách mà Kim Ngân nhìn Vũ càng lúc càng kì quái.

“Sao nào? Chúng ta mau chạy nhanh kiếm thêm một con nhũ quái nữa!”

“Tôi xin lỗi.”

“...”

“Chị không thể làm thế!”

“Tôi thực sự xin lỗi. Nhưng nếu không đi thì sẽ không đuổi kịp bọn họ. Cho nên…”

Cho nên Kim Ngân dịch chuyển tức thời khỏi tầm mắt Vũ.

Cô ta, cô ta thực sự bỏ Vũ lại khi mà chỉ còn kém đúng một đơn vị EXP nữa là hắn có thể thăng cấp!

Không thể tin nổi!

Giận dữ, Vũ chạy vọt về chỗ sườn núi, nhào tới cái kính viễn vọng và đảo quanh tìm kiếm.

Không thấy.

Băng nguyên tuy có vẻ trống trải, lại có rất nhiều “cây” che khuất tầm nhìn.

Có thể dễ dàng tìm ra nhóm người sói bệnh là nhờ nơi bọn họ đỗ xe thì đặc thù, và họ cũng không tiến quá sâu vào băng nguyên.

Lại nói, tìm thấy Kim Ngân rồi thì thế nào?

Trợn mắt nhìn chết cô ta!?

Tức giận, bực bội, sau đó là… chán nản.

Tâm trạng của một người thì không phải một đường thẳng, nó cũng không bao giờ chỉ luôn hướng lên cao hoặc luôn hạ xuống thấp.

Bởi vì nó là hóa học.

Mà, hóa học cũng như mọi thứ khác, đòi hỏi năng lượng.

Năng lượng hao hết, tâm trạng cũng sẽ dịu lại.

Và khi bình tĩnh lại, linh quang lóe sáng trong óc Vũ.

Cô ta muốn đi. Và vì sợ Vũ lên cấp xong bỏ của chạy lấy người, cô ta quyết định giữ lại một điểm EXP cuối cùng.

Kiểu như giữ con tin vậy!

“...”

Nhỏ nhen!

Hẹp hòi!

Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

[Thiên Hạ Băng Vũ]

Cosplay (Kurome) lv1

[Cosplay (Kurome)]

Lv0: HP+1

Lv1: Mở khóa kĩ năng Ma kiếm

Lv2: Mở khóa kĩ năng Trực giác

[Trực giác]

Yêu cầu lên cấp mới có thể xem xét.

Sự tò mò bò trên người như lũ kiến khiến Vũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cảm xúc đã dịu được một lúc lại có dấu hiệu sôi trào trở lại.

Một ngày này trôi qua dài lê thê. Buổi tối, Vũ gần như không ngủ.

Rạng sáng hôm sau, từ máy nghe trộm vang lên tiếng máy xe quen thuộc lập tức kéo Vũ khỏi giấc mộng tỉnh.

Đám sói bệnh trở lại!

Nói vậy, Kim Ngân hẳn là cũng…

Ừm, cái này thì không nói chắc được.

Như một thói quen, Vũ bò khỏi lều đến gần chỗ đặt kính viễn vọng. Rồi thì, cảm giác mơ màng chưa tỉnh khiến hắn dụi dụi mắt.

Vũ không nhìn lầm.

Bước xuống khỏi xe trượt tuyết lúc này chỉ có sói bệnh và tóc vàng hai người.

Trên xe không có bóng dáng của người nào khác.

Chuyện gì đang xảy ra!?

Những ngày này, thái độ của sói bệnh đối với tóc vàng dần dần chuyển biến kiểu, “sư tử dạy con”.

Ý là, muốn “con cái” nên người thì cần phải tàn nhẫn.

Số lần tóc vàng bị quái vật đập bay cũng bởi thế mà càng ngày càng nhiều.

Dù không chứng kiến tận mắt vì còn bận cày cấp, Vũ thì vẫn có thể tưởng tượng ra một chút qua âm thanh của máy nghe trộm. Lại phối hợp với cảnh thê thảm của cô bé sau mỗi trận chiến cũng đủ để hắn suy đoán ra tám chín phần.

“Thầy…, em sợ!” Giọng tóc vàng run rẩy.

“Tin tưởng thầy!” Sói bệnh nói.

Khi hai người nhắm hướng một con nhũ quái phương xa, Vũ cảm thấy hắn hẳn là đoán trúng rồi.

Hai người kia muốn hai vê (vs) một quái vật.

Ừm…

Càng nghĩ càng cảm thấy quái!

Càng tưởng càng cảm thấy bất an!

Cho dù muốn đạp sư tử con xuống nói, cũng phải lựa quả núi nào không quá cao mới được chứ!

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.