Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến Thắng bảo vệ Ngọc Diệp

2748 chữ

Bà Quỳnh Như bấu chặt vô lăng, mắt đăm đăm ngó ra đầu hẻm. Bà đang chờ Ngọc Diệp quay trở về nhà.

Ở băng ghế sau, hai tên du đãng bà thuê đang rít thuốc liên tục, làm tăng thêm sự ngột ngạt căng thẳng.

Gần một năm nay, từ lúc Ngọc Diệp về nước, bà luôn muốn dạy dỗ nó một trận đích đáng. Cái gai cứ rình rập đâm bà đau thốn, nay đã làm bà bị ung mủ. Hà cớ gì bà không triệt nó đi.

Bà Quỳnh Như nở nụ cười nham hiểm. Cái con bé tự cao tự đại đó, dùng rắn không được, dùng mềm không xong. Rất khó chiều chuộng. Bởi vậy, bà cân nhắc khá lâu mới quyết định được tặng nó món quà gì.

Tạt acid hủy hoại toàn bộ? Để lại trên gương mặt xinh đẹp vài vết dao lam? Không! Tất cả không thể dập tắt nụ cười kiêu ngạo của nó, không thể bắt cái đầu luôn ngẩng cao của nó cúi gập xuống.

Bà có một cách hay ho hơn nhiều. Hai thằng ma cô này sẽ vui vẻ với cô ta đêm nay. Để coi cô gái quật cường có dám đi tố cáo không nhá!

Chỉ thêm một ít thời gian nữa thôi, công ty của Ngọc Diệp sẽ tìm được mấu chốt của vấn đề, rồi phanh phui hết mọi thứ. Số vốn bà dành phòng thân cũng không thể giữ nổi huống chi đảm bảo cuộc sống cho mấy đứa con.

Mày bà Quỳnh Như nhăn tít. Quỳnh Hoa ly hôn với Minh Hào nhưng không được phân nửa tài sản như Kim Chi. Hào đối với Hoa rất cạn tàu ráo máng. Anh đưa ra đầy đủ chứng cớ chứng minh tài sản đều thuộc sở hữu riêng của anh có trước khi kết hôn với Quỳnh Hoa.

Hào nói nếu Quỳnh Hoa chịu thuận tình ly hôn êm thấm thì anh còn cho một số tài sản. Còn nếu Quỳnh Hoa quậy dây dưa thì anh sẽ không cho một xu, một đồng.

Hào đã kiên quyết, đằng nào chẳng phải ly hôn.

Đương nhiên Quỳnh Hoa đành nhẫn nhịn để còn được tiền. Con bé làm đủ thứ chuyện để kết hôn cùng Hào đâu phải chỉ là vấn đề tài sản. Bà biết nó cũng dành không ít tình cảm cho Hào.

Bà lại nhớ tiếp cái dáng vẻ cam chịu, thẫn thờ, ôm tình cảm đơn phương của Quỳnh Hương. Và con bé cũng đã làm tất cả mọi thứ có thể, mong lay động tình cảm của Chiến Thắng. Bà chưa thấy người đàn ông nào lạnh lùng như thằng ấy.

Sao mà nó nhạy bén như thế. Quỳnh Hương vừa mới manh nha hành động chưa làm được gì, đã bị nó chặn không thể triển khai các bước tiếp theo.

Đã vậy, có lần bà xúi Quỳnh Hương bỏ thuốc mê cho Thắng uống, rồi trút bỏ y phục, đến nằm kế bên Thắng, Khi Thắng tỉnh lại thì khóc lóc diễn kịch như thật sự có chuyện xảy ra.

Thoạt tiên, Chiến Thắng mất bình tĩnh kinh khủng. Nó khùng lên đập phá tùm lum. Nhưng sau khi định thần lại thì nó thật ghê ghớm. Nó túm Quỳnh Hương bắt con nhỏ phải đi khám bác sỹ.

Sự tỉnh táo đến mức tàn nhẫn của Thắng khiến Quỳnh Hương chết khiếp, buộc phải khai ra sự thật.

Bà Quỳnh Như nhăn trán. Cả bà, cả Quỳnh Hoa đều chới với chứ đừng nói chi Quỳnh Hương. Hương nhục tới mức khóc ngất đi mà Thắng không nao núng.

Trên đời có loại đàn ông tàn nhẫn như thế? Ôi thôi, cái thằng ít nói, song nói câu nào là đóng đinh vào ngực người ta câu đó. Khi nó yêu thì như thế nào? Nó khiến bà rất hiếu kỳ không biết bộ mặt của nó khi bên cạnh Ngọc Diệp ra sao?

Rồi đến phiên thằng con trai duy nhất của bà vẫn không thoát khỏi phiền lụy, bị chết mê chết mệt cái bả nhan sắc của Ngọc Diệp, bất chấp Diệp đã từng hại nó.

Nhân vật cuối cùng trong nhà bà là ông Tường. Bà cười khẩy. Đương nhiên, ông luôn sợ bà một phép, chỉ dám than vắn thở dài lúc không có mặt bà thôi.

Nhưng …Bà Như thở hắt ra mong nhẹ nhõm. Khổ nỗi, đầu bà cứ đau ong ong. Từng người một trong gia đình bà đều bị Ngọc Diệp khuấy động không yên.

Vấn đề công ty lần này đúng là giọt nước tràn ly. Bà không thể chịu đựng con bé này hơn nữa. Bà rất hối hận trước đây đã không tận gốc triệt Ngọc Diệp. Đêm dài thì lắm mộng. Chính tâm lý đó đã giục bà phải làm một cái gì đó thật dữ dội cho hả lòng.

Nó gieo rắc tai ương cho gia đình bà, không thể không bắt nó trả giá.

Đèn xe hơi rọi sáng một khoảng sân rộng. Ngọc Diệp đã về tới. Cô thong thả bước xuống xe, tra chìa khóa vào ổ.

Hai thằng ma cô theo hiệu tay bà Như nhẹ nhàng mở cửa xe, bước êm đến sau lưng Diệp.

Ổ khóa vừa bung cái tách, một tên bất thần ào tới bụm miệng, ôm ngang người Diệp. Một tên đạp cửa, đẩy lưng đồng bọn lẹ làng tiến vào trong nhà.

Bọn chúng muốn hành động cấp kỳ, vừa dễ dàng khống chế đối tượng, vừa tránh kinh động tới hành xóm xung quanh.

Không ngờ gần như ngay tức thì, tụi nó bị hai cú đá hiểm từ đằng sau, té lộn lăn long lóc mấy vòng, đau đớn giẫy giụa.

Thắng! Chính Chiến Thắng đã làm điều đó. Anh còn vòng tay sau lưng để Diệp không bị té trong lúc anh hạ hai tên ma cô.

Mặt Ngọc Diệp xám ngoét làm Thắng lo ngại. Cô là người thông minh, hẳn đã đoán được ý đồ hai tên ma cô này. Tim Chiến Thắng thắt lại. Cảm giác tội lỗi khi để Diệp phải trải qua những giờ phút hoảng loạn với mối đe dọa kinh tởm xâm chiếm lấy anh. Đáng lý anh phải ra tay sớm hơn, không để chúng tiếp cận, chạm vào Ngọc Diệp.

Diệp từ từ gỡ tay Thắng xuống. Cô đăm đắm nhìn vào chiếc xe hơi tắt đèn tối thui đậu gần đó. Diệp bước tới, bước tới như bị thôi miên.

Dễ dàng thấy ngay có một cái gì đó bất bình thường, Thắng muốn chặn cô lại. Nhưng giữa lúc Thắng đắn đo, chưa chọn được cách cản không gây sự đột ngột cho cô thì cô đã đến bên cạnh chiếc xe.

Giọng Diệp lạc đi:

- Mở cửa!

Chiếc xe vẫn im lìm trong bóng tối. Vừa thoát khỏi trạng thái lặng lờ, Diệp liền trở nên kích động. Cô gào lên:

- Mở cửa! Tôi nói bà mở cửa, bà nghe không? Mở cửa!

Thắng ôm ngang người Diệp, xiết chặt:

- Diệp à, bình tĩnh đi em!

Diệp như không nghe được Thắng nói. Hoặc giả có nghe được, cô cũng không hiểu anh nói gì. Các dây thần kinh của cô đều căng lên, tập trung vào cái người ngồi trong chiếc xe đó. Sự va chạm từ cái ôm càng khiến tâm lý cô bất ổn.

Quẫy mạnh người, Diệp cởi giày cao gót đập điên cuồng vào cửa kính. Tiếng thủy tinh vỡ loảng xoảng nghe gai gai người:

- Tôi biết là bà. Đừng hòng trốn tránh, ra ngay đi!

Thắng sợ Diệp bị thương, anh kiên quyết dùng sức mạnh khóa Diệp lại. Dù cô có bầm người vẫn đỡ hơn bị thương.

Cánh cửa xe bật mở. Từ trong bóng tối, bà Quỳnh Như bước ra. Và gương mặt bà còn tối tăm hơn bóng đêm nhiều.

Hai thằng côn đồ vô dụng. Chỉ bị một cú đá của Thắng là nằm ngay đơ, không bò dậy nổi. Làm sao mà chúng nổi danh trong thế giới ngầm, bà thật không hiểu nổi.

Bà Quỳnh Như có biết đâu, Chiến Thắng là một cao thủ trong giới võ thuật. Taewondo, Karaté, Judo, anh đều mang huyền đai nhị đẳng trở lên.

Số huy chương anh giật được từ nhỏ tới giờ chắc có lẽ phải lấy giỏ … cần xé đựng. Hội thi nào có Thắng tham dự, các đấu thủ đều khá e dè, bởi anh ra đòn rất kinh khủng: nhanh, mạnh, chuẩn xác, có lực.

Bà Quỳnh Như mím chặt môi. Chiến Thắng ! Thằng ranh Chiến Thắng ! Nó luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ con bé.

Coi cái cách nó khẩn trương thái quá của nó lo cho Ngọc Diệp, bà ứa cả gan. Tình cảm đó, dù chỉ là một phần mười dành cho Quỳnh Hương thì tốt biết bao, con gái bà hẳn là sẽ hạnh phúc lắm. So với Ngọc Diệp, nó trong sáng, ngây thơ, hiền lành hơn nhiều, sao lại không chọn nó? Hừm … Đàn ông! Chỉ một phường háo sắc.

Bà Quỳnh Như tư thế đĩnh đạc, điềm đạm tiến tới, duy có khóe mắt thỉnh thoảng lóe lên những tia âm hiểm ngó Ngọc Diệp.

Ngọc Diệp đầu tóc rối tung, quần áo xộc xệch, mắt trợn trừng trừng.

“Nó vẫn đẹp. Những lúc như thế này nó vẫn đẹp”.

Chiến Thắng đứng chắn ở giữa. Rất khó lòng kiềm chế ngọn lửa thù hận giữa hai người phụ nữ này, anh chỉ biết ráng hết sức thôi.

Thắng khom người, dịu dàng nói nhỏ vào tai Ngọc Diệp:

- Mình vào nhà từ từ giải quyết chuyện này nha em!

Rồi Thắng nhìn xoáy vào bà Quỳnh Như như áp đảo, như cảnh cáo:

- Mời bà!

Một lần nữa, Diệp bướng bỉnh. Cô đẩy anh sang một bên:

- Gọi công an đến bắt bà ta ngay là xong. Đâu cần phải giải quyết lôi thôi với hạng người này.

Dồn người vào chân tường là một việc làm cực kỳ nguy hiểm. Không đoán được họ liều lĩnh tới mức nào. Thắng muốn cảnh cáo rồi bỏ qua cho bà Quỳnh Như. Bà ta sẽ e dè phần nào, không tìm những cách độc ác hại Ngọc Diệp nữa.

Thắng khổ tâm tìm lời nói cho phù hợp:

- Vào nhà hãy nói tiếp. Chuyện đâu còn có đó, Ngọc Diệp ! Nếu em không bình tĩnh, em làm cho tình hình xấu đi đó.

Ngọc Diệp ngẩng cao đầu thách thức:

- Bà ta còn gì chưa dám làm với tôi ư?

Chiến Thắng hạ giọng năn nỉ:

- Vào nhà nói đi em!

Ngọc Diệp khăng khăng vươn người tới trước, nắm tay bà Quỳnh Như lôi đi:

- Đi! Bà đi tới công an với tôi - Diệp cười khẩy - Tôi không bỏ qua cho bà đâu. Lòng dạ bà dễ sợ quá. Bà nghĩ bà không bao giờ phải trả giá sao?

Ngọc Diệp hằn học nói tiếp:

- Bà tưởng ai cũng sợ sự trả thù tàn nhẫn, tiểu nhân của bà ư?

Ngọc Diệp ngừng lại một chút rồi đột nhiên quát lớn:

- Bà lầm rồi! Bà lầm rồi biết chưa? Bà có ở tù vài năm vì tội ác ngày hôm nay vẫn chưa làm tôi hả dạ đâu. Với những tội lỗi gia đình bà đã làm với gia đình tôi, tôi tiếp tục bắt bà với con cái bà phải trả giá. Các người không bao giờ có cuộc sống yên ổn.

Chiến Thắng đứng khựng hết mấy giây. Không có gì tàn phá con người khủng khiếp bằng lòng thù hận. Ngọc Diệp đánh rơi hoàn toàn vẻ tự chủ, kiêu ngạo thường ngày. Cô mắng nhiếc một cách ồ ạt. Cô không còn kiểm soát nổi bản thân.

Chiến Thắng hiểu cô nói vô thức, chính bản thân cô cũng không ý thức hết mình đang nói gì. Nhìn cô tuyệt vọng, cố vùng vẫy thoát khỏi bóng đen quá khứ, thoát khỏi mấy góc tối trong lòng người, Thắng đau quá!

Bà Quỳnh Như không có phản ứng gì, chỉ chăm chú quan sát Ngọc Diệp. Ừ, cái vẻ chăm chú của con rắn trước khi vồ con mồi.

Ngọc Diệp đã để mất sự sáng suốt vốn có, không hay nguy hiểm đang chực chờ giáng xuống mình.

Đầu óc bà Quỳnh Như đã bị cào xới nhức buốt, lồng ngực muốn vỡ tung vì căm hận, tức tối. Từng nét mặt đau đớn, khổ sở, tủi nhục, hờn ghen, … của những người thân lướt qua.

“Một mình nó biết bị tổn thương thôi ư?”.

Chẳng khác gì Diệp, bà Quỳnh Như cũng bị nhấn chìm trong cơn giận dữ điên cuồng. Bà cần phải làm cái gì đó. Ngọc Diệp phải trả giá.

Không biết từ lúc nào, bà Quỳnh Như đã thủ sẵn miếng kính vỡ trong tay. Nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như con mèo hoang, bất thần, bà dùng hết sức đâm tới.

Giữa lúc Ngọc Diệp chưa ý thức được nguy hiểm gần kề thì Chiến Thắng đã hất mạnh bà Quỳnh Như ra rồi lao đến giữ bà ta lại. Nhưng sức mạnh lòng thù hận giúp bà Như thoát khỏi tay anh và vung tay đâm xuống anh:

- Tao giết mày, giết luôn cả nó. Hai đứa bây đều đáng chết hết.

Thắng lách người né qua một bên. Bà Quỳnh Như liền chuyển hướng, nhắm Ngọc Diệp đâm tới.

Đang điên cuồng, say máu nên tự nhiên bà Quỳnh Như có sự nhanh nhẹn, dẻo dai, sức mạnh lạ thường. Thắng lỡ mất một nhịp bèn chọn cách quay người ngược với quán tính để tranh thủ thời gian. Nhưng sự khẩn trương lo cho Ngọc Diệp thái quá khiến Thắng phân tâm, mất thăng bằng một chút.

Quá trễ để khống chế được bà Quỳnh Như, Thắng bật người lấy đà lao vút tới ôm chầm Ngọc Diệp.

“Phập!”. Mảnh kính cắm sâu vào lưng Thắng. Anh ngã ập trên người Ngọc Diệp, máu phun ra ào ạt.

Mới đây, bà Quỳnh Như còn hung hãn là thế, mê muội là thế. Giờ thấy máu từ lưng Thắng không ngừng chảy ra ướt áo … rồi loang xuống đất đọng thành vũng, bà ý thức được ngay hậu quả bà phải gánh. Gia đình Chiến Thắng có quyền thế đâu nhỏ …

Bà đã giết người!

Bà Quỳnh Như kinh hãi, run lẩy bẩy đứng không vững. Ngó xuống tay mình cũng đầm đìa máu tươi, bà càng khủng hoảng hơn. Mặt mày bà méo mó, mắt trợn ngược khiếp đảm.

Chiến Thắng bình tĩnh, chéo ngược tay rút mảnh kính ra, tay còn lại giữ chặt vết thương. Đưa mảnh kính cho bà Quỳnh Như, anh thấp giọng:

- Cầm lấy … chạy đi!

Bà Quỳnh Như hoang mang không hiểu Thắng nói gì. Thắng cố sức gào lên:

- Chạy đi! Tôi kêu bà chạy đi!

Bản năng sinh tồn trỗi dậy, bà Quỳnh Như lập tức làm theo lời Thắng. Hai thằng côn đồ nãy giờ ngồi dậy không nổi, lúc này cũng ráng nhịn đau, lồm cồm bò lết lủi mau vô xe.

Tiếng rồ máy xe của bà Quỳnh Như khiến Ngọc Diệp bừng tỉnh. Nãy giờ cô bị đóng băng trước những diễn tiến dồn dập.

Ngọc Diệp bị ức chế cùng cực. Cô không muốn bà Quỳnh Như chạy thoát, nhưng không hiểu sao toàn thân vẫn bất động. Cô muốn kêu cứu, nhờ người ta bắt bà ấy, nhưng không hiểu sao chỉ có những tiếng ư …a… không thốt thành lời. Ngọc Diệp nhắm mắt lại hét…hét và hét…

Đến tận bấy giờ, một vài cánh cổng của mấy ngôi biệt thự mới nặng nề nhích mở.

Thắng vịn tay Diệp, giọng yếu hẳn:

- Giúp anh cầm máu với.

Nước mặt Diệp tuôn như mưa bấc. Cô thấy mình quá ngu ngốc. Không chút ngại ngùng, hối hả cởi nhanh chiếc áo ngoài, Diệp cột chặt phía trên vết thương một chút. Cô lập cập móc di động ra gọi xe cứu thương.

Thắng liên tục lẩm bẩm một câu trước khi lịm đi:

- Tuyệt đối không được nói điều gì với bất cứ ai trước khi anh tỉnh lại.

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.