Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy điệu

Phiên bản Dịch · 2403 chữ

Chương 2: Truy điệu

Nguyên Thần Phi gặp lại Lưu Dương nửa tháng sau đó.

Hôm nay là ngày nghỉ của anh, trên đường lái xe về nhà chợt bắt gặp vị bệnh nhân nọ rẽ vào trong một con hẻm. Từ sau hôm xảy ra chuyện lần trước, Nguyên Thần Phi luôn trăn trở về căn bệnh lạ này, hôm nay tình cờ gặp lại Lưu Dương nên anh chỉ đơn thuần muốn xem tình hình hiện giờ của bệnh nhân ra sao, nên lập tức dừng xe lại và đi theo.

Anh nhìn thấy Lưu Dương đứng trong một góc, nấp sau một vài chiếc rương cũ kỹ, hơi khom lưng nhìn thứ gì đó, anh còn cảm nhận được dường như Lưu Dương đang lẩm bẩm nói điều gì đó, nhưng thanh âm lại không rõ ràng, tiền đến gần hơn mới nghe thấy anh ta đang nói những gì:

- Mười, chím, tám...

Nguyên Thần Phi không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi:

- Này, anh đang làm gì vậy?

Lưu Dương giật bắn mình, quay người lại nhìn thấy Nguyên Thần Phi liền kéo anh nấp vào sau chiếc rương, sau đó đặt ngón tay trỏ lên môi ra dấu im lặng:

- Suỵt!

Nguyên Thần Phi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Lưu Dương hướng mắt ra ngoài nói với anh:

- Tới rồi.

Tới rồi?

Cái gì tới rồi?

Nguyên Thần Phi ngớ người ra nhìn theo thì thấy từ đâu bỗng xuất hiện một chiếc xe máy đột ngột lao qua và đâm sầm vào tường. Ssau đó người lái xe máy bị ngã lăn ra một đoạn rất xa.

Dõi theo hàng loạt hành động kì lạ xảy ra chớp nhoáng kia, Lưu Dương vừa vỗ tay bôm bốp vừa cười khoái chí:

- Anh nhìn thấy rồi chứ? Nhìn thấy chưa? Ngã rồi! Ngã thật kìa!

Nguyên Thần Phi ngạc nhiên tột độ khi thấy Lưu Dương như vậy, anh thật sự không hiểu người bệnh nhân cũ của mình đang làm gì nữa.

Tuy nhiên, hành vi hả hê hạnh phúc trước nỗi đau khổ của người khác từ Lưu Dương rõ ràng đã chọc giận người vừa bị ngã xe kia. Đối phương lồm cồm bò dậy và hét vào mặt anh:

- Có gì đáng cười chứ! Muốn chết à?!

Lưu Dương thấy vậy càng gầm to lên:

- Đúng thế ta đang muốn chết đấy! Chúng ta ai cũng sẽ chết! Chết sạch cho xem!

Anh ta nói xong liền ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài phớt lờ người lái xe kia.

Nguyên Thần Phi nhìn một lượt người lái xe vẫn còn ổn rồi chỉ vào đầu mình nói:

- Xin lỗi nhé, chỗ này của anh ta có vấn đề.

Nói rồi vội đuổi theo Lưu Dương.

Ra khỏi con hẻm liền thấy Lưu Dương đứng giữa đường cái ngửa mặt nhìn lên trời.

Một số lượng lớn các phương tiện giao thông bị anh ta chặn đường đang bấm còi inh ỏi, nhưng anh ta vẫn cứ đứng đó phớt lờ tất cả mọi người. Một số tài xế nóng tính đã mở cửa đi xuống xe và chỉ chực chờ cho anh ta một trận nhớ đời.

Nguyên Thần Phi lao tới rồi kéo Lưu Dương lại:

- Anh làm gì vậy? Anh điên rồi sao?

Lưu Dương thất thần nhìn chăm chăm lên bầu trời:

- Ngày đó tới rồi... tất cả chúng ta sẽ chết... chết sạch...

- Lưu Dương, anh hãy tỉnh táo lại đi! Đó chỉ là giấc mơ của anh mà thôi!

Nguyên Thần Phi nhìn anh ta nói.

- Không!

Lưu Dương bỗng hét toáng lên.

Anh ta quay ngoắt sang nhìn Nguyên Thần Phi rồi đột ngột túm lấy cổ áo anh:

- Bác sĩ Nguyên, anh không hiểu đâu. Tôi không hề có vấn đề về thần kinh, là tôi đã thấy nó...

- Anh đã nhìn thấy gì?

Lưu Dương ngưng lại và trả lời:

- Nhìn thấy ... tương lai!

Nguyên Thần Phi sững sờ trước câu trả lời của người bệnh nhân kia, phải mất một lúc anh mới phản ứng lại:

- Đừng đùa nữa.

- Tôi nghiêm túc đấy, anh không nhìn thấy những gì vừa xảy ra sao?

Lưu Dương không khỏi kích động đáp.

- Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy một chiếc xe máy đâm vào tường. Nhưng tin tôi đi, nó không thể "đâm" thủng trái đất được đâu.

- Không, ý tôi là, tôi đã biết rằng điều này sẽ xảy ra trước đó. Bởi vì tôi đã nhìn thấy tương lai!

Lưu Dương hét lên và trạng thái tinh thần của anh ta lại một lần nữa bị mất kiểm soát.

Nguyên Thần Phi sững sờ trước câu nói của anh ta:

- Ý anh là ... anh đã biết trước rằng sẽ có một tai nạn xe cộ ở đó ư?

- Vâng! Lưu Dương gật đầu tỏ ý rất nghiêm túc.

- Được rồi, vậy anh có thể nói cho tôi biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì không.

Nguyên Thần Phi chọn cách hỏi ngược lại để thăm dò chứ không phản bác đối phương ngay tức khắc.

- Biến hóa ... biến hóa khủng khiếp, chính là những gì tôi đã nói với anh trước đó, không phải là một cơn ác mộng mà là một lời tiên tri, tôi thực sự nhìn thấy điều đó.

Lưu Dương vừa nói vừa không khỏi run bắn người lên.

Nguyên Thần Phi lắc đầu nói:

- Chuyện đó xa vời quá, anh nên kể cho tôi nghe trái đất trong ngày hôm nay sẽ xảy ra những việc gì?

- Tôi không biết.

Lưu Dương bất lực gầm lên:

- Tôi chỉ biết rằng chính mình đã trải qua những việc đó mà thôi.

- Vậy thì anh hãy cho tôi biết, một giây sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra ở đây, dù cho là người nào đó nhổ bãi nước bọt cũng được.

- Không, không, tôi không nhớ được nhiều đến vậy. Mọi thứ tôi thấy đều thông qua giấc mơ của mình. Một vài điều tôi còn nhớ, một số tôi đã quên mất rồi.

Lưu Dương nói với một vẻ thất vọng:

- Những chuyện này thật lộn xộn, chúng cứ quẩn quanh trong tâm trí tôi như một cơn ác mộng ... nhưng chúng không phải là những giấc mơ đơn thuần đâu!

Anh ta túm lấy cổ áo của Nguyên Thần Phi, giọng anh ta trở nên sắc bén và cả cơ thể không ngừng kích động. Lưu Dương sợ hãi hét lên:

- Đây là sự thật, là những việc sắp xảy đến trong tương lai. Vẫn còn vài ngày nữa, chỉ còn vài ngày nữa thôi điều đó sẽ xảy ra. Chúng sẽ đến khiến cả thế giới sang trang sử mới! Không giống như trước! Nếu anh không thể thích nghi được thì chỉ có nước chết đi mà thôi!

- Này, này, đừng kích động quá!

Nguyên Thần Phi cố giữ chặt lấy anh ta nhưng Lưu Dương vùng ra rất mạnh, Anh ta giờ đây trông không khác gì một kẻ mất trí đang hoa tay múa chân, la hét om sòm:

- Chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ chết! Đấu tranh không còn ý nghĩa gì nữa và những nỗ lực chỉ là vô nghĩa!

Rồi anh nhìn bốn phía chung quanh lẩm bẩm:

- Tất cả sẽ bị phá hủy, sống chỉ là chịu khổ mà thôi, thực sự rất đau khổ ... Tôi đã trải qua nó một lần rồi, chẳng nhẽ lại bắt tôi phải trải qua thêm một lần nữa? Không, không, tôi không muốn như thế, tôi không muốn!

Đúng lúc đó, một thanh niên đi ngang qua nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ, không khỏi cảm thấy khó chịu liền lườm anh ta một cái rồi hắng giọng:

- Đồ thần kinh, điên cũng vừa phải thôi chứ, nếu chán sống rồi thì chết quách đi có phải tốt hơn không?

Nguyên Thần Phi nghe thấy vậy mặt liền biến sắc nhưng Lưu Dương thì ngược lại mắt sáng lên hưởng ứng:

- Phải đấy, sớm muộn gì cũng chết... chúng ta đều phải chết, còn sống làm chi nữa!

Nói rồi anh ta phóng như bay ra đường khiến Nguyên Thần Phi không bắt kịp:

- Lưu Dương, đừng mà!

"Uỳnh!"

Âm thanh chói tai vang lên, bánh của chiếc xe tải nặng nề lăn qua cơ thể của Lưu Dương...

Nguyên Thần Phi nhắm mắt lại vì anh không thể nhìn tiếp được nữa.

Lễ truy điệu Lưu Dương được tổ chức ba ngày sau đó. Khi Nguyên Thần Phi tới viếng, anh suýt nữa bị người thân của Lưu gia ùa vào đánh, bởi vì họ nghĩ rằng chính anh đã hại chết Lưu Dương. Cũng may là nhờ mẹ của người đã khuất từ bi can ngăn mọi người.

Sau khi đã thắp một nén nhang cho Lưu Dương, Nguyên Thần Phi tìm thời gian rảnh nói chuyện với mẹ anh ta vài câu:

- Cháu xin lỗi vì đã không cứu cậu ấy kịp...

- Tôi biết, không thể trách cậu được.

Bà lão nhỏ nhẹ giọng nói trong nước mắt:

- Đây cũng là số mệnh, nó cũng hay nói rằng số nó phải chết, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Những lúc nó nói như vậy tôi luôn nơm nớp lo sợ ngày này sẽ tới thế nên mới khuyên nhủ nó đi gặp bác sĩ tâm thần, nhưng ai ngờ đâu chuyện đáng tiếc đó vẫn xảy ra, hơn nữa lại xảy ra quá mức chóng vánh.

- Hóa ra là bác đã kêu cậu ấy tới chỗ cháu khám bệnh ạ.

- Đúng vậy, nó cứ luôn miệng nói rằng nằm mơ thấy thế giới thay đổi, tất cả mọi thứ đều bị biến hóa hoàn toàn khác. Mới đầu thì còn nhẹ, nó chỉ nói năng lảm nhảm thôi, sau này càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Nói nào là mình có thể nhìn thấy tương lai, tiên tri trước việc quỷ thần giáng thế, còn nhìn thấy cả quy luật vật lí bị biến đổi hóa, rồi còn cả rất nhiều điều kì lạ lộn xộn khác nữa.

- Vâng, anh ấy cũng nói với cháu y như vậy.

Nguyên Thần Phi thở dài một cái:

- Cháu vốn dĩ có thể cứu được anh ấy thế nhưng anh ấy chỉ đến khám một lần, chưa bắt đầu trị liệu thì đã kết thúc rồi.

- Bác biết chứ. Sau hôm đó nó toàn tự nhốt mình trong phòng, chỉ ở trong đó viết lách vẽ vời, ăn nói nhăng cuội tự xưng có thể tiên tri. Lúc thì bảo ở đường Lâm Thủy xảy ra một vụ cướp, khi thì nói hẻm Kê Minh sẽ có tai nạn xe hơi...

Bà lão bất lực nói.

Nguyên Thần Phi bỗng nhiên sững người hỏi:

- Hẻm Kê Minh? Anh ấy nói với bác rằng sẽ có một tai nạn xe cộ ở con đường đó sao?

Bà lão liền gật đầu.

Hẻm Kê Minh chính là nơi gặp lại nhau giữa hai người họ.

Nghe tới đây, tim Nguyên Thần Phi đập nhanh hơn bình thường, cả người bỗng run rẩy:

- Anh ấy có nói với bác cụ thể là tai nạn do xe máy hay xe hơi không ạ?

Bà lão lắc đầu đáp:

- Bác không nhớ nữa, ai lại đi quan tâm tới mấy lời hồ đồ đó của con trai bác chứ? Nếu như nó không chết ở gần hẻm Kê Minh thì cũng chẳng nhớ tới chuyện này. Vả lại, gần con hẻm đó đúng là có xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa người chết lại là con mình.

Bà lão đã ngộ nhận chuyện tiên tri về vụ xe cộ mà Lưu Dương đã nói trước đó là tự ám chỉ chính mình, nhưng chỉ tiếc là vụ việc không xảy ra ngay tại hẻm Kê Minh mà chỉ ở gần đó thôi nên bà không tin hoàn toàn vào những gì con trai mình nói lắm.

Từ những gì bà ấy thuật lại thì lời tiên tri kia phần nào trở nên chân thật hơn, liệu đó chỉ là một sự trùng hợp hay đúng như những gì anh ta đã nói.

Tuy nhiên, trong thâm tâm của Nguyên Thần Phi đã dâng lên vài đợt sóng lạ.

Anh bỗng đứng phắt dậy, một lúc sau mới mở miệng nói:

- Bác gái, cháu có một thỉnh cầu xin bác chấp thuận.

- Chuyện gì vậy?

- Cháu có thể xem những thứ Lưu Dương đã viết và vẽ lúc trong phòng không ạ?

- Trong đó có một cuốn sổ đấy.

Bà lão chỉ về phía trước, nơi để một đống đồ lặt vặt. Theo phong tục địa phương, các món đồ dùng khi còn sống của người đã khuất cũng sẽ được đốt cùng khổ chủ.

Nguyên Thần Phi theo hướng tay của bà lão chỉ, tìm thấy cuốn sổ và cầm nó lên đọc một cách cẩn thận.

- Này, cậu làm gì đó? Đồ của người đã khuất không được tùy tiện đụng vào.

Một người nhà Lưu Dương nhắc nhở.

- Ồ, xin lỗi, tôi là bác sĩ của anh ấy, những ghi chú của bệnh nhân trong cuốn sổ này có thể giúp tôi hiểu thêm được về tình trạng bệnh của anh ta.

Nguyên Thần Phi vội giải thích.

- Thế thì đã sao chứ? Người cũng đã mất rồi, tìm hiểu còn có tác dụng gì nữa đâu?

Anh lại nói:

- Đúng vậy, nhưng căn bệnh của anh ấy rất hiếm gặp, nếu như tôi có cơ hội tìm hiểu thêm thì biết đâu lại tránh được việc xảy ra thảm kịch tương tự trong tương lai. Vậy nên tôi mạn phép xin các vị cho tôi được giữ lại cuốn sổ này mang về để tiện bề nghiên cứu. Dĩ nhiên nếu đồng ý tôi sẵn sàng trả tiền.

Nghe đến trả tiền ai nấy đều cảm thấy phấn chấn hơn đôi chút.

Thế nhưng bà lão đã kịp ngăn lại hành động không được đẹp đẽ đó mà nói rằng:

- Nếu cháu muốn lấy thì cứ cầm đi, còn nhắc tới tiền nong làm gì? Nếu có thể nhờ cuốn sổ nhỏ nhoi này mà cứu giúp được thêm nhiều người thì đó cũng là một công đức.

- Cảm ơn bác!

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tav276
Lượt thích 3
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.