Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay giày

Phiên bản Dịch · 1103 chữ

Nhất thời chủ tớ hai người đã đến phía trước Bích Nguyệt hiên, vào mùa thu là thời điểm hoa cúc nở rộ, lúc này, bất kể đi đến nhà ai, luôn thấy có thảm hoa cúc, uốn thành hình dáng lạ thể hiện sự giàu có của chủ nhân.

Phủ của công chúa Vân Trường cũng không ngoại lệ, có hàng chục cái bình, cao khoảng bảy tám thước, với nhiều chủng loại, bao gồm có màu đỏ thẫm, màu tím kim mang, màu vàng, uốn thành hình dáng Dương Phi say rượu, v.v., đã kích động một nhóm các cô nương.

Cũng có một vài tiểu thư trẻ tuổi đang trải chăn thổ cẩm kết thành cặp chơi đấu bách thảo. Một số đang buộc thắt nút bằng dây kéo chúng lại với nhau, thú vị vô cùng, lúc Cố Ngọc Khánh đến có người quen gọi nàng: "Ngọc Khánh tỷ tỷ mỗi khi đấu bách thảo đều thắng, mau đến đây giúp muội thắng."

Gọi nàng chính là biểu muội Hoắc Như Yến, nàng là nữ nhi của Hoắc đại tướng quân, là cậu của Cố Ngọc Khánh, mà bên cạnh cùng nàng đấu thảo, cũng là nữ nhi của Phùng đại tướng quân, Phùng Tử Thu.

Phùng đại tướng quân là biểu ca của Hoàng quý phi , cũng là nhờ Hoàng quý phi trợ lực, này Phùng Tử Thu bất quá mười lăm tuổi thôi, tuổi còn nhỏ liền mến mộ Cửu hoàng tử, đây là điều mà mọi người đều biết.

Cố Ngọc Khánh và Phùng Tử Thu ở kiếp trước có quan hệ không tốt, bây giờ nhìn thấy bộ dạng khiêu khích của nàng ấy, liền cũng tiến lên, cầm trong tay bách thảo, cùng Phùng Tử Thu đấu, đang muốn so đấu liền nhìn thấy mấy cái thân ảnh đi tới, mỗi người đều là phong thái tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, mà trong đó có một vị là Tiêu Trạm Sơ.

Đôi mắt sáng của Tiêu Trạm Sơ lướt qua Cố Ngọc Khánh.

Cố Ngọc Khhắn dường như cảm nhận được sự khinh bỉ và coi thường của hắn ta, cổ tay hắn ta dừng lại ở đó.

Tiêu Trạm sơ nhất định là khinh thường đồ chơi trẻ con này, mà chính mình cũng mười chín tuổi, lại muốn cùng một cái bé gái mười lăm tuổi mà so cái này ......

Trái tim của Cố Ngọc Khánh dành cho cuộc thi đột nhiên biến mất, cô cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Một vài người vừa đi qua nhanh chóng bước lên phòng trưng bày hoa, qua cổng lưỡi liềm biến mất, nhưng hầu hết các nàng gái ở đây mặt đỏ bừng, cả người đều mất đi vẻ sảng khoái của đấu bách thảo trước đó, bắt đầu ngượng ngùng đứng lên.

Phùng Tử Thu nhấp môi cười: "Vừa rồi Cửu ca đang xem ta, bắt quá như thế nào hắn lại không chú ý đến ta? Chẳng lẽ là ngượng ngùng?"

Lời này nói được, so với ăn mật còn ngọt hơn.

Cố Ngọc Khánh chỉ cười nhẹ không nói, mà Hoắc Như Yến ở bên cạnh nói: "Ta cũng nghĩ vừa rồi hắn nhìn ngươi."

Phùng Tử Thu kích động, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Kỳ thật ta cũng rất nhiều ngày không gặp hắn, hắn ngày xưa đối xử mọi người lạnh nhạt, Ta dù cùng hắn là thân thích, lại không thế nào để ý tới, không nghĩ tới hôm nay đặc biệt nhìn ta ......

Sau đó hai nàng gái nhỏ nói chuyện rôm rả.

Cố Ngọc Khánh nghe được buồn cười, ngay cả thưởng cúc cũng không nguyện ý , lúc này đi qua tìm đại tẩu.

Nàng đã mười chín tuổi rồi, bởi vì trước đó Triệu Trữ Cẩm giữ đạo hiếu nên mới bị trì hoãn, năm sau làm lễ báo hiếu cũng hợp lý, nhưng rõ ràng Triệu Trữ Cẩm không có dự định thành thân với nàng.

Nàng vẫn muốn tìm một cuộc hôn nhân tốt đẹp cho mình càng sớm càng tốt,không phải lại cùng cô nương gia xen lẫn trong cùng một chỗ, chính nàng đều cảm thấy e lệ. Ai biết rằng khi vừa bước vào, nàng liền thấy đại tẩu Đàm Tư Văn đi tới, nhìn xuống đôi giày của nàng.

Cố Ngọc Khánh muốn trốn, lại không tránh thoát.

Đàm Tư Văn: "Giày bị ướt, sao muội không quay lại nói với ta? Nếu cái lạnh xâm nhập vào cơ thể, sẽ lại phát bệnh." Cố Ngọc Khánh thắc mắc: "Làm sao đại tẩu biết được?"

Đàm Tư Văn nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi a!"

Đàm Tư Văn thở dài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, liền lôi kéo Cố Ngọc Khánh vào phòng sau để thay giày, giày là giày sa thắn màu cánh sen, tuy mới nhưng rất thoải mái, ôm chân.

Cố Ngọc Khánh còn đang khó hiểu: "Đại tẩu, tẩu có tài dự đoán tương lai sao?"

Đàm Tư Văn thở dài: "Còn dám nhắc tới, là Cửu điện hạ vừa mới nói, ngươi, ngươi a!" Cố Ngọc Khánh khó hiểu.

Hắn ta đến nói với đại tẩu chuyện này?

Đàm Tư Văn lần này mới nói, hóa ra sau khi Tiêu Trạm Sơ đến, những người khác đã đi chúc thọ, nhưng Tiêu Trạm Sơ đã cùng với công chúa Vân Trường nói chuyện, vô tình nhắc đến việc vừa mới ở bên hồ, lấy một cành dương liễu để chơi kiếm, nhưng vô tình làm nước bắn vào giày của con gái của An Định Hầu.

Cố Ngọc Khánh nhất thời không nói gì.

Cố Ngọc Khánh không muốn cho người nhà biết nàng đã gặp hắn ta, nhưng hắn nghĩ lý do cũng tốt, trước mặt mọi người, vậy mà cùng tất cả mọi người nói rõ.

Đàm Tư Văn nhìn làn da trắng hồng như ngọc của Cố Ngọc Khánh, nhíu mày, cắn môi, có chút tức giận thở dài.

Thường ngày, biết tính tình của đại tẩu, cái này nhất định là vừa thẹn vừa xấu hổ, liền an ủi: "Kỳ thật cũng không có gì, hắn dù thân phận quý giá, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, cũng không có chú ý nhiều như vậy."

Cố Ngọc Khánh trong lòng vẫn đang suy nghĩ, là tuổi còn nhỏ, nhưng về sau cưới nàng, nàng sao có thể không giải thích giúp chứ? Bất quá lời này cuối cùng không đối bên ngoài nói, cũng chỉ là mình buồn buồn ngẫm lại thôi.

Bạn đang đọc Con Dâu Hoàng Gia (Dịch) của Nữ Vương Không Ở Nhà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LamLinhNgoc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.