Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngoại thất của Triệu Trữ Cẩm (1)

Phiên bản Dịch · 1176 chữ

Về nhà, Đàm Tư Văn và An Định Hầu phu nhân nói chuyện, mọi người chỉ nói Cửu hoàng tử xưa nay kiêu ngạo, cao quý, nhưng nhưng thật ra làm việc thoả đáng, còn khen ngợi Cửu hoàng tử, Cố Ngọc Khánh ngồi một bên không nói gì.

Buổi tối, Đàm Tư Văn đặc biệt sai người đun nước gừng đường đỏ cho Cố Ngọc Khánh uống, sợ cô sẽ bị cảm lạnh, nhưng sau khi Cố Ngọc Khánh uống vào, cảm thấy bụng dưới hơi nóng, vì thế mà phát run. ban đêm cứ lật qua lật lại không thể nào ngủ được.

Khi tiếng mõ vang lên ba lần bên ngoài, cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng cô mơ thấy rất nhiều chuyện, giấc mơ là ở kiếp trước, nàng ở Ngưng Hương uyển cùng Tiểu Huệ nhi thả diều, hai người so xem ai thả cao, nàng tham thả, thả cao hơn, ai ngờ không đề phòng, con diều mắc lại trên cây bạch quả.

Lúc ấy cũng không có ai , ở hậu viện phủ hoàng tử không có nam đinh, cô đang lo thì Tiêu Trạm Sơ đi đến, nhúng một cái giúp cô lấy nó xuống.

Sau khi gỡ xuống, hắn nhìn con diều rồi vuốt ve một phen, chậm rãi hỏi nàng: “Cứ như vậy chơi vui sao? Cố Ngọc Khánh nhìn thiếu niên mặt mày thanh quý, liền muốn tiến lên nói: "Chơi vui, chơi vui, ta cảm thấy chơi thật vui!?” Nhưng cô chưa kịp nói gì thì đã tỉnh dậy.

Trong đêm đen, Cố Ngọc Khánh mở to hai mắt nhìn hoa văn trên đỉnh lều gấm, nghĩ đến giọng điệu của anh, ánh mắt, luôn cảm thấy hắn ta hỏi ngược lại, tựa hồ có chút mỉa mai, như hôm nay, ánh mắt cũng như vậy.

Cô lăn lộn, thở một hơi dài nhẹ nhõm, nghĩ rằng thật đúng là tốt quá.

Cả đời này, nàng không cần gả cho hắn, không cần chịu ủy khuất, không cần nhìn sắc mặt hắn, lại càng không chết sớm.

Sáng sớm hôm sau, ma ma bên người An Định Hầu phu nhân gọi nàng qua, sau khi đi qua nàng thấy đại tẩu Đàm Tư Văn, đang ngồi bàn bạc với nương nàng, bà rất nghiêm túc.

Cố Ngọc Khánh liền cảm giác được, liền ra vẻ không biết, cười tiến lên hành lễ.

An Định Hầu Phu Nhân nhìn nữ nhi nửa ngày, mới nói: "Con đã nghe ai về chuyện của Triệu Trữ Cẩm?"

Cố Ngọc Khánh tự nhiên không chịu tiết lộ, chẵng lẻ lại nói là do đời trước đã xảy ra nên biết, hay nói đời trước nàng gả cho Tiêu Trạm Sơ bị người ta hại chết, nói như vậy chỉ sợ dọa mọi người.

Nàng thờ ơ nói: "Chuyện này làm sao con nhớ được, dù sao con cũng nghe thấy vài người nói chuyện đó, còn nói đến có đầu có đuôi."

An Định Hầu phu nhân cau mày, Đàm Tư Văn nháy mắt ra hiệu bà đừng lo lắng, sau đó kéo Cố Ngọc Khánh lại, chân thành: "Ngọc Khánh, đây là việc lớn, muội phải suy nghĩ thật kỹ, việc này truyền ra đi, đối với Hầu phủ chúng ta thanh danh cũng không tốt, chúng ta phải biết, đến cùng là chuyện như thế nào, là người nào ở bên ngoài nói huyên thuyên."

Cố Ngọc Khánh vừa nghe lời này liền minh bạch rồi, chính nương nghe nói tin tức, ngoài miệng trấn an nàng, nhưng kỳ thật căn bản không dám khinh thường, đã cho người đi thăm dò, việc này tự nhiên nhất tra một cái, nay cùng nàng nói này, là muốn truy cứu nguyên nhân.

Vì vậy, nàng ngẩn người nhìn đại tẩu, thở dài nói: "Đại tẩu, dù sao muội cũng nói rồi, e rằng không phải một người nói, bất quá cũng là chưa hẳn dám bên ngoài nói?"

Nhất thời lại nghi ngờ nói: "Lúc đầu không phải, sợ là không phải thuộc hạ nói, các chủ tử ngược lại không biết?"

An Định Hầu Phu Nhân cùng Đàm Tư Văn liếc nhau, đều cảm thấy này có thể là thật , dù sao Triệu Trữ Cẩm dưỡng Trần Giai Nguyệt kia ở cái hẻm nhỏ, lui tới đều là nhà nghèo, mướn cái gã sai vặt nha hoàn cũng đều là cấp thấp, có lẽ là những nha hoản bà vú đó biết?

An Định Hầu Phu Nhân suy nghĩ cẩn thận này, nhân tiện nói: “Ngọc Khánh, con về đi, ta và đại tẩu ngươi có chuyện cần nói.” Cố Ngọc Khánh cố ý nói: "Nương, người phái người đi thăm dò? Rốt cuộc tra được có hay không?"

Vẻ mặt của An Định Hầu phu nhân đông cứng lại, bà thở dài: "Con về trước đi, nương sẽ báo cho con khi có tin tức." Cố Ngọc Khánh: "Vậy thì con sẽ quay lại tiếp tục chép kinh thư."

Nàng sao chép "Kinh A Di Đà Phật", là vì Triệu Trữ Cẩm sao?

Khuôn mặt An Định Hầu phu nhân đột nhiên lộ ra một tia tức giận: "Không cần sao chép, sao chép có ích lợi gì!"

Ai mà không giận được, nữ nhi của mình ở nhà vì vị hôn phu tương lai sao chép kinh thư, kết quả người ta ở bên ngoài nuôi ngoại thất. Khi An Định Hầu phu nhân nghĩ đến điều này, bà còn tức giận hơn trượng phu nuôi con nhỏ bên ngoài.

Trước đây, An Định Hầu phu nhân là hiền lành, không bao giờ nổi nóng, người ta nói bà là người tốt, giờ đột nhiên xảy ra chuyện này khiến Cố Ngọc Khánh choáng váng.

Có chút đau lòng, lập tức nói: "Ngọc Khánh, nương cũng là sợ ngươi mệt , ngươi trở về nghỉ ngơi là được, kinh thư trước không cần sao chép, không đáng. "

Cố Ngọc Khánh: "Nha ... Được rồi."

Lập tức đi ra, đi ra sau, cũng là trong lòng nhảy nhót, rất thích.

Xem ra hôn sự của nàng cùng Triệu Trữ Cẩm không cần lo lắng, mẫu thân sẽ an bày, cho dù cha bận tâm mặt mũi nhưng nhưng cũng buột cha phải lui.

Nàng vui vẻ trở về phòng một hồi, vừa vào phòng liền nhìn thấy "Phật thuyết kinh A Di Đà", trước tiên hạ lệnh cho Tiểu Huệ: "Đốt sạch đi, đừng để ta nhìn thấy!"

Sau khi đốt xong, phòng như chiếc gạc lồng khói.

Trước đây nàng không có tâm trạng, nghĩ đến Triệu Trữ Cẩm, nghĩ sớm muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này, hiện tại đã dẹp bỏ được rồi, nàng có thể nghĩ đến phương pháp kiếm tiền.

Cô hỏi Tiểu Huệ, "Ta có bao nhiêu tiền trong người, em đã đếm chưa?" Tiểu Huệ sửng sốt: "Bạc? Tiểu thư, trong phòng chúng ta có bacj sao?"

Cố Ngọc Khánh: "Tại sao không có?"

Bạn đang đọc Con Dâu Hoàng Gia (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.