Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi sư việc

2452 chữ

Sau khi nhận được điện báo của công an, chẳng bao lâu sau, gia đình Chiến Thắng đến ngay bệnh viện. Họ đông lắm, dễ chừng đến hai mươi người. Trên mặt ai nấy đều lo lắng nhưng lại rất bình tĩnh, Vậy mới lạ lùng, khiến người ta hiếu kỳ.

Hai anh công an đang ngồi lấy khẩu cung Diệp, vội vàng đứng lên cúi đầu chào mẹ

Chiến Thắng, người phụ nữ đứng tuổi nhất trong đoàn người:

- Dạ, tụi con chào dì Loan.

Người phụ nữ tên Loan lịch sự gật đầu chào. Hai anh công an đi chào hỏi tiếp những người còn lại.

Không hề có ý định che giấu, bà Loan tự nhiên quan sát Ngọc Diệp. Cô gái này quả thật rất đẹp. Thần sắc hoảng sợ, đầu tóc rối bù, mặt mày khóc sưng húp, lem luốc, y phục không chỉnh tề, …không làm giảm đi sự thanh tú của cô ấy.

Vết đỏ loang rộng trên áo thun, nhất định là máu con trai mình rồi. Xem ra thằng nhỏ bị thương không nhẹ.

Bên đây, Ngọc Diệp cũng đoán được bà Loan là ai.

Cô đứng lên, cúi thấp đầu chào:

- Dạ, con chào bác.

Sau đó Ngọc Diệp lịch sự cúi đầu chào tất cả những người khác.

Bà Loan hỏi chung chung:

- Sự việc là như thế nào?

Một người công an trả lời:

- Dạ, tụi cháu cũng chưa rõ. Cô Diệp nãy giờ chỉ khóc chứ không nói được gì.

- Vậy à!

Bà Loan ra hiệu thằng cháu đứng cạnh cởi áo sơ mi khoác ngoài cho Ngọc Diệp.

Diệp cảm kích mặc vào:

- Con cám ơn bác. Cám ơn em.

Thằng bé cười hiền:

- Dạ, không phải em. Con là cháu của cậu Thắng. Con tên Dũng.

Diệp vuốt sơ mái tóc rối:

- À, chào Dũng!

Bà Loan nhẹ nhàng gợi ý:

- Con đi rửa mặt đi cho khỏe.

Diệp thấp giọng:

- Dạ, con muốn ở đây chờ tin anh Thắng.

Bà Loan không ép:

- Tùy con - Bà hỏi thăm tiếp - À! Mà chuyện gì xảy ra cho hai đứa vậy?

Mặt Ngọc Diệp thoắt xanh tái, nước mắt lại loang loáng:

- Con…con…

Ngọc Diệp ấp úng mãi vẫn không nói thêm được lời nào. Cô ôm mặt khóc hưng hức như con nít.

Bà Loan hơi bất ngờ trước phản ứng của Diệp. Bà đâu nghĩ cô mất bình tĩnh tới mức này. Nhìn điệu bộ cô khổ sở quá, bà bất giác nao lòng, choàng tay qua vai dỗ dành:

- Con không muốn nói, ta cũng không ép, con gái.

Vừa lúc cánh cửa phòng cấp cứu bật mở. Mọi người chuyển nhanh sự chú ý, túa nhanh vây quanh đoàn bác sỹ, y tá. Bà Loan nhanh miệng hỏi:

- Con trai tôi sao rồi bác sỹ?

Một vị bác sỹ tháo khẩu trang xuống, lễ độ nói:

- Bác yên tâm, không sao hết. Con trai bác chỉ bị thương phần mềm. Có điều mất máu nhiều nên cần được cứu chữa.

Mọi người cảm kích nói:

- Dạ, cảm ơn bác sỹ.

Nét mặt ai nấy đều giãn ra. Bà Loan căn dặn con cháu nên báo tin này cho những ai và không được nói tin này cho những ai.

Mọi người nhất nhất nghe theo sự sắp xếp của bà Loan, lần lượt kéo nhau về, chỉ còn bà Loan với Dũng ở lại.

Bà Loan quay sang nói với đồng chí công an:

- Nếu có thể, mong hai anh ngày mai hãy quay lại lấy lời khai. Con trai tôi. tỉnh lại chắc chắn sẽ cung cấp đầy đủ thông tin cho các anh -

Chìa tay về phía Diệp, bà nhấn mạnh - Và cô gái này, ngày mai tâm trạng nhất định sẽ khá hơn.

Hai anh công an rất nể trọng bà Loan, đương nhiên đồng ý với bà ngay.

Đợi hai người đi khuất, bà Loan vịn nhẹ vai Diệp hỏi. Riêng cô, bà muốn cô được tự do quyết định:

- Còn con định thế nào, con gái?

Ngọc Diệp mệt mỏi, ngước mắt trả lời:

- Dạ, con xin về nhà thu xếp một chút rồi quay lại.

Bà Loan gật đầu:

- Ừ, thế cũng được.

Rồi bà gọi Dũng đưa cô về nhà.Chong mắt chờ Chiến Thắng tan thuốc mê tỉnh lại suốt cả đêm và suốt cả buổi sáng, nhưng bà Loan chỉ hỏi thăm vài câu cho an lòng, rồi tìm cớ ra ngoài.

Là mẹ, làm sao bà không hiểu tâm ý con trai. Nó đang nóng lòng được nói chuyện riêng với Ngọc Diệp. Con nhỏ ứa nước mắt mừng rỡ khi nó tỉnh lại, cũng làm ruột gan nó nóng cả lên. Bà còn không nhượng bộ lánh mặt được sao? Có con trai là như vậy đó. Bà Loan mỉm cười lắc đầu.

Thắng tỉnh lại đã gần mười phút mà nước mắt Diệp vẫn không ngừng rơi. Thắng lo lắng thật sự:

- Đừng khóc nữa Diệp. Anh đâu có sao. Nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi.

Lời Chiến Thắng chẳng những không dỗ được Diệp, còn làm cô khóc lớn hơn:

- Tôi xin lỗi.

Thắng cười:

- Đừng có tự vơ hết trách nhiệm về mình. Em có lỗi gì đâu?

Ngọc Diệp khốn khổ, uất ức vô cùng. Bao nhiêu đau đớn, căng thẳng, giằng xé tích lũy được dịp tuôn trào một cách ồ ạt:

- Sao lại không có lỗi? Nếu tôi chịu nghe theo lời anh khuyên, không nhúng tay vào hồ sơ công ty bà ấy, hay chí ít cũng khôn ngoan hơn, không nghênh ngang khiêu khích bà ấy, nếu tối qua tôi chịu bình tĩnh nghe anh, nếu tôi không nhất quyết dồn bà ta vào đường cùng, nếu … - Ngọc Diệp lắc mạnh đầu - anh đã không bị thương.

Ngọc Diệp có vẻ bị hụt hơi. Cô dừng lại hít hít mũi.

Chính thời khắc đó, không biết nghĩ gì trong đầu, tâm tư cô chợt quay ngoắt 180 độ, bừng lên, dữ dội:

- Tại sao lại có thể như thế chứ? Bà ta, mấy đứa con của bà ta làm bao nhiêu chuyện xấu xa với nhà tôi, với nhiều người khác, thế mà họ vẫn sống bình an, sống vui vẻ. Tại sao họ có thể tổn hại người khác, mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.

Còn tôi thì không? Tôi đã làm gì sai, làm gì không đúng? Rõ ràng mọi thứ đều do họ tự gây ra. Tôi chỉ góp phần thúc đẩy tiến triển cho nhanh, đưa chúng ra ánh sáng. Mỗi một mình họ được quyền đau đớn, được quyền bị tổn thương, được quyền trả thù? Còn tôi thì không?

Chiến Thắng bất nhẫn gọi khẽ:

- Ngọc Diệp !

Diệp vung tay làm một cử chỉ bức bối:

- Anh nữa đó! Tại sao cứ hết lần này đến lần khác để mình gặp phiền phức vì tôi? Tôi có nhờ anh đâu? Tôi lại cư xử với anh không ra làm sao hết. Anh muốn tôi phải mang cảm giác xấu hổ đứng trước anh ư?

Thấy Ngọc Diệp bị dằn vặt, khổ tâm ghê ghớm, Chiến Thắng đưa tay về phía cô. Anh cố rướn người muốn nắm lấy tay cô, vỗ về, an ủi. Nhưng cử động đó đã làm động vết thương. Thắng hơi nhăn mặt.

Cái nhăn mặt của anh thật hữu hiệu, Ngọc Diệp chựng lại ngay, bước gấp gáp đến bên giường:

- Anh nằm yên đi. Bác sỹ dặn anh phải hạn chế cử động.

Chiến Thắng cười gượng:

- Anh không sao.

Ngọc Diệp nghiêng mặt đi, lau nước mắt:

- Em xin lỗi.

Thấy Ngọc Diệp thay đổi cách xưng hô, Chiến Thắng ấm cả lòng. Anh dịu dàng nói:

- Cuộc sống là vậy. Từ trước đã thế, bây giờ cũng thế, và có lẽ, tương lai cũng sẽ như thế. Luôn tồn tại nhiều dạng người, nhiều mâu thuẫn, nhiều bất công. Mình phải học cách sống hòa hợp với nó chứ không thể bắt nó thay đổi phù hợp với mình.

Chiến Thắng ngó chừng Ngọc Diệp một cái, nói tiếp:

- Dừng ở đây nha Diệp. Không đủ ác bằng họ nên em đấu không lại đâu. Cuối cùng, em là người chịu thương tổn hơn ai hết. Em biết rất rõ điều này mà.

Ngọc Diệp ngồi xuống giường, không nói lời nào. Gương mặt cô hẫng buồn.

Giọng Chiến Thắng vẫn trầm trầm bên tai:

- Vả lại, em đã cho họ nhiều phen khốn đốn, gia tài khánh kiệt còn gì. Và … - Thắng cố tình nhấn mạnh - những ngày tháng sau này của bác trai đều trông cậy vào chị em em.

Con cái hiếu thuận, phụng dưỡng cha mẹ là đạo lý đương nhiên.

Nhưng khi nghe Chiến Thắng đề cập đến cha mình, Ngọc Diệp tự dưng thấy khôi hài kinh khủng. Không nhịn được, cô bật cười khan.

Từ năm mười lăm tuổi đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến được cái cảnh cha con cùng nhau đi chơi, trò chuyện, thậm chí dùng chung một bữa cơm.

Ừ, không bao giờ nghĩ đến, hay nói chính xác là không dám mơ tới.

Ông ta là người chồng bạc bẽo, hại chết vợ mình, là một người cha vô trách nhiệm. Còn cô là một đứa con ngỗ nghịch, láo xược. Chẳng ai tốt đẹp gì hết.

Chiến Thắng nghiêm mặt:

- Em thấy chuyện em lo lắng, chăm sóc cho ba tuổi về già là buồn cười lắm hả Diệp?

Diệp ương bướng ngó sâu vào mắt anh. Một câu hỏi gai góc không kém được buông ra đáp lễ:

- Hễ có máu mủ, tình thâm thì dù họ gây tội ác thế nào, tổn thương mình ra sao thì mình cũng luôn phải sẵn lòng tha thứ?

Cảm nhận được sự đau đớn của Diệp, Chiến Thắng nhè nhẹ gật đầu.

Khóe môi Diệp nhếch lên ngạo nghễ. Cô đang chế giễu ai? Số phận, Chiến Thắng hay chính bản thân mình?

- Chỉ cần có huyết thống thôi ư?

Chiến Thắng ngẫm nghĩ thêm một chút nữa, rồi lại gật đầu.

Đôi mắt Ngọc Diệp đầy thêm cái nhắm. Cô ước chi mình có thể sống bản năng một chút, như loài dã thú, sẵn sàng lao bổ vào cắn xé những kẻ gây hại cho mình.

Giọng cô cuồng nộ ngấm ngầm:

- Vẫn có kẻ nhẫn tâm chà đạp lên máu mủ, tình thâm đấy thôi.

Chiến Thắng trầm tĩnh:

- Nhưng kẻ đó không thể là em.

Ngọc Diệp đanh mặt:

- Cám ơn đã nghĩ tốt về tôi. Song đừng làm ra vẻ hiểu tôi nhiều đến thế.

Ngọc Diệp định làm Thắng nản lòng buông tay đây. Cô nghĩ tình cảm anh dành cho cô chỉ hời hợt vậy?

Chiến Thắng khơi gợi những tình cảm dịu dàng trong cô:

- Kim Chi - Ngọc Diệp, cành vàng lá ngọc.

Nội cái tên thôi đã hàm chứa rất nhiều tình cảm cha mẹ dành cho hai chị em em. Rất nâng niu, rất chiều chuộng, rất thương yêu. Nếu mẹ em còn sống, bà không mong em để lòng thù hận hủy hoại mình đâu.

Ngọc Diệp nổi điên:

- Không được nhắc đến má tôi!

Chiến Thắng không khoan nhượng. Ngọc Diệp là cô gái cứng đầu cứng cổ, nếu không rắn lòng, không làm sao nói hết những điều cần nói:

- Em biết điều mẹ em mong muốn nhất là gì không Diệp? Không phải là mong em trả thù cho bà. Mà là mong chị em em sống thật vui, thật hạnh phúc. Em đừng tự dối mình nữa Diệp.

Ngọc Diệp vừa gào, vừa lao ra cửa:

- Tôi nói anh không được nhắc đến má của tôi, anh nghe không? Không được nhắc! Tôi không muốn nghe. Không muốn nghe!

Bất chấp vết thương, Thắng lao ngay tới ôm chầm Ngọc Diệp:

- Xin em đó Diệp. Em hãy sống thật thanh thản, hạnh phúc.

Ngọc Diệp bụm miệng ngăn tiếng nấc:

- Nếu như tôi vẫn khư khư giữ ý của mình?

Chiến Thắng gục mặt vào mái tóc Diệp:

- Anh sẽ bất chấp tất cả, lao theo em.

Ngọc Diệp run rẩy trong tay Chiến Thắng. Cô biết mình đã làm toét vết thương của anh:

- Đừng vì tôi hết lần này đến lần khác. Đáng sao? Anh muốn khiến tôi cảm động, ngoan ngoãn nghe theo anh à? Nghĩ mình là ai?

Chiến Thắng không giận chút nào:

- Anh không là gì hết. Bởi vậy anh mới xin em, Ngọc Diệp.

Đến nước này, Ngọc Diệp còn có thể lì lợm đo găng cùng anh nữa ư?

Cô hạ giọng:

- Anh lại giường, cho em coi vết thương nha.

Tín hiệu đáng mừng đã bật rồi. Thắng còn mong chờ gì hơn. Anh quay lại giường, nằm sấp xuống ngay.

Đúng là vết thương bị động, máu đang loang rộng. Ngọc Diệp bặm môi biết lỗi:

- Để em đi gọi bác sỹ.

Chiến Thắng ngăn Diệp:

- Em ra gặp mẹ anh trước. Nói với bà là em sẽ đi mua cháo và một số đồ dùng cá nhân cho anh.

Ngọc Diệp chưa theo kịp ý anh:

- Dạ.

- Mẹ anh nghe vậy sẽ về nhà nấu cháo và soạn đồ mang đến cho anh.

Ngọc Diệp hiểu là Thắng không muốn mẹ anh biết vết thương bị động rồi lo lắng, rồi mất thiện cảm với cô.

Diệp cười gượng:

- À …

- Sau khi đi gặp bác sỹ, em đi tìm công an khu vực đến giúp anh. Anh sẽ cho lấy lời khai.

Một lần nữa, Ngọc Diệp để mình rơi vào thế bị động, răm rắp nghe theo lời Thắng.

Có lẽ, do cô bị bất ngờ trước những toan tính chu đáo của anh:

- Nội dung, diễn tiến của sự việc hôm qua, chúng ta thống nhất thế này…

Câu chuyện đêm qua biến thành một tai nạn. Do Diệp vừa xinh đẹp, vừa giàu có nên đã trở thành tầm ngắm của bọn bất lương. Chiến Thắng có mặt ở hiện trường vì anh đang có ý theo đuổi cô, thường xuyên lảng vảng quanh cô.

Nhờ vậy, anh đã cứu được cô. Cuộc giằng co quyết liệt, đánh động nhiều người, bọn chúng buộc phải rút lui. Do liều lĩnh, tìm đủ mọi cách chặn đường rút lui của bọn cướp, Thắng mới bị chúng đâm lén.

Bọn cướp đều bịt mặt nên Thắng và Ngọc Diệp không nhận diện được. Chỉ bíêt bọn chúng có ba người, hình dáng …

Và câu chuyện đã trôi đi như thế … như thế …

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.