Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

anh đưa cô về trong âm thầm

2728 chữ

Diệp ở lì trong phòng tranh đến chập choạng tối. Chiếc di động của Diệp reo vang nhắc cô tối nay có hẹn với Bình ghé vũ trường chơi. Anh ta đã tạo điều kiện cho nhân viên hợp tác cho lời khai, ra tòa làm chứng. Diệp đã chuẩn bị món quà nhỏ để cám ơn anh. Đó là cái cravate hiệu Pière Cardin và cái kẹp cravate bằng vàng 18.

Tâm trạng không thoải mái nên Diệp muốn quậy một chút. Cô ra tiệm yêu cầu người ta thắt cho mình mấy chục cái bím nhỏ. Cô mặc cái áo lụa ngắn đến mức không thể nào ngắn hơn, lấy tấm vải thổ cẩm quấn lại thành váy. Sau đó, Diệp còn dán hình xăm hoa hồng ở một bên bụng. Màu hoa đỏ rực như màu máu nổi bật trên làn da trắng mịn.

Diệp đụng Kim Chi ở chân cầu thang. Chi ú ớ không nói được tiếng nào.

Diệp cười khanh khách, dang rộng tay, lắc người:

- Chị làm sao vậy? Chị coi em có đẹp không?

Chi chắt lưỡi, đặt tay lên eo em gái ướm thử … vẫn còn rộng chán:

- Đẹp thì có đẹp nhưng trống trải quá.

Diệp tung chùm chìa khóa lên cao rồi chụp lấy:

- Đẹp là được rồi. Em đi nhảy. Chị đừng chờ, ở nhà cứ ngủ trước nha!

Chi nhắc:

- Nhớ về sớm nha!

- Dạ.

Biết tài nhảy nhót của Diệp, tối đó, Bình đã chuẩn bị cho cô một đôi giày đặc biệt. Anh ta kéo Diệp lên sân khấu biểu diễn nhảy thiết hài với mình.

Diệp không biết sao Bình đoán được ni giày của cô mà mang rất khít khao.

Phía bên dưới, mọi người hò hét, nhún nhảy theo, trong đó có cả bọn Thành Trung. Quỳnh Hương thì đang ngồi lắc lư theo nhạc cho nóng người, chưa vội vào nhảy. Bọn họ không nghĩ đúng lúc gặp Diệp đêm nay tại vũ trường này.

Thành Trung khoái chí ra mặt. Chỉ tội Quỳnh Hương sặc sụa nước cocktail tùm lum. Hương bị sốc thật sự trước một Ngọc Diệp quậy tưng bừng, phóng túng. Hình ảnh một Ngọc Diệp đạo mạo, sắc sảo mới là hình ảnh bình thường với cô.

Tuy nhiên, đầu óc Quỳnh Hương đã nhanh chóng hoạt động lại ngay sau đó. Cô không bao giờ muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm này. Cô hối hả bấm số liên lạc với Chiến Thắng.

Thấy đám Thành Trung dưới sân khấu, Diệp liền hiểu ngay ý Bình. Anh ta là dân kinh doanh, không thích gây hiềm khích với ai. Mọi việc đều muốn “dĩ hòa vi quý”.

Kỳ này do có cảm tình với Diệp, Bình đã làm trái nguyên tắc. Nhưng anh đã khôn khéo dàn xếp. Bình đã tặng cho bọn Thành Trung rất nhiều vé mời đến vũ trường vui chơi miễn phí để bày tỏ lòng hòa hoãn.

Lúc Thắng tới thì Ngọc Diệp vẫn đang tình tứ, xoắn xít bên Bình trong điệu Tango.

Sau đó, Bình đưa Diệp đến quầy rượu nghỉ mệt một lát.

Gặp lại Ngọc Diệp, Kim Luyến rất vui:

- Chị dùng gì, em pha ngay?

Thành Trung nãy giờ luôn bám theo gót Diệp, được dịp chen vào tán tỉnh một câu rẻ tiền:

- Dĩ nhiên là Venus (tên của nữ thần sắc đẹp) rồi.

Kim Luyến ghét Thành Trung lắm nhưng không dám bày tỏ. Còn Ngọc Diệp thì biết kiêng nể ai đâu, cô không thèm nhìn tới mặt hắn nữa là.

- Cho chị ly Kamikaze (cảm tử quân của Nhật).

Bình nháy mắt, nói khẽ vào tai Diệp:

- Hơi mạnh đó.

Diệp cười lơ lửng, uống từng ngụm nhỏ.

Không nghe được hai người đối đáp gì, Thành Trung sốt ruột:

- Tôi có thể mời cô vài bản chứ?

Bình đỡ lời:

- Trung thông cảm nha! Diệp là khách đặc biệt của anh đêm nay.

Tay Trung táy máy đặt lên vai Diệp. Hắn ta cố cưỡng cầu:

- Một bản thôi cũng được.

Bình gỡ từng ngón tay Trung ra, thị uy bằng cách bóp chặt chúng:

- Nể mặt anh nha Trung. Cậu mời người khác đi!

Bàn tay cứng cỏi của Bình giúp Trung tỉnh táo hơn. Làm quản lý vũ trường đâu phải tay mơ, Trung đâu dám làm mếch lòng. Hắn nuốt nước miếng, cười giả lả bỏ đi.

Bình điệu đàng khom người, đưa tay mời Diệp:

- Tiếp nha!

Diệp chớp mắt, gật đầu:

- Okay.

Do mới nghỉ ngơi, người chưa nóng, nên Diệp chỉ lắc hông và quay là chủ yếu. Nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ khiến bọn con trai dời bước tới nhảy xung quanh cô. Màu da Diệp dưới ánh đèn càng bắt mắt hơn. Đóa hồng bên hông cô cháy lên đỏ rực đầy vẻ kiêu sa.

Từng động tác nhỏ nhất, đơn giản nhất của Diệp vẫn ẻo lả, quyến rũ vô cùng.

DJ nổi hứng chỉnh nhạc bốc hơn. Anh ta rú lên, đọc một đoạn Rap dài ngoẵng.

Ngọc Diệp bắt đầu giật mạnh. Cô làm không khí quanh mình nóng hực.

Chiến Thắng bần thần cả người. Gặp được Diệp ở đây, anh không biết nên vui hay buồn khi mới sáng sớm nay họ vừa tranh cãi.

Anh là con nhà võ. Gia đình mấy đời đều làm trong quân đội, chỉ có anh ra ngoài làm ở Viện Kiểm sát nhân dân. Anh lớn lên trong kỷ luật nghiêm khắc của nhà binh. Học võ, bắn súng thì có chứ chưa bao giờ học khiêu vũ.

Gia đình không gợi ý học, bản thân anh cũng cảm thấy không cần thiết. Giờ gặp Diệp nhảy nhót tưng bừng giữa một đám con trai, Thắng vừa ganh ty, vừa ngưỡng mộ. Tự dưng anh muốn biết khiêu vũ quá chừng.

Quỳnh Hương nắm chặt cơ hội trong tay:

- Anh không ngờ sẽ trông thấy bộ mặt này của chị Diệp phải không? Mới nhìn chị ấy nhảy nhót điêu luyện, nốc rượu mạnh như nước, em còn hết hồn nữa là …

Ánh mắt Thắng vẫn không dứt ra khỏi Diệp, cái nhìn vừa chiêm ngưỡng đắm đuối, vừa đau đáu hờn ghen:

- Phải, cô ấy muôn màu muôn vẻ ghê!

Quỳnh Hương khó chịu. Cô muốn dập tắt ngay tia nhìn say mê, âu yếm trong đôi mắt Thắng. Cô có cảm giác anh sắp lao tới cướp Ngọc Diệp ra khỏi đám con trai kia:

- Chị ấy ăn mặc bốc lửa, có cử chỉ khêu gợi người ta, anh không thấy không đàng hoàng sao?

Thắng không hài lòng:

- Em đã nói nặng lời. Diệp nhảy đẹp, mọi người vây quanh cô ấy là chuyện bình thường. Nếu anh biết nhảy, anh cũng xin tham gia.

Vậy là anh ấy đâu có yêu Ngọc Diệp. Không ai thấy người yêu mình quậy như thế mà không ghen hết. Với cách suy diễn đó, Hương cả mừng hỏi:

- Anh thấy bình thường thật hả?

Thắng biết tình cảm của Quỳnh Hương. Anh muốn nhân cơ hội này nói cho cô hiểu:

- Thú thật, anh có chút ganh tỵ, không thoải mái. Nhưng do tính Diệp phóng khoáng, hay thích khẳng định mình, chứ cô ấy không tệ như em nghĩ.

Sự thất vọng hiện lên trên mặt Hương:

- “Ganh tỵ”? “Không thoải mái”? Anh dùng từ khéo nhỉ! Không dám nhận là mình đang ghen à? Anh yêu chị ta phải không? Anh còn tính giấu giếm em đến khi nào?

Thắng nghiêm mặt:

- Anh giấu giếm gì em? Tại sao anh phải giấu?

Hương cứng miệng không nói được. Ngồi một hồi ngột ngạt không chịu nổi, cô đẩy ghế ra sàn nhảy.

Ở đây đã có một nữ hoàng quá hoàn mỹ , làm gì có thể chen chân thành nữ hoàng thứ hai. Quỳnh Hương dù cố phăng những cú lạ, động tác có gợi cảm tới đâu vẫn không thể sánh với Ngọc Diệp. Ai nấy vẫn xúm xít quanh Diệp.

Hương chợt thấy nặng nề như đeo đá, cử động mỗi lúc một chậm chạp hơn.

Không nhảy nữa!

Hương đột ngột ngừng ngang, băng băng vào đám đông, chen đến cạnh Diệp:

- Tôi có thể mời chị ly nước không?

Sợ Diệp từ chối nên Hương nói luôn:

- Sẽ có bất ngờ cho chị.

Quả nhiên, Ngọc Diệp nhướng mắt cười giễu cợt. Chưa bao giờ coi Quỳnh Hương xứng tầm là đối thủ nên Diệp tự tin nhận lời: “Thử xem có giở được trò gì khác không?”.

Ngọc Diệp đưa tay vẫy chào mọi người.

Cô nói nhỏ với Bình muốn ra ngồi chơi một lát. Bình gật đầu. Thỉnh thoảng anh đưa mắt dõi theo Diệp. Anh không muốn ai bất lợi với cô ngay trên địa bàn của mình.

Thấy Diệp đến bàn, Thắng liền đứng lên kéo ghế cho cô.

Diệp lịch sự cám ơn, vén váy ngồi xuống.

Quỳnh Hương quan sát cả hai và thầm ngạc nhiên khi Thắng và Diệp lại có thể gật đầu chào nhau một cách điềm nhiên. Cô đẩy menu cho Diệp:

- Mời chị.

Diệp không cần coi, nói ngay với anh phục vụ:

- Cho tôi chai nước suối ướp lạnh.

Hương ướm lời:

- Cocktail ở đây ngon lắm, chị có muốn dùng thử?

Diệp quệt trán lau mồ hôi:

- Thôi. Tôi uống nước suối hà.

Quỳnh Hương hỏi tới:

- Sao vậy? Chị không biết uống rượu hả?

Thắng biết Quỳnh Hương có dụng ý, không vô tư như cách cô thể hiện bên ngoài.

Ngọc Diệp thờ ơ không để tâm. Cô trả lời không giống ai:

- Biết! Nhưng tôi khát nước.

Quỳnh Hương cụt hứng. Diệp ngó cô thương hại. Cái bất ngờ cô ta giành cho cô là Thắng ư? Còn non nớt quá! Ừ, so với mẹ, với chị thì cô ta hãy còn non. Ngọc Diệp không muốn thẳng tay với Hương. Chẳng hay ho, vẻ vang gì.

Linh cảm đang mách với Diệp điều gì đó khiến cô ngước lên nhìn. Bắt gặp ánh mắt Thắng, Diệp tỉnh bơ hỏi:

- Có gì không ổn à?

Thắng thẳng thắn trả lời:

- Không. Cô rất đẹp.

Diệp cười tự tin:

- Cám ơn.

Thắng nói thêm:

- Nhưng tôi không thích.

Diệp nhếch môi:

- Sao?

Thắng nhún vai lặp lại:

- Tôi không thích.

Anh phục vụ mang chai nước trà xanh cho Diệp chứ không phải nước suối, kèm theo một tờ giấy.

Đang khát, Diệp cắm ống hút hút một hơi hơn nửa bình, rồi mới mở tờ giấy ra đọc …

“Uống trà vừa đã khát, vừa đẹp da - Bình”.

Diệp phì cười, anh chàng này dí dỏm chưa kìa. Cô đưa mắt kiếm Bình, giơ cao chai nước lắc lắc tỏ ý cảm ơn.

Không nén được Quỳnh Hương tò mò hỏi:

- Cái gì vậy?

Không chấp nhất, Diệp đưa giấy cho Hương đọc.

Trước giờ, Quỳnh Hương luôn ganh tỵ với Diệp. Giờ lại càng không tránh khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, lệch lạc.

“Không hiểu tại sao chị ta đi đâu cũng được cánh đàn ông ngưỡng mộ. Chắc gì chị ta đủ sức nhớ hết họ là ai, nói chi là đáp lại tình cảm. Con trai nghĩ quái gì trong đầu thế? Không cảm thấy vậy là vô ích? Chỉ vì chị ta quá đẹp, quá tài giỏi, hay là …”

Quỳnh Hương nhớ những cách mẹ, chị dạy cho mình. Bất giác cô rùng mình, không hay mình đang nhìn Diệp bằng tia mắt kỳ lạ. “Chị ta … biết đâu …”.

Diệp cười nhẹ:

- Tôi quay lại chỗ bạn mình thôi. Chúc hai người một buổi tối vui vẻ.

Thắng gật đầu chào. Quỳnh Hương miễn cưỡng:

- Vâng. Cũng chúc chị như thế.

- Cám ơn .

Bông hồng đỏ rực trên làn da trắng muốt vẫn làm Thắng chỏi mắt, dù Diệp đã đi xa. Thắng khó chịu nheo nheo mắt.

Tiếng Quỳnh Hương giễu cợt bên tai anh:

- Vẫn không chịu thừa nhận mình ghen ư?

Con người ta lắm lúc kỳ lạ và vô lý ghê ghớm. Không cần biết mình là ai, lấy tư cách gì, cứ tự do trách móc, hoạnh họe người khác cho thỏa những cảm xúc của mình.

Thắng thông cảm cho Hương:

- Em và gia đình đã nghĩ sai rồi. Ngọc Diệp không bao giờ đem tình cảm làm công cụ trả thù - Thắng lắc lắc ly nước trong tay - Cô ấy… là anh yêu đơn phương thôi.

“Yêu đơn phương? Tất cả đều do anh cam tâm tình nguyện. Ngọc Diệp không hề đưa đẩy quyến rũ anh”. Đây là ý anh muốn nói với cô phải không? Quỳnh Hương giận dữ đến nghẹn lời. Nỗi đau đớn làm đầu óc cô mê muội. Cô không nhận ra thành ý của Thắng đã đành, còn hiểu lệch đi một cách tai hại. Cô nghĩ Ngọc Diệp trên đòn, trên cơ nên Thắng bị mắc lừa. Bằng mọi giá cô phải làm anh tỉnh lại. Bằng mọi giá …

Khuya hôm đó, Bình cũng như nhiều người khác rất muốn được đưa Diệp về, nhưng cô khéo léo từ chối hết. Cô tự lái xe đến đây. Và cô nghĩ cô có thể tự về với nó … một cách an toàn. Ồn ào bao nhiêu đó đủ rồi, cô muốn có sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Cho xe quẹo vô hẻm nhà, theo thói quen, Diệp bật đèn xi nhan, quan sát xe phía sau qua kính chiếu hậu.

“Chiến Thắng !”.

Diệp bối rối quay mặt. Không khoa trương, kiểu cách, anh đưa cô về âm thầm.

Thắng làm Diệp rung động tự đáy lòng. Tuy vậy cô vẫn cố tình vờ vĩnh như không biết, ung dung cho xe vô nhà, ung dung khóa cổng rào.

Thắng trung thành lặng lẽ ở phía sau. Anh đâu có ý định thông báo cho Diệp sự có mặt của mình.

Diệp tắm táp, thay đồ định lên giường ngủ. Tự dưng thấy nao nao không yên, thế là Diệp bước đến mở toang cửa sổ, ngó xuống đường. Bóng Thắng hắt in đậm trên tường nhà hàng xóm.

Diệp ngó đồng hồ treo tường. Gần hai giờ sáng. Cô không biết anh nghĩ gì. Tại sao hành động khó hiểu như thế? Nhưng cô biết rõ ràng mình đang nóng ruột cho anh. Thật khó lòng dửng dưng thêm chút nào nữa.

Diệp quơ đại cái áo khoác ngoài, chạy hối hả xuống nhà.

Bàn tay đã chạm đến khoen cửa, đột nhiên chựng lại, những ngón tay co co rối rắm.

Suy nghĩ một lúc, Diệp bấm số di động gọi cho anh.

Nghe Thắng “alô”, Diệp vụt bụm miệng lại, không có lời nói, chỉ có cảm xúc đang dâng cao.

Ừ, biết nói gì với anh đây? Kêu anh về đi? Nếu anh hỏi làm sao cô biết anh ở trước cổng nhà cô, cô phải trả lời như thế nào?

Bên ngoài, Thắng thấy số của Diệp hiện lên, liền giữa chặt máy. Nhất thời, anh chưa nghĩ ra chuyện để nói với cô. Thắng giận mình ghê ghớm, sao tính tình anh không được lanh lợi, hoạt bát như người ta nhỉ? Bình thường đã ù ù cạc cạc, lúc cần thiết lại càng ngậm tăm.

Lơ đãng thả trôi những tình cảm của mình, không ai có ý định ngắt máy. Qua đường truyền điện thoại, Thắng và Diệp có cảm giác được gần kề bên nhau. Trên thực tế, khoảng cách giữa hai người cũng thật gần, chỉ là một cổng rào.

Có lẽ vì không thấy nhau, có lẽ vì vướng mắc tâm lý chưa thể vượt qua nên có cảm giác chông chênh khó định hình, nên tuy xa mà gần, tuy gần mà xa.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Cuối cùng, Diệp hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh trái tim đập trật nhịp của mình. Tắt điện thoại, cô quày quả bỏ lên phòng cũng vội vã hối hả như cách cô đã lao xuống ban nãy.

Ngoài này, Thắng nhắm nghiền mắt. Dù phải cố gắng hơn trăm ngàn lần, anh nhất định mang trả lại niềm tin cho cô.

Bạn đang đọc Còn Tuổi Nào Cho Em của Đường Châu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Kaibaseto
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.