Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến đấu

Tiểu thuyết gốc · 1348 chữ

Trời rét, lúc rạng sáng là thời điểm buốt giá nhất.

Bất chấp việc có khả năng kháng lạnh cực tốt, người được chọn vẫn tỉnh giấc trước rạng sáng. Khi Kim Ngân tỉnh lại, Thiên Hạ Băng Vũ chỉ mới chợp mắt.

Vũ ngủ rất tỉnh. Kim Ngân vừa xột xoạt chui khỏi lều hắn liền mở mắt.

“Chào!”

Đáp lại lời chào của Kim Ngân là một sự im lặng tẻ ngắt. Cô cũng không có để ý mà đi lại ngồi cạnh Thiên Hạ Băng Vũ. Dõi mắt nhìn băng nguyên dưới xa, cô lầm bầm:

“Hi vọng bọn họ sẽ không đi hướng về phía chân núi như chúng ta.”

Nhắc đến chuyện này thì, ngay từ lúc đặt chân vào Băng nguyên, Kim Ngân cũng đã dẫn theo Vũ đi hướng chân núi. Dù bất mãn vì cô ta không có nói trước cho Vũ, hắn cũng phải thừa nhận nơi băng nguyên giáp giới với sơn thể thì là nơi an toàn nhất.

Thiên Hạ Băng Vũ vẫn chưa quên mình là kẻ giết người bị Căn cứ truy nã.

“Nơi này bao quát băng nguyên. Nếu mục đích họ đến cũng giống chúng ta…” Thiên Hạ Băng Vũ dụi dụi mắt, mở miệng.

“Nhanh cũng phải năm sáu ngày mới tới được chỗ này,” Kim Ngân nói. “Muốn đi xuyên băng nguyên thì không thể tránh qua bọn nhũ quái.”

“Không thể tránh,” Vũ thầm thì. Một nỗi bất an lạ lùng trỗi dậy trong lòng hắn.

Trong lúc cả hai câu được câu chăng, bên kia, nhóm người sói bệnh cũng đã tỉnh.

“Tên đó đúng thực là cả đêm không ngủ, chẳng trách mà bị bệnh. “Vũ nói sau một cú nhìn nhanh vào kính viễn vọng.

“Để tôi xem với. Cái kính này là của tôi đó!”

Sói bệnh cùng các tương lai của nhân loại hoàn toàn không nhận biết bản thân bị theo dõi, phần ai người nấy vội vã chuẩn bị. Về phần bọn họ chuẩn bị cái gì, khi mặt trời chuyển từ hồng sang trắng sáng cuối cùng cũng rõ ràng.

Nhân tiện, lúc mặt trời lên, Kim Ngân cũng đóng lại một cái nắp ngăn ở đầu to của kính viễn vọng.

“Sẽ hơi mờ, đổi lại, không sợ kính bị chói khiến bọn họ chú ý.”

Thiên Hạ Băng Vũ nghe vậy gật đầu, cũng âm thầm lưu ý điểm này.

“Giờ là lúc để các em chứng tỏ giá trị của mình…” Sói bệnh chắp tay sau đít, mắt dõi nhìn phương xa mở lời.

Mỗi lần tên này phát biểu là Vũ lại cảm thấy muốn cười. Không giống như khi trò chuyện riêng với tóc vàng, các bài diễn thuyết trước đám đông của sói bệnh nghe lên luôn có vẻ quá cường điệu mà trở nên không chân thật.

Đối với bọn nhóc vẫn rất hữu dụng. Khi sói bệnh hoàn thành bài diễn thuyết, ánh mắt chúng lấp lóe.

Hơi thở chúng dồn dập.

Về phần sói bệnh, gã nhìn bọn nhóc khẽ gật đầu, sau đó, bước tới một bước.

Sói bệnh là một NDC, gã có thể nhận ra sự tồn tại của một con nhũ quái ở gần, ngược lại, lũ nhũ quái cũng có thể nhận thấy sự tồn tại của gã.

Một bước nhỏ của sói bệnh thì chưa tiến vào phạm vi cảnh giác của con nhũ quái, nhưng sau chừng mười bước nữa, quái vật mở mắt.

“Grừ!”

Một cái xúc tu cực lớn quất tới. Dù quan sát từ rất xa một cách gián tiếp, Vũ thì vẫn có thể tưởng ra tình huống lúc đó của sói bệnh. Tốc độ của mấy cái xúc tu cực nhanh, vượt xa khả năng phản ứng của người bình thường.

Từ kinh nghiệm của Vũ mà nói thì, đừng nói là người bình thường, cả người được chọn cũng không có khả năng phản ứng lại kịp thời trước công kích của một con nhũ quái. Mỗi lần cùng quái vật giao chiến, Vũ luôn hoặc là trực tiếp đón nhận công kích, hoặc bản thân không phải đối tượng bị quái vật công kích trực tiếp.

Nói tóm lại, Thiên Hạ Băng Vũ nếu muốn tránh một cái xúc tu, cũng chỉ có thể tránh đòn đánh đầu tiên. Đòn đánh duy nhất có thể bị hắn dự đoán.

Trong đầu Vũ có tiếng khúc khích cười.

Bên kia, sói bệnh biến hình, sự hiểu của Vũ đối với cái biệt danh này từ năm mươi cũng nhảy đến một trăm phần trăm.

Người sói!

Áo trên của sói bệnh rách toạc, lộ ra cơ thể khổng lồ lông lá. Chẳng trách mà lúc sáng gã tự dưng lại cởi áo. Rồi lại không cởi hết mà vẫn còn giữ lại cái áo trong mặc trên người.

Lợi dụng thể trạng cường tráng, sói bệnh ngạnh khánh một cái xúc tu. Hai cánh tay thô to giữ chặt cái xúc tu, miệng gã gào lớn một tiếng: “Mau lên!”

Bọn nhỏ đứng phía sau sói bệnh chần chờ. Lúc này, người đầu tiên xông lên thì không hề ngạc nhiên, chính là tóc vàng.

Có người dẫn đầu, những đứa còn lại liền theo sau.

Trận chiến diễn ra vô cùng thảm thiết. Khi quái vật chỉ còn một cái xúc tu, Thiên Hạ Băng Vũ rời mắt khỏi kính viễn vọng. Hắn không muốn xem tiếp, rồi lại không thể không xem đến cuối cùng.

Sau khi thở mạnh ra một hơi, Vũ tiếp tục nhìn.

Sói bệnh hai tay nắm cái xúc tu cuối cùng, cả người xoay chuyển hết trái lại phải. Con nhũ quái bị gã quăng quật xung quanh làm dậy lên cả đống bụi tuyết.

Bùm!

Sau một cú đập mạnh mẽ, ba gã thiếu niên “tình cờ” đứng cạnh chỗ quái vật đập xuống lập tức nhào lại. Cả ba lúc này đều trông không giống bình thường, da thịt lộ ở bên ngoài có màu xanh nhạt, cơ bắp cũng cuộn xoắn như rắn.

Một gã thiếu niên toàn lực đá bay một mảng cơ thể nhũ quái.

Một gã nhào tới nắm lấy miệng vết thương gồng sức xé mở.

Gã thiếu niên thứ ba thì lao vào nơi con mắt lớn của quái vật đấm liên tục không ngừng.

Con nhũ quái chỉ còn chút hơi tàn, lại cũng vẫn còn sống. Đột ngột, nó há mồm. Hai hàm răng sắc nhọn khép lại và cắn đứt cánh tay gã thiếu niên đã đấm vỡ mắt của nó.

Đó cũng là cú phản kích cuối cùng của quái vật.

Kim Ngân đứng bên cạnh Thiên Hạ Băng Vũ trầm tư đã lâu bỗng mở miệng: “Bọn họ cũng luyện cấp, nhưng là một loại luyện cấp rất khác.”

Phải, là luyện cấp. Nhưng không có một cấp độ cụ thể nào cả. Cái mà sói bệnh muốn luyện cho bọn thiếu niên thì là, ý thức chiến đấu.

Trận chiến đã kết thúc. Khi Thiên Hạ Băng Vũ thấy sói bệnh đi lại bên cạnh một bóng dáng bé nhỏ nằm bất động trên mặt tuyết, hắn vô thức nín thở. Đến khi thấy cái đầu tóc vàng hơi hơi cử động, Vũ mới bật ra mới hơi dài.

Còn sống là tốt rồi.

Là người đầu tiên xông lên trong đám thiếu niên, tóc vàng nhưng cũng là người đầu tiên ngã xuống. Cô nhóc bị quật bay không khác gì một cái bao rách, sau đó cũng nằm liệt tại chỗ.

Dù không thấy máu hay là cái gì đứt đoạn, Vũ thì vẫn chỉ có thể nhìn chằm chằm ót của tóc vàng lo lắng. Cô bé nằm sấp trên tuyết, trong quá trình chiến đấu cũng không có người rãnh rỗi quan tâm đến thương thế của cô bé.

“Cứ luyện kiểu ấy rồi sẽ chẳng có mấy đứa còn lành lặn.” Thiên Hạ Băng Vũ ngẩng mặt khỏi ống kính làu bàu.

Bạn đang đọc Cosplay Giả Tung Hoành Tận Thế sáng tác bởi nanhtrang3000
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nanhtrang3000
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.