Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thai nghén - 1.012

Phiên bản Dịch · 1909 chữ

Cánh cửa bật mở, và tôi lườm ba đứa con gái. Madison, Sophia và Emma. Trong khi Madison dễ thương - một đứa dậy thì muộn, Sophia và Emma là những đứa con gái phù hợp với hình ảnh nữ hoàng của buổi dạ tiệc. Sophia có nước da ngăm đen, với dáng người mảnh khảnh, lực lưỡng vì nó là một vận động viên trong đội điền kinh của trường. Ngược lại, Emma đầu đỏ có tất cả những đường cong mà lũ con trai mong muốn. Nó trông đủ đẹp để có được công việc không thường xuyên như một người mẫu nghiệp dư cho các danh mục mà các cửa hàng bách hóa và trung tâm mua săm địa phương đưa ra. Ba đứa tụi nó đang cười như thể đó là điều vui nhất trên thế giới, nhưng âm thanh vui thích của tụi nó hầu như không lọt vào tai tôi. Sự chú ý của tôi là tiếng gầm của máu đang được bơm vào tai tôi và một âm thanh lốp đốp khẩn cấp, đáng ngại mà cho dù tôi có bịt tai bằng hai tay cũng không yên lặng hơn hoặc ít ngoan cố hơn. Tôi có thể cảm thấy những giọt nước nhỏ giọt chảy dọc cánh tay và lưng, vẫn lạnh như khi được lấy từ máy bán hàng tự động.

Tôi không tin tưởng bản thân mình sẽ không nói gì đó để tụi nó có cớ chọc tức tôi, vì vậy tôi giữ im lặng.

Tôi đứng lên một cách cẩn thận và quay lưng lại với chúng để lấy túi xách ở trên đỉnh bồn cầu. Nhìn thấy nó khiến cho tôi đứng hình. Trước đây nó có màu xanh kaki, nhưng bây giờ các đốm màu tím sẫm bao phủ nó, hầu hết là phần bên trong của một chai nước nho. Kéo dây đai quanh vai, tôi quay người lại. Mấy đứa con gái không còn ở đó. Tôi nghe tiếng cửa phòng vệ sinh đóng sầm lại, cắt ngang âm thanh vui sướng của tụi nó, để tôi một mình trong phòng tắm, ướt đẫm.

Tôi đến gần bồn rửa và nhìn chằm chằm vào chính mình trong chiếc gương bị trầy xước. Tôi được thừa hưởng một đôi môi mỏng, rộng, một cái miệng biểu cảm từ mẹ tôi, nhưng đôi mắt to và dáng người vụng về của tôi khiến tôi trông giống bố nhiều hơn. Mái tóc sẫm màu của tôi ướt sũng đến nỗi nó bám vào da đầu, cổ và vai tôi. Tôi đang mặc một chiếc áo trùm đầu màu nâu bên ngoài chiếc áo phông màu xanh lá cây, nhưng những vệt màu tím, đỏ và cam vệt cả hai. Cặp kính của tôi được đính hạt với những giọt nhiều màu của nước trái cây và soda. Một giọt nước chảy xuống mũi tôi và rơi từ mũi xuống bồn rửa.

Sử dụng một miếng khăn giấy, tôi lau kính và đeo lại. Các vệt còn lại làm cho khó có thể nhìn thấy, nếu không muốn nói là tệ hơn hồi trước.

Thở sâu, Taylor, tôi tự nhủ.

Tôi kéo kính ra để lau chúng một lần nữa bằng khăn ướt, và thấy những vệt đó vẫn còn.

Một tiếng thét giận dữ không rõ ràng và thất vọng thoát ra khỏi môi tôi, và tôi đá cái xô nhựa nằm ngay dưới bồn rửa, khiến cho nó và bàn chải nhà vệ sinh văng vào tường. Điều đó là không đủ, tôi cởi ba lô ra và dùng hai tay ném nó. Tôi đã không sử dụng tủ khóa của mình nữa: một số cá nhân đã phá hoại nó bốn lần rồi. Cái túi của tôi nặng trĩu, chất đầy mọi thứ tôi đoán sẽ cần cho các lớp học trong ngày. Nó kêu lắc rắc khi va vào tường.

“Cái đxx gì vậy!?” Tôi hét lên, giọng tôi vang vọng trong phòng vệ sinh. Có những giọt nước mắt trong khóe mắt tôi.

“Tôi phải làm cái quái gì đây!?” Tôi muốn đập thứ gì đó, phá vỡ thứ gì đó để trả thù sự bất công của thế giới. Tôi gần như đập vỡ gương, nhưng tôi kìm lại được. Đó là một điều nhỏ đến mức nó cảm thấy như nó sẽ khiến tôi cảm thấy không đáng thay vì trút hết sự thất vọng của tôi.

Tôi đã chịu đựng điều này từ ngày đầu tiên ở trường trung học, một năm rưỡi trước. Phòng vệ sinh là nơi gần nhất tôi có thể tìm nơi ẩn náu. Nó thật cô đơn và không được trang bị đầy đủ, nhưng đó là nơi tôi có thể rút lui, một nơi mà tôi thoát ra khỏi tầm ngắm của bọn chúng. Bây giờ tôi còn không có cả điều đó.

Tôi thậm chí còn không biết mình phải làm gì cho lớp học buổi chiều. Dự án nghệ thuật giữa kỳ của chúng tôi đã đến kỳ hạn, và tôi không thể đi đến lớp như thế này. Sophia sẽ ở đó, và tôi chỉ có thể tưởng tượng ra nụ cười hài lòng của nó khi tôi xuất hiện giống như tôi đã làm hỏng mọi nỗ lực để nhuộm mọi thứ tôi sở hữu.

Bên cạnh đó, tôi mới ném túi vào tường và tôi không nghĩ dự án của tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Tiếng ù ù trong đầu tôi ngày càng tồi tệ. Tay tôi run lên khi tôi cúi xuống và nắm chặt mép bồn rửa, thở ra một hơi dài và chậm, và để cho sự chống cự của tôi giảm xuống. Trong ba tháng, tôi đã kìm nén. Ngay bây giờ? Tôi không quan tâm nữa.

Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy sự ù ù kết tinh thành thông tin cụ thể. Nhiều như sao trên bầu trời đêm, những nút nhỏ các dữ liệu phức tạp lấp đầy khu vực xung quanh tôi. Tôi có thể lần lượt tập trung vào từng nút thắt, xem từng chi tiết. Các cụm dữ liệu theo phản xạ trôi về phía tôi kể từ khi tôi bị tạt vào mặt. Chúng phản ứng với những suy nghĩ và cảm xúc trong tiềm thức của tôi, phản ánh sự thất vọng của tôi; sự tức giận, sự căm ghét của tôi đối với ba đứa đó như trái tim đập thình thịch và đôi bàn tay run rẩy của tôi. Tôi có thể khiến chúng dừng lại hoặc điều khiển chúng di chuyển mà gần như không cần phải suy nghĩ, giống như cách tôi có thể giơ một cánh tay hoặc co duỗi một ngón tay.

Tôi mở mắt ra. Tôi có thể cảm thấy adrenaline chảy khắp cơ thể, máu chảy trong huyết quản. Tôi rùng mình trước cái lạnh của nước ngọt và nước trái cây mà bộ ba đã đổ lên người tôi. Trên mọi bề mặt của phòng vệ sinh là những con côn trùng; ruồi, kiến, nhện, rết, cuốn chiếu, bọ cánh cứng, ong bắp cày và ong. Cứ mỗi giây trôi qua, nhiều hơn nữa bò qua cửa sổ để mở và nhiều lối khác nhau trong phòng vệ sinh, chúng di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc. Một số bò vào trong khoảng trống nơi cống thoát nước vào tường trong khi những con khác trồi lên từ lỗ hình tam giác trên trần nhà, nơi một phần của thạch cao đã vỡ ra, hoặc từ cửa sổ để mở với lớp sơn bong tróc và tàn thuốc lá được xả bên trong hốc. Chúng tụ tập quanh tôi và trải rộng trên mọi bề mặt có thể; chờ đợi sự chỉ đạo kế tiếp.

Các buổi tập luyện của tôi được tiến hành tránh xa những con mắt tò mò, cho tôi biết được tôi có thể điều khiển một con côn trùng duy nhất di chuyển một râu, hoặc ra lệnh cho một đám di chuyển theo đội hình. Với một suy nghĩ, tôi có thể chọn ra một nhóm, sự trưởng thành hoặc loài cụ thể từ mớ bòng bong này và điều khiển chúng theo ý muốn. Một đội quân dưới sự kiểm soát hoàn toàn của tôi.

Sẽ thật dễ dàng, thật dễ dàng để báo thù ở trên trường. Tôi sẽ đưa cho bộ ba các món tráng miệng vừa được làm của bọn nó và khiến bọn nó hối hận về những gì đã làm đối với tôi: những bức thư độc ác, thùng rác mà bọn nó đổ lên trên bàn tôi, cây sáo – của mẹ tôi – mà bọn nó trộm từ tủ đồ của tôi. Không chỉ là bọn nó. Những đứa con gái khác và một số ít bọn con trai, 'vô tình' lướt qua tôi khi phát bài tập, góp phần của bọn chúng vào những lời chế nhạo và làm tràn ngập những email bẩn thỉu, chỉ để nhận được sự ưu ái và chú ý của ba trong số những đứa xinh và phổ biến hơn trong khối của chúng tôi.

Tôi nhận thức được rằng tôi sẽ bị bắt nếu tôi tấn công các bạn học của mình. Có ba đội siêu anh hùng và một số anh hùng hoạt động đơn lẻ trong thành phố. Tôi không quan tâm. Ý nghĩ của bố tôi nhìn thấy hậu quả trên tin tức, sự thất vọng của ông đối với tôi, sự xấu hổ của ông? Điều đó còn nan giải hơn, nhưng nó vẫn không vượt qua được sự tức giận và thất vọng.

Ngoại trừ việc tôi tốt hơn thế.

Với một tiếng thở dài, tôi gửi một chỉ đạo để tập hợp bầy. Phân tán. Từ ngữ không quan trọng như ý tưởng đằng sau nó. Chúng bắt đầu rời khỏi căn phòng, biến mất vào những vết nứt trên gạch và qua cửa sổ đang mở. Tôi đi đến cửa và đứng quay lưng về phía đó để không ai có thể bắt gặp cảnh tượng này trước khi lũ bọ biến mất hoàn toàn.

Tuy tôi rất muốn, nhưng tôi không thể làm được. Ngay cả khi tôi run rẩy vì nhục nhã, tôi vẫn cố thuyết phục bản thân nhặt chiếc ba lô và đi xuống sảnh. Tôi đi ra khỏi trường, phớt lờ những ánh mắt và tiếng cười khúc khích từ mọi người mà tôi đi ngang qua, và bắt chiếc xe buýt đầu tiên hướng về nhà. Cái lạnh của đầu xuân làm tăng thêm sự khó chịu của mái tóc và quần áo ướt sũng của tôi, khiến tôi rùng mình.

Tôi sẽ trở thành một siêu anh hùng. Đó là mục tiêu tôi dùng để trấn tĩnh bản thân vào những lúc như thế này. Đó là những gì tôi đã sử dụng để làm cho mình ra khỏi giường vào một ngày đi học. Đó là một giấc mơ điên rồ khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn. Đó là một cái gì đó để mong đợi, một cái gì đó để hướng tới. Nó làm cho có thể tránh khỏi sự thật rằng Emma Barnes, thủ lĩnh của bộ ba, đã từng là bạn thân của tôi.

Ta rất trông chờ vào bình luận của các đh a....

Bạn đang đọc Côn Trùng ( Dịch ) của Wildbow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bookworndaoistpriest
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.