Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thai nghén - 1.011

Phiên bản Dịch · 1725 chữ

Lớp học kết thúc sau năm phút nữa và tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là: một tiếng thì quá dài cho bữa trưa.

Kể từ khi học kỳ bắt đầu, tôi đã mong chờ một phần của lớp ‘Các vấn đề thế giới’ của Mr. Gladly, nơi chúng tôi bắt đầu thảo luận về anh hùng. Bây giờ nó cuối cùng cũng đến nhưng tôi không thể tập trung. Tôi lo lắng, cây bút của tôi chuyển từ tay này sang tay khác, gõ nhẹ hoặc lơ đãng vẽ một số hình ở góc trang cùng với các hình khác. Mắt tôi cũng bồn chồn, hết nhìn từ chiếc đồng hồ phía trên cánh cửa sang Mr. Gladly rồi quay lại đồng hồ. Tôi không theo kịp bài học của ông ấy. Mười hai giờ kém hai mươi; năm phút còn lại trước khi lớp học kết thúc.

Ông ấy rõ ràng đang rất hào hứng với những gì ông ấy đang nói, và đây là lần đầu tiên mà cả lớp lắng nghe. Ông ta là kiểu giáo viên cố gắng làm bạn với học sinh của mình, là người mà muốn được gọi là ‘Mr. G’ thay vì Mr. Gladly. Ông thích kết thúc lớp học sớm hơn một chút so với bình thường và trò chuyện với những đứa trẻ nổi tiếng, giao thật nhiều việc nhóm để những người khác có thể tụ tập với bạn bè trong lớp và có những bài tập ‘vui nhộn’ như là thử thách giả.

Ông ta nhận xét chính mình là một trong những đứa trẻ ‘nổi tiếng’, người đã trở thành giáo viên. Có lẽ ông ấy nghĩ mình là nhân vật yêu thích của mọi người. Tôi tự hỏi ông ấy sẽ phản ứng thế nào nếu nghe ý kiến của tôi về chủ đề này. Nó sẽ phá vỡ hình ảnh bản thân của ông hay ông sẽ nhún vai và xem nó như một sự bất thường từ một cô gái ảm đạm, không bao giờ lên tiếng trong lớp?

Tôi liếc qua vai mình. Madison Clements ngồi cách tôi hai hàng về bên trái và ở phía sau hai ghế. Cô ấy thấy tôi nhìn và nhếch mép cười, đôi mắt cô ấy nheo lại, và tôi hạ mắt xuống cuốn sổ của mình. Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác xấu xí, chua chát trong bụng. Tôi liếc đồng hồ. Mười một giờ bốn mươi ba.

“Kết thúc ở đây thôi” Mr. Gladly nói “Xin lỗi, các bạn, nhưng cuối tuần này có bài tập về nhà. Hãy suy nghĩ về áo choàng và cách chúng tác động đến thế giới xung quanh các bạn. Nếu muốn các bạn có thể lập một danh sách, nhưng điều đó không bắt buộc. Vào thứ hai, chúng ta sẽ chia thành bốn nhóm và xem nhóm nào có danh sách tốt nhất. Tôi sẽ đãi nhóm chiến thắng một chầu từ máy bán hàng tự động.”

Một loạt tiếng reo hò vang lên, lớp học biến thành một nơi hỗn loạn. Căn phòng tràn ngập âm thanh của những dây kéo đang được kéo lại, sách giáo khoa và sổ ghi chép bị đóng sầm lại, những chiếc ghế rít lên trên những viên gạch rẻ tiền và tiếng ồn ào của các cuộc trò chuyện. Một nhóm các thành viên hòa nhập hơn của lớp đã tụ tập quanh Mr. Gladly để trò chuyện.

Còn tôi? Tôi cất sách của tôi đi và giữ im lặng. Hầu như tôi không có ghi chép gì hết; có những bộ sưu tập hình trải dài trên trang giấy và những con số ở lề, nơi mà tôi đã đếm ngược số phút còn lại tới giờ ăn trưa như thể tôi đang theo dõi đồng hồ bấm giờ trên một quả bom.

Madison đang nói chuyện với bạn bè của nó. Nó nổi tiếng, nhưng không lộng lẫy theo cách mấy đứa con gái nổi tiếng rập khuôn trên TV. Thay vào đó, nó rất là ’đáng yêu', nhỏ nhắn. Nó xây dựng hình tượng với những chiếc ghim màu xanh da trời trên mái tóc nâu dài ngang vai và thái độ dễ thương. Madison mặc một chiếc áo ống và váy denim, có vẻ như hoàn toàn ngu ngốc đối với tôi vì thực tế là vẫn ở đầu xuân, chúng ta còn thở ra khói vào buổi sáng.

Tôi không hoàn toàn ở một vị trí có thể chỉ trích nó được. Lũ con trai thích nó và nó có bạn bè, trong khi điều tương tự hầu như không đúng với tôi. Đối với tôi, đặc điểm nữ tính duy nhất tôi có là mái tóc xoăn đen mà tôi đã nuôi cho dài ra. Bộ quần áo tôi mặc không có khoe da thịt, và tôi đã không mặc bộ đồ với màu sắc tươi sáng như một con chim đang khoe bộ lông của nó.

Tôi nghĩ các đám con trai thích nó bởi vì nó hấp dẫn mà không đáng sợ.

Nếu như chúng biết được…

Chuông reo, tôi là người đầu tiên bước ra khỏi cửa. Tôi không chạy, nhưng di chuyển nhanh chóng hướng về cầu thang lên tầng ba và đi đến nhà vệ sinh nữ.

Đã có nửa tá con gái ở đó, điều đó có nghĩa là tôi phải đợi. Tôi lo lắng nhìn cánh cửa phòng vệ sinh, cảm thấy tim mình như rơi xuống mỗi khi có ai đó bước vào.

Ngay khi có một chỗ trống, tôi len vào và khóa cửa lại. Tôi dựa vào tường và thở ra từ từ. Đó không phải là thở phào nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm ngụ ý là bạn cảm thấy tốt hơn. Tôi sẽ không cảm thấy tốt hơn cho đến khi tôi về nhà. Không, tôi chỉ cảm thấy bớt bứt rứt hơn thôi.

Phải mất năm phút trước khi tiếng ồn của những người khác trong phòng vệ sinh dừng lại. Tôi lén nhìn khoảng trống phía dưới tường ngăn cách giữa các phòng để chắc chắn ở đó không có ai khác. Tôi ngồi trên nắp bồn cầu, lấy cái túi màu nâu của tôi để bắt đầu ăn trưa.

Bây giờ, ăn trưa trong nhà vệ sinh trở thành một thói quen. Mỗi ngày đi học, tôi sẽ hoàn thành bữa trưa trong túi màu nâu của mình, sau đó tôi làm bài tập về nhà hoặc đọc một cuốn sách cho đến khi hết giờ ăn trưa. Cuốn sách duy nhất trong túi của tôi mà tôi chưa đọc là ‘Chế độ tam hùng’, nói về tiểu sử của ba thành viên dẫn đầu chế độ bảo hộ. Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ dành thời gian lâu nhất có thể cho bài tập của Mr. Gladly trước khi đọc, bởi vì tôi không thích cuốn sách này. Tiểu sử danh nhân không thuộc sở thích của tôi, đặc biệt là khi tôi nghi ngờ rằng tất cả đều được dàn dựng.

Dù kế hoạch của tôi là gì, tôi thậm chí còn không có cơ hội hoàn thành gói pita của mình. Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở. Tôi đóng băng. Tôi cố làm cho cái túi không kêu loạt xoạt, để bất cứ ai cũng không biết những gì tôi đang làm, vì vậy tôi giữ im lặng và lắng nghe.

Tôi không thể nhận ra giọng nói. Tiếng ồn của cuộc trò chuyện bị che khuất bởi tiếng cười khúc khích và tiếng nước từ bồn rửa. Có ai đó gõ cửa khiến tôi nhảy dựng lên. Tôi mặc kệ, nhưng người ở phía bên kia vẫn liên tục gõ cửa.

“Có người” Tôi ngập ngừng nói.

“Chúa ơi, nó là Taylor!” Một trong những đứa con gái bên ngoài hoan hỉ la lên, và để đáp lại lời thầm thì của một đứa khác, tôi chỉ nghe loáng thoáng nó thêm vào: “Làm đi!”

Tôi vội vã đứng dậy, để cái túi màu nâu với cái miếng cuối cùng của bữa trưa rơi xuống sàn lát gạch. Lao vội ra cửa, tôi mở khóa và đẩy mạnh. Cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

Có tiếng ồn từ các phòng ở hai bên tôi, rồi một âm thanh xuất hiện phía trên tôi. Tôi nhìn lên để xem nó là gì, chỉ để bị hất nước vào mặt. Mắt tôi bắt đầu nóng rát, và tôi không nhìn thấy trong giây lát bởi chất lỏng nhói trong mắt và làm mờ kính của tôi. Tôi có thể nếm nó khi nó chảy xuống mũi và miệng tôi. Nước ép nam việt quất.

Tụi nó không dừng lại ở đó. Tôi đã có thể tháo kính ra kịp lúc để thấy Madison và Sophia đang đứng tựa trên đỉnh của phòng vệ sinh, trong tay mỗi đứa đều có sẵn chai nhựa. Tôi cúi xuống với hai bàn tay che chắn đầu mình ngay trước khi chúng đổ những thứ bên trong chai lên tôi.

Nó chảy xuống sau gáy tôi làm quần áo tôi ướt sũng. Tôi đẩy cửa ra một lần nữa, nhưng một đứa ở phía bên kia đang chặn lại bằng cơ thể của nó.

Nếu mấy đứa đổ nước trái cây và soda lên tôi là Madison và Sophia, có nghĩa là đứa ở phía bên kia cánh cửa là Emma, thủ lĩnh của bộ ba. Cảm thấy một cơn giận dữ bùng phát khi nhận ra điều đó, tôi đẩy mạnh cánh cửa, toàn bộ trọng lượng cơ thể tôi đập mạnh vào nó. Tôi đã không đạt được điều gì hết, đôi giày của tôi bị mất lực ma sát vì nước trái cây trơn trượt. Tôi ngã chạm đầu gối vào vũng nước.

Những chai nhựa rỗng có nhãn nước nho và nước ép nam việt quất rơi xuống đất xung quanh tôi. Một chai soda cam bật ra khỏi vai tôi và văng vào vũng nước trước khi lăn dưới vách ngăn vào phòng kế bên. Mùi của đồ uống trái cây và soda có vị ngọt đến phát bệnh.

......... còn tiếp

P/s: 1 chương dài quá nên ta mạn phép tách ra làm hai nha :)

Bạn đang đọc Côn Trùng ( Dịch ) của Wildbow
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bookworndaoistpriest
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.