Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma quỷ!

Phiên bản Dịch · 1890 chữ

Cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, bầu trời lạnh lẽo.

Lý Tầm Hoan nhìn thân thể Bạch Thiên Vũ đang ngã xuống, trầm mặc rất lâu mới nói:

"Nghiêm giáo chủ, toàn bộ chuyện này ngài đều đã tính toán xong cả rồi.”

"Không biết Lý Thám Hoa có nhận xét gì không?"

Nghiêm Thiệp mang theo ý cười hỏi.

"Khi bắt đầu cậu nói chỉ cần Bạch huynh có thể trên đao đánh bại cậu, thì cậu sẽ buông tha cho Hoa cô nương, đây vốn là một cái bẫy."

Lý Tầm Hoan trầm ngâm nói.

"Quý giáo chính là thiên hạ đệ nhất đại giáo, thế lực to lớn, bất luận là ai cũng không muốn làm kẻ địch với quý giáo, Bạch huynh cũng vậy.”

"Lúc đầu cậu bức sát mà đến, Bạch huynh không còn lựa chọn khác, chỉ có thể liều chết một trận với cậu, khi đó tình trạng toàn thân của huynh ấy điên cuồng nhất, mạnh mẽ nhất, bởi vì huynh ấy không còn đường lui.”

"Nhưng khi cậu nói ra câu nói kia, bất luận có phải cậu nói dối hay không, thì chắc chắn là đã đưa cho Bạch huynh một tia hy vọng, khí thế của huynh ấy vô hình trung yếu đi một ít."

Trên mặt ông ta lộ ra bi thương, sau đó tiếp tục nói tiếp:

"Tiếp theo cậu cố ý thua trong đao pháp cuối cùng, thậm chí vứt bội đao ra, khiến Bạch huynh hoàn toàn không ngờ đến, càng thêm mừng rỡ chiến thắng hơn, toàn thân của huynh ấy liền xuất hiện một lỗ hỏng cực lớn.”

"Còn cậu sớm đã đợi cơ hội này, liền dùng tư thế nhanh như chớp, đánh vào tử địa của Bạch huynh đến chết.”

"Đồng thời, cậu vì đề phòng ta ra tay, còn nhân lúc cậu cùng Bạch huynh giao chiến, chúng tôi đều đang tập trung tinh thần cao độ, đã phái thủ hạ bắt cóc đứa bé vừa mới chào đời của Bạch huynh, lợi dụng điểm yếu uy hiếp huynh ấy. Đây chính là kế hoạch của cậu, đã tỉ mỉ lại còn ngoan độc."

Nghe xong lời nói của Lý Tầm Hoan, đám người Hoa Bạch Phụng đều nín thở, nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp không nén nổi ngập tràn hoảng sợ, bọn họ không cách nào tưởng tượng được, trong khoảnh khắc chớp nhoáng vừa rồi, chàng trai nhìn có vẻ chỉ có mười tám tuổi này, lại có thể nghĩ ra nhiều âm mưu như vậy, cuối cùng đánh vào địa tử của người anh hùng một đời Bạch Thiên Vũ đến chết.

Bị mọi người nhìn, Nghiêm Thiệp khẽ cười, vỗ vỗ tay:

"Lý Thám Hoa quả nhiên là người thông minh, trong phút chốc đã nhìn thấu kế sách nông cạn này của bổn tọa.”

Lý Tầm Hoan chỉ có thể cười khổ một cái.

Nghiêm Thiệp lại nhìn đám người Bách Hiểu Sinh:

"Thực ra bổn tọa vô cùng tinh tưởng thái độ làm người của Lý huynh, nhưng Bạch Thiên Vũ chung quy vẫn là một tuyệt đỉnh cao thủ. Trong lúc giao chiến với hắn, ngộ nhớ Lý huynh dùng phi đao "lệ bất hư phát" kia đánh úp, vậy thì bổn tọa e rằng cũng chỉ có thể ra trận chưa thắng thì đã chết trước rồi. Tính mạng của bản thân sao có thể giao cho người khác được chứ? Vì vậy bổn tọa mới không thể không ra hạ sách này, sai người bắt cóc đứa bé này, nói ra lại vô cùng hổ thẹn.”

Đang nói, hắn hạ lện thả đứa bé.

Lý Tầm Hoan đón lấy đứa bé, sau đó đem nó giao cho mẫu thân của nó, lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp, nói:

"Với võ công của Nghiêm giáo chủ, kì thực muốn giết Bạch huynh chẳng phải trở ngại đặc biệt gì, tại sao vẫn phải hạ kế sách như vậy?”

"Sự tình đã có thể tiết kiệm sức lực, tại sao bổn tọa còn phải phí nhiều công sức?"

Nghiêm Thiệp vẫn là nụ cười kia.

"Vả lại có mặt Lý Thám Hoa ở đây, bổn tọa nếu không làm như thế, làm sao thu dọn được Bạch Thiên Vũ đơn giản như vậy?”

Lý Tầm Hoan thở dài một hơi:

"Các hạ còn trẻ tuổi mà tâm cơ đã sâu như vậy, chỉ e rằng chẳng phải chuyện tốt gì.”

Nghiêm Thiệp gật đầu nói:

"Đa tạ Lý Thám Hoa nhắc nhở, sau này bổn tọa sẽ chú ý.”

Lý Tầm Hoan nhất thời nói không nên lời, ông ta chưa từng gặp kẻ xấu xa nào không biết xấu hổ như vậy.

Lúc này, bên kia Hoa Bạch Phụng đang ôm thi thể Bạch Thiên Vũ đột nhiên thét lớn một tiếng, đứng dậy, dùng ánh mắt thù hận nhất nhìn Nghiêm Thiệp.

"Ngươi đã giết chàng ấy, ta muốn ngươi phải trả giá!"

Cô ta không biết từ đâu lấy ra một thanh đao, thi triển đao pháp tương đồng với Bạch Thiên Vũ, nhắm vào Nghiêm Thiệp.

"Không thể được!"

Nét mặt của Lý Tầm Hoan liền biến đổi, tính can ngăn nhưng đã không còn kịp nữa, đao thế của Hoa Bạch Phụng đã hoàn toàn bao phủ Nghiêm Thiệp.

Người kia lại thong thả, ung dung, trên mặt lộ ra một nụ cười đen tối.

Thời khắc đao thế của Hoa Bạch Phụng ép xuống, toàn thân của hắn phát ra vô số ánh sáng rực rỡ, hai màu kim ngân ngưng kết ở bàn tay, hướng về phía không trung bắt lấy, xé rách đao thế khắp bầu trời, phá mở lưỡi đao sắc bén. Cuối cùng, xuyên qua ngực của Hoa Bạch Phụng, bóp nát trái tim của cô ta.

Máu tươi bán tung tóe trên mặt đất, màu đỏ thẩm diễm lệ nhuộm khắp mặt đất, bầu trời lại rơi trận tuyết lớn.

Tuyết trên đất tự nhiên thành màu đỏ.

Tuyết đỏ.

Phi đao trong tay Lý Tầm Hoan hiện ra, nhưng mãi cho đến lúc Hoa Bạch Phụng chết, ông ta vẫn không thể phóng thanh đao đó.

Bởi vì ông ta không tìm được cơ hội.

Ông ta biết, chỉ cần ông ta ra tay thì chắc chắn sẽ phải chết!

Hoa Bạch Phụng không phải Bạch Thiên Vũ, đối mặt với cao thủ như Bạch Thiên Vũ đây, Nghiêm Thiệp phải tập trung tinh thần cao độ, không cách nào đề phòng một đao của Lý Tầm Hoan. Nhưng nếu chỉ đối mặt với Hoa Bạch Phụng, hắn chỉ cần sử dụng ba phần tinh lực là đủ rồi, bảy phần còn lại thì toàn bộ dùng để đề phòng Lý Tầm Hoan.

Tứ chiếu thần công đại thành của hắn, cho dù chỉ là bảy phần sức mạnh, cũng đủ khiến cho Lý Tầm Hoan không tìm được cơ hội ra tay.

Tiểu Lý Phi Đao tuy "lệ bất hư phát”, nhưng Nghiêm Thiệp lại có thể khiến cho Lý Tầm Hoan phóng không được đao này.

Vì vậy cuối cùng ông ta chỉ có thể mở to mắt nhìn Hoa Bạch Phụng chết thảm ngay trước mắt còn bản thân lại bất lực.

Ông ta không hề có dũng khí liều mạng, nhưng ông ta càng biết, bản thân một khi mất mạng, trên dưới Thần đao đường này nhất định sẽ trốn không thoát thủ đoạn thâm độc của thiếu niên ma đầu trước mặt.

Ông ta cần phải sống sót, chuyện này càng cần dũng khí hơn.

"Có phải cảm thấy rất bất lực hay không?"

Nghiêm Thiệp lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh, lau chùi máu tươi trên tay, tư thế vô cùng tao nhã. Trên mặt từ đầu đến cuối ngập tràn nụ cười ôn hòa.

Nụ cười và máu tươi, hai thứ này chồng lên nhau trông có vẻ chỉ có trên người thiếu niên mười tám tuổi, Lý Tầm Hoan không ngừng rùng mình.

Một khắc trước, hắn còn cướp đoạt không chút nể nang sinh mạng của một người. Một khắc sau, hắn lại có thể dùng dáng vẻ dương quang nhất cười với ông ta.

Người thế này, dùng đáng sợ đã không đủ để hình dung nữa, đây là ma quỷ.

"Hoảng sợ à, đây chỉ là khởi đầu thôi, không bao lâu nữa, thánh giáo ta sẽ quét sạch toàn giang hồ một lần nữa, đến lúc đó bổn tọa hi vọng có thể nhìn thấy Lý Thám Hoa ông phóng đao kia hôm nay chưa phóng được.”

Nghiêm Thiệp ha ha cười lớn, lập tức gọi mấy người Bách Hiểu Sinh rời đi, bóng người đen nhánh ở nơi xa nhìn có vẻ càng thêm ngập tràn ma tính.

Nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, Lý Tầm Hoan trầm mặc rất lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm nói:

"Ông trời ơi, nhân gian này còn chưa đủ khổ sao, tại sao ông còn muốn để trên đời này xuất hiên thêm một tên ma quỷ nữa, than ôi……"

Ông ta ho một cách đau khổ.

"Thiếu gia……"

Nhìn thấy Lý Tầm Hoan vô cùng suy sụp, người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón kia không nhịn được mở miệng.

Lúc này, cô gái đang ôm hài nhi kia ngỡ ngàng nhìn hai thi thể trên mặt đất, bỗng nhiên khóc lớn.

Lý Tầm Hoan thở dài một tiếng, vừa chuẩn bị đi đến an ủi cô ta. Người kia lại bất ngờ buông đứa bé xuống, dùng ánh mắt khần khoản van nài nhìn chằm chằm ông ta, ngay sau đó móc ra một cây chủy thủy, cắm vào tim của chính mình.

Dòng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, biểu hiện lại mất đi một sinh mệnh, hài nhi mơ hồ không biết gì trên đất dường như có cảm ứng, khóc thút thít lớn lên.

Lý Tầm Hoan ngẩng mặt thở dài, vẻ mặt vô cùng bi tráng.

Người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón kia đi lên ôm lấy hài nhi ấy, than thở nó:

"Cô ta cùng Bạch đường chủ phu thê tình thâm, cũng biết thiếu gia sẽ không bỏ mặc đứa bé này không quan tâm, cho nên đã chọn đi theo Bạch đường chủ. Than ôi, chỉ đáng thương cho đứa bé này vừa mới mất đi phụ thân, bây giờ lại mất mẫu thân……”

Lý Tầm Hoan trầm mặc một lát, nói:

"Khi Bạch huynh chết, Thần đao đường nhất định sẽ sụp đổ. Trước tiên, đem Bạch huynh cùng hai vị phu nhân an táng, sau đó chúng ta dẫn theo đứa bé này, ngay trong hôm nay thì nhập quan.”

Người đàn ông vạm vỡ có râu quai nón gật đầu:

"Nô tài biết thiếu gia cậu là lo lắng ma giáo xuất hiện một giáo chủ như vậy, không lâu sẽ càn quét toàn võ lâm một lần nữa, gây tai họa cho thiên hạ, vì vậy muốn cố làm cho nhanh khiến nghĩa sĩ thiên hạ biết chuyện này, cũng có đề phòng.

Gió tuyết tung bay, trời đất bạc trắng, một chiếc xe ngựa chạy nhanh về hướng quan nội.

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.