Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thuyết thư lão nhân và cô nương bím tóc lớn

Phiên bản Dịch · 1832 chữ

Đồng ruộng mênh mông, một chiếc xe ngựa tinh xảo, rộng lớn chạy trên đường, thổi bay lên một đường bụi bặm, cát vàng đầy trời.

"Nhuế tỷ tỷ cảm thấy phong cảnh ở đây thế nào?"

Nghiêm Thiệp mở rèm xe, chỉ vào trời đất rộng lớn bên ngoài, mỉm cười nhìn giai nhân đối diện.

Nhuế Ngọc hờ hững quay đầu qua, không nói một lời nào.

Nghiêm Thiệp khẽ thở dài:

"Nhuế tỷ tỷ, suốt dọc đường tỷ không chịu để ý tiểu đệ, có phải vẫn còn giận đệ không? Ôi, tiểu đệ thành thật xin lỗi tỷ mà.”

Hắn nói như vậy, biểu cảm trên mặt lại không mảy may xấu hổ.

Đang nói, hắn lấy ra một hộp cơm, bên trong dùng đĩa lớn đĩa nhỏ đựng rất nhiều món ăn tinh xảo. Vừa mở ra, liền có mùi thơm mê người truyền ra.

Ngửi được mùi hương này, đôi mắt cố nhắm của Nhuế Ngọc chợt mở ra, nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp phía đối diện.

Người kia cười nói:

"Sao vậy, có phải giống hệt món trước kia Nhuế tỷ tỷ, tỷ đã làm cho tiểu đệ ăn phải không, kì thực tiểu đệ ngoại trừ phương diện võ học có chút thiên tư ra thì phương diện nấu nướng cũng không kém, Nhuế tỷ tỷ, tỷ nếm thử đi."

Hắn đưa qua một đôi đũa.

Nhuế Ngọc chau mày nhìn chằm chằm hắn, cuối cùng không nhịn được nói:

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, rơi vào tình cảnh như hôm nay rồi, là bản thân ta nhìn người không rõ, đã tin lầm tiểu nhân vô tình vô nghĩa như ngươi. Bây giờ đã rơi vào tay ngươi, muốn giết muốn xử thế nào thì tùy, ngươi cần gì phải làm bộ làm tịch như thế?”

Nghiêm Thiệp thở dài nói:

"Hóa ra trong mắt của Nhuế tỷ tỷ, tiểu đệ đã ghê tởm như vậy rồi sao? Kì thực đến tình cảnh như hôm nay, tỷ đối với đệ mà nói đã sớm không còn giá trị, chỉ có tình cảm. Vì vậy, bây giờ tiểu đệ là thật lòng đối xử với tỷ tỷ, làm thế nào tỷ tỷ cũng không tin.”

"Tình cảm, ngươi có thứ này sao?"

Nhuế Ngọc phát ra một tiếng cười lạnh, nghĩ đến trước kia bản thân bị người trước mặt lừa xoay như chong chóng, vẫn một mực cho rằng hắn là thật lòng đối xử với mình, nhất thời trong lòng vừa bi thương vừa tức giận.

Nghiêm Thiệp nói:

"Tiểu đệ thật sự hoàn toàn không phải thứ gì tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là một người, con người không phải cây cỏ, ai có thể vô tình chứ? Chỉ có điều đối với tiểu đệ mà nói, lợi ích và an nguy của bản thân lớn hơn tất cả mà thôi. Trước kia sự tồn tại của tỷ tỷ đối với đệ mà nói là một loại đe dọa, cho nên đệ mới đối xử với tỷ như vậy. Nhưng cơ nghiệp của Ma giáo hiện nay đã triệt để rơi vào tay đệ, tỷ đương nhiên không có đe dọa đáng nói nữa, giữa tỷ và đệ tất nhiên chỉ còn lại tình cảm tỷ đệ ngày xưa.”

Thấy Nhuế Ngọc không đáp, Nghiêm Thiệp tiếp tục nói:

"Tiểu đệ mãi mãi cũng không quên được, năm đó là tỷ tỷ cứu đệ ra từ trong trời băng đất tuyết, ban cho đệ hy vọng và cuộc đời mới, mười năm nay nhẹ nhàng khuyên bảo, để đệ có cơ hội vượt trội hơn người, thậm chí trở thành chủ nhân của thiên hạ đệ nhất đại giáo này. Tất cả những thứ này đều là tỷ tỷ ban cho, đại ơn này, đệ suốt đời khó quên.”

Nét mặt của hắn vô cùng chân thành.

"Vì vậy ngươi phản bội ta, chuyện này chính là báo đáp của ngươi?"

Nhuế Ngọc phẫn nộ gào nói.

Nghiêm Thiệp thở ra một hơi:

"Chuyện này thực ra phải trách tỷ tỷ rồi.”

Nhuế Ngọc suýt nữa nhảy lên:

"Trách ta?”

Nghiêm Thiệp nói:

"Ai bảo lúc trước nơi tỷ tỷ đưa đệ đến là Ma giáo, từ nhỏ trưởng thành ở nơi như vậy, lẽ nào tỷ còn hi vọng đệ sẽ trở thành một đứa bé ngoan ngoãn trung thực sao?”

Nhuế Ngọc nhất thời không lời nào để nói.

Trên đời tuy có người gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nhưng chung quy vẫn là thiếu số, người mà trưởng thành ở nơi như Ma giáo kia, trở thành một người xấu tâm cơ thâm sâu, cũng là chuyện vô cùng hợp lí.

Nàng chẳng hề biết, bản thân Nghiêm Thiệp đã có đủ ý thức của người trưởng thành, Ma giáo mười năm nay tuy đã thay đổi hắn rất nhiều, nhưng chuyện thật sự khiến hắn thay đổi như hiện tại, vẫn là những chuyện trước đây đã trải qua trong một tháng kia.

Nếu như nàng gặp gỡ hắn sớm một tháng, có lẽ tất cả đều sẽ không giống nhau.

Nghiêm Thiệp ngồi xuống cạnh nàng, vén mái tóc mềm mại và sáng bóng của nàng, ôn nhu nói:

"Tất cả đều đã qua rồi, lúc trước đệ lừa gạt tỷ tỷ như thế thật sự không đúng.

Nhưng kì thực đối với tỷ tỷ mà nói, mọi thứ của ma giáo chẳng hề quan trọng, tỷ chỉ cầu báo thù mà thôi. Bây giờ Phạm Mịch đã chết, người đó đệ nhất định cũng sẽ tìm ra cho tỷ, sau đó đem hắn băm thành trăm mảnh, tỷ tỷ sao không mở rộng tấm lòng, tha thứ cho tiểu đệ?”

Nhuế Ngọc lạnh lùng lườm hắn, nghiến răng nói:

"Đợi sau khi ngươi giết được người đó, rồi hẳn nói đến chuyện khác!"

Nói xong, nàng một lần nữa nhắm mắt lại, dường như không muốn nhìn thấy người trước mặt.

Nghiêm Thiệp không khỏi cười khổ, biết hành vi trước kia của bản thân đã khiến cho trái tim của cô gái trước mặt này bị tổn thương, lần nữa chịu cùng một đả kích. Nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, cuộc đời này của nàng cũng sẽ không tha thứ cho hắn.

Nhưng hắn cũng không hối hận gì, chính như hắn đã nói, chỉ có bản thân là quan trọng nhất, duy chỉ có lợi ích của bản thân được bảo đảm trước tiên, hắn mới nói chuyện tình cảm.

Nếu không thì ân tình to đi chăng nữa, trong mắt hắn, cũng chỉ là có hay không cũng không quan trọng.

Giữ lại Nhuế Ngọc, đối với hắn mà nói thà là nhớ ân, còn hơn nói hắn cô quạnh, muốn tìm một người có thể tâm sự.

Nơi cao vô cùng lạnh lẽo, đi đến được tình cảnh này của hắn, nhìn xuống dưới, sớm đã không tìm được một người tri kỷ, chỉ có lợi ích tranh chấp, âm mưu toan tính không đếm xuể.

Duy chỉ có đối diện với cô gái trước mặt này, hắn mời nói một chút lời tâm tình, tất nhiên cũng chỉ có vậy mà thôi.

Người vô tình đã định trước cô độc.

......

Trong một quán trọ bình thường, bởi vì đã được đặt trước, chật ních người, trong đó không thiếu người giang hồ mang theo đao kiếm.

Nghiêm Thiệp dẫn Nhuế Ngọc đi vào.

Hắn một thân hắc y, dáng người mảnh khảnh, nhìn từ vẻ ngoài không khác biệt mấy thanh niên 17 18 tuổi. Trên mặt luôn mang theo nụ cười rạng rỡ và ấm áp, làm cho người khác đã nhìn liền nảy sinh thiện cảm, vầng trán thanh tú, càng thu hút được không ít tiểu cô nương liếc mắt đưa tình.

Còn về Nhuế Ngọc bên cạnh hắn, mặc dù đã xấp xỉ 30 tuổi, nhưng nàng nội công thâm hậu, nhìn với mấy cô gái 20 tuổi cũng không có khác biệt là bao, trẻ trung xinh đẹp. Một chiếc váy mỏng bó thân màu trắng, lại không che hết dáng người lả lướt đường cong hoàn hỏa kia cùng đôi chân ngọc ngà thon dài kia.

Nhưng cũng rắc rối cũng không có xuất hiện giống trong tưởng tượng, bởi vì người của thời đại này dám ở trên đường trêu chọc con gái chung quy ít lắm, bởi vì trên đời này luôn có không ít tiểu hiệp đang đợi anh hùng cứu mỹ nhân, dần dà, loại lưu manh kia đã mai danh ẩn tích rồi.

Tìm được cái bàn dài gần cửa sổ ngồi xuống, Nghiêm Thiệp đã gọi rất nhiều món, chỉ có rượu là không gọi.

Hắn không có thói quen uống rượu.

Chính xác mà nói, người rất tự kiềm chế như hắn, đặc biệt ít có thói xấu.

Không uống rượu hay là hút thuốc lá, tuy bây giờ quyền cao chức trọng, cũng chưa từng chạm qua một người phụ nữ nào, chưa từng cùng người khác đánh cược một đồng nào.

Yến Tửu Sắc Đổ bốn cái này đối với người khác mà nói là tật xấu và cám dỗ lớn nhất, ở trên người hắn một tí xíu cũng tìm không thấy, có lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự hắn có thể trở thành cao thủ đỉnh nhất thiên hạ hiện nay.

(Yến Tửu Sắc Đổ: là thuốc lá, rượu chè, mỹ sắc, bài bạc)

Nhưng Nhuế Ngọc lại thích uống rượu, trong khoảng thời gian ấy bị Nghiêm Thiệp nhốt vào thánh đường, ngày nào nàng cũng uống say bí tỉ, may mà giáo chúng bên ngoài không biết, nếu không thì không biết sẽ nảy sinh thái độ gì đối với vị thánh nữ này.

Nghiêm Thiệp không có gọi rượu, nàng lại gọi ngay một hủ lớn, mở ra liền há miệng uống liên tục, phong thái hào sảng thu hút được cái trợn mắt cứng họng của người xung quanh.

"Tỷ tỷ tửu lượng tốt!"

Một tiểu cô nương đi đến bên cạnh này, khâm phục nói.

Đây là một bé gái chải đôi bím tóc to vừa đen vừa sáng, nhìn khoảng 16 17 tuổi, có một đôi mắt to long lanh, còn muốn đen hơn, sáng hơn hai bím tóc.

Nghiêm Thiệp nhìn kỹ cô ta một cái, ánh mắt chuyển sang bên cạnh cô ta, đằng kia còn có một ông lão quần áo tả tơi tóc bạc trắng, trong tay đang cầm điếu thuốc. Đây chắc chắn là gia gia của cô ta.

Ông lão kia cũng chú ý đến hắn, hướng hắn lộ ra một nụ cười mang theo thâm ý, liền sau đó đi lên một cái bục cao, híp mắt nói:

"Chư vị tạm yên lặng một chút, nghe lão hủ kể một chuyện lớn chấn động nhất trong võ lâm hiện nay.”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 52

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.