Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ác mộng

Phiên bản Dịch · 2102 chữ

Chương 1: Ác mộng

Lần đầu Nguyên Thần Phi gặp Lưu Dương là tại văn phòng của mình. Lúc đó, anh ta mặc một chiếc áo kép cũ kĩ màu xám, trên tay cầm một chiếc mũ, mái tóc bù xù, trên mặt thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt.

Anh ta nhìn đăm đăm vào Nguyên Thần Phi, đôi mắt trống rỗng và thẫn thờ.

- Lưu tiên sinh?

Nguyên Thần Phi cầm tài liệu trên tay nhẹ hắng giọng một tiếng mới kéo được Lưu Dương trở về thực tại. Đôi mắt đờ đẫn kia chầm chậm lấy lại được chút tinh thần, anh ta hơi rụt cổ lại rồi gật đầu nói:

- Xin... xin chào, bác sĩ Nguyên.

- Xin chào, mời ngồi.

Nguyên Thần Phi chỉ tay vào căn phòng có một chiếc ghế sofa lớn ra hiệu.

Lưu Dương theo sự chỉ dẫn tiến vào đó, đặt người xuống nhưng vẫn có cảm giác bản thân ngồi không vững, cảm giác như có thể nhảy dựng lên bất kì lúc nào vậy.

- Anh có vẻ căng thẳng quá, nhưng xin hãy tin tưởng vào bác sĩ được chứ? Anh cứ thả lỏng cơ thể nhé.

Nguyên Thần Phi trấn an anh ta bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể.

Chàng trai đang căng thẳng cực độ khi nghe được những lời này, trong phút chốc liền cảm thấy bình tâm hơn đôi chút rồi gật đầu.

- Vậy thì...

Nguyên Thần Phi ngồi xuống đối diện với anh ta, vừa nhìn vào tập tài liệu vừa hỏi:

- Lưu tiên sinh, trong đây có đề cập tới việc anh dạo này hay gặp phải ác mộng dẫn tới ngủ không ngon giấc đúng không?

- Đúng vậy.

Lưu Dương gật đầu khẳng định.

- Tôi toàn mơ cùng một giấc mơ, hình ảnh trong giấc mơ đó cực kì chân thực khiến tôi vô cùng sợ hãi. Tối nào tôi cũng ngủ không được yên giấc, nghỉ ngơi không đầy đủ nên chẳng thể nào tập trung vào công việc được. Lúc nào cũng trong trạng thái thèm ngủ...

Nói tới đây, nét mặt Lưu Dương lại lộ vẻ sợ hãi một cách vô thức.

- Vậy thì anh tới đúng chỗ rồi, tôi sẽ giúp anh có một giấc mơ đẹp.

Nói rồi Nguyên Thần Phi móc từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ rồi lắc lắc trước mặt anh ta:

- Cái này sẽ giúp anh đi vào giấc ngủ.

Lưu Dương liền biến sắc:

- Không, tôi không muốn ngủ, cứ hễ chợp mắt là tôi lại bước vào thế giới đáng sợ đó, nó đáng sợ lắm.

- Đừng lo lắng, tôi sẽ không để anh phải gặp ác mộng đâu.

Nguyên Thần Phi cố gắng an ủi:

- Trước khi tiến hành có thể nói cho tôi biết nội dung giấc mơ đó không?

Lưu Dương do dự một hồi lâu rồi đáp:

- Đó là một giấc mơ vô cùng khiếp đảm.

- Khiếp đảm?

- Đúng vậy.

Lưu Dương nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ trước mặt mình:

- Tôi mơ thấy... ma quỷ giáng xuống, thế giới biến đổi.

Bước từ trong văn phòng ra, Nguyên Thần Phi nhìn thấy Lưu Lê đã ăn xong phần cơm của mình, đang nhìn đăm đăm như hổ đói vào chiếc đùi gà trước mặt.

- Hay nhỉ!

Nguyên Thần Phi gầm lên một tiếng rồi nhào về phía cô cướp lấy cái đùi gà sao đó ôm gọn trong lòng.

- Nhỏ mọn.

Lưu Lê nguýt dài một tiếng.

- Nếu cô ăn chưa no thì có thể gọi thêm một suất nữa, sao cứ cướp đồ của người ta thế?

Nguyên Thần Phi đau đầu nhìn trợ lý của mình.

Anh chỉ cần chậm một bước chân nữa thôi thì cánh gà có lẽ đã bị cô chén sạch bách rồi.

Lưu Lê bĩu môi đáp:

- Tôi cũng chẳng hiểu tại sao nhưng nếu mình gọi thêm một phần nữa thì dù có là món gì cũng không thấy ngon miệng thèm ăn nữa. Thế nhưng chỉ cần là đồ của người khác thì tôi lại muốn ăn vô cùng, Ôi chao, dù sao anh cũng là bác sĩ tâm lý, chi bằng xem luôn hộ tôi mình mắc bệnh lý gì được không?

Nguyên Thần Phi ngán ngẩm lắc đầu:

- Đây không gọi là bệnh lý, đây là thói quen xấu.

Lưu Lê nghe xong liền nghệt mặt ra, không lâu sau liền phì cười lăn ra đạp liên tục hai chân lên không trung hét lớn:

- Hú, hú, hú.

Nhìn cô chẳng khác gì một kẻ điên thực sự cả.

Điên loạn một hồi, Lưu Lê liền dừng lại rồi nhìn Nguyên Thần Phi chậm rãi nhai thức ăn, cô chắc mẩm anh ta đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ, liền gọi với sang:

- Lại gặp phải bệnh nhân kì lạ rồi à? Lần này là dạng nào thế?

Nguyên Thần Phi ngẫn ra một hồi lâu mới đáp lại cô:

- Bệnh nhân đó tên là Lưu Dương, hơn một tháng trước anh ta luôn gặp phải ác mộng về ngày tận thế.

- Mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ ư?

Hai mắt Lưu Lê sáng rực lên:

- Nói vậy thì rõ ràng là trong lòng bệnh nhân có vấn đề nào đấy khó mà giải quyết được, trong tâm lí học gọi là "Triệu chứng mặc cảm", hay phổ biến hơn chính là chỉ "Trầm cảm". Bệnh nhân rốt cục là đang mặc cảm về điều gì, những tình tiết xuất hiện trong giấc mơ giống hệt nhau có mối liên hệ gì trực tiếp với những mặc cảm đó. Lấy ví dụ như mơ về "thi cử", có thể liên quan tới mong muốn "nhận được sự công nhận" hoặc là "lo lắng" chẳng hạn.

Nguyên Thần Phi bật cười:

- Thôi, đừng thách thức kiến thức tâm lí nghèo nàn của cô nữa. Sự việc mà chỉ đơn giản như vậy thì đã dễ chịu hơn nhiều rồi.

- Ố?

Lưu Lê nghe vậy càng hưng phấn hơn:

- Vậy thì phức tạp ở chỗ nào?

- Giấc mơ của anh ta rất có hệ thống.

Nguyên Thần Phi đáp gọn.

- Có hệ thống?

- Nghĩa là giấc mơ đó rất cụ thể cũng như vô cùng chân thực.

- Cụ thể chân thực tới mức độ nào?

Nguyên Thần Phi lại đáp:

- Có nội dung hoàn chỉnh, rồi thời gian chính xác, còn cả nhân vật đầy đủ và cốt truyện phong phú nữa... giống như một bộ phim vậy, không, phải gọi là phim truyền hình mới đúng, muốn gì có nấy.

Lưu Lê nghe xong liền ngẩn người ra.

Giấc mơ thường không có một câu chuyện hoàn chỉnh. Nó chỉ là một hiện tượng sinh lý không thể tránh khỏi xảy ra trong thời gian ngủ. Đây là một quá trình sinh lý mang tính chủ động, trong đó đại diện cho bản chất nhận thức, nó mang trong mình những mảng kí ức cảm tính cùng các liên tưởng siêu nhiên.

Do đó, hầu hết các giấc mơ thường đứt đoạn và rất trừu tượng, vừa không thực tế lại chẳng có tính hệ thống, lại càng chẳng có cấu trúc hệ thống hoàn chỉnh.

Vậy mà giờ đây lại có người tường thuật lại giấc mơ mang nội dung, thời gian và nhân vật đầy đủ như phim truyền hình với Nguyên Thần Phi khiến anh không khỏi băn khoăn.

- Mọi giấc mơ của anh ta đều như vậy sao?

Lưu Lê tiếp tục hỏi.

_ Không, nó giống như dựa trên các cốt truyện khác nhau trong cùng một bối cảnh, giống như trải nghiệm của một nhân vật sống trong đó vậy. Vào ngày đầu tiên thì mơ thấy một sự biến đổi lớn trên thế giới và những thay đổi bất ngờ đó đã diễn ra trên toàn thế giới. Ngày hôm sau, anh ta lại có một trải nghiệm mới khác. Tới ngày thứ ba, diễn biến giấc mơ dựa trên cơ sở giấc mơ của ngày thứ hai ... Anh ta mơ liên tục trong ba mươi ngày tương đương với cuộc sống ba mươi tháng trong giấc mơ và trải qua những tháng ngày khó khăn vất vả trong đó.

- Tất cả những nội dung của giấc mơ đều liên quan đến nhau sao?

Lưu Lê không khỏi kinh ngạc hỏi dồn.

- Chính xác, ngạc nhiên lắm đúng không? Giống như nằm mơ viết ra một bộ tiểu thuyết vậy, từng ngày từng ngày đều rất cụ thể... Trước giờ tôi chưa từng gặp bệnh nhân nào có tình trạng như vậy.

Nguyên Thần Phi rất hứng khởi trả lời.

Chính anh cũng chẳng ngờ tới phòng khám bệnh nhỏ của mình mới chỉ kinh doanh được gần nửa năm mà lại gặp được bệnh tình lạ lùng đến vậy.

Trong lĩnh vực tâm lý học, các trường hợp ma quỷ kì quái chưa bao giờ thiếu, tất cả các loại bệnh tâm thần đáng kinh ngạc thường như một làn gió làm mới quan điểm và hiểu biết của các nhà tâm lý học.

Bệnh tình lần này Nguyên Thần Phi gặp phải chỉ là một loại trong số đó thôi. Nếu anh ta có thể theo dõi trường hợp này, lập hồ sơ cũng như phân tích chi tiết tới cùng, thiết nghĩ nó chắc chắn sẽ giúp ích cho công việc và danh tiếng của anh ta sau này.

Lưu Lê dường như đã bình tĩnh hơn trước đôi phần, cô vốn là một người có máu đa nghi, từ khi sinh ra đã hay nghi ngờ tất cả mọi điều, vì thế nghe đến đây vẫn chưa tin tưởng liền hỏi:

- Có khi nào tay đó bịa chuyện không, anh cũng thừa biết có rất nhiều thể loại bệnh nhân như vậy mà...

Nguyên Thần Phi liền ngắt lời cô:

- Cô cũng biết là tôi có thể nhìn ra người nào đang nói dối mà đúng không?

Các nhà tâm lý học xuất sắc thường là những chuyên gia trắc nghiệm nói dối. Họ rất giỏi trong việc đánh giá xem người kia có nói dối hay không, đồng thời cũng là những người phát hiện nói dối rất tinh vi.

Hơn nữa, Nguyên Thần Phi là một sinh viên ưu tú được đào tạo và tốt nghiệp từ khoa tâm lý học của trường đại học Stanford.

- Cũng có thể ban ngày anh ta nghĩ ra câu chuyện này, sau đó tới tối mơ thấy đúng như vậy thì sao?

Lưu Lê vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Nguyên Thần Phi bật cười:

- Đoán bừa không giúp ích gì cho việc nâng cao trình độ chuyên môn của cô đâu. Bệnh tình của người này vô cùng hiếm gặp, giờ vẫn chưa thích hợp để đưa ra bất kì một kết luận nào, cần thời gian dài để quan sát mới có thể nhận định được. Tôi đã dùng thuật thôi miên để anh ta ngủ thiếp đi một lúc...

Vừa dứt lời chưa được bao lâu, bỗng nhiên từ trong văn phòng vọng ra một tiếng hét kinh hoàng.

- A...!

Nguyên Thần Phi nhanh chóng buông bát đũa xuống, chạy một mạch vào trong văn phòng. Lúc anh chạy vào tới nơi thì đã thấy Lưu Dương lăn từ trên sofa xuống dất.

Anh ta ra sức bóp chặt lấy cổ của mình mà hét toáng lên, dường như muốn tự tay bóp chết mình luôn vậy. Nguyên Thần Phi liền lao tới gồng mình kéo tay bệnh nhân ra, thế nhưng Lưu Dương quả thực rất "nghiêm túc" đối với việc siết chặt cổ này. Nguyên Thần Phi phải vật lộn mãi mới gỡ được hai tay anh ta, Lưu Dương vẫn gào thét không thôi, tròng mắt nở to, khuôn mặt toát ra sự kinh hãi tột cùng.

- Lưu Dương! Lưu Dương!

Nguyên Thần Phi gọi to át đi tiếng hét của đối phương.

Lưu Dương lúc bấy giờ mới tỉnh táo lại nhưng ánh mắt lại hằn lên một sự giận giữ. Anh ta nhìn chằm chằm lên trên trần nhà mà chẳng nói lấy một câu.

- Anh lại gặp ác mộng sao?

Nguyên Thần Phi dò hỏi.

Lưu Dương vẫn không hé môi.

- Có thể nói với tôi là anh đã mơ thấy gì không?

Lưu Dương cuối cùng cũng nhìn về phía Nguyên Thần Phi. Anh nuốt nước bọt rồi đáp:

- Bọn họ...bọn ho chém đầu tôi.

Sau ngày hôm đó, Lưu Dương không còn tới phòng khám của Nguyên Thần Phi nữa.

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tav276
Lượt thích 4
Lượt đọc 183

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.