Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khủng Hoảng

Phiên bản Dịch · 3035 chữ

Chương 3: Khủng hoảng

Trong quán cà phê tại đường Lâm Thủy, Nguyên Thần Phi đang ngồi bên cửa sổ, đối diện anh là Lưu Lê.

- Này, hôm nay sao lại tốt bụng mời tôi đi uống trà chiều như vậy?

Lưu Lê vừa ăn cốc kem dâu vừa hỏi.

Nguyên Thần Phi đang thả hồn ra ngoài cửa sổ, từ đây có thể nhìn thấy con đường đối diện, ở đó có một ngân hàng nhỏ vẫn đang trong giờ mở cửa.

Câu hỏi của cô trợ lý đã kéo anh trở lại từ những suy nghĩ xa xôi của mình.

Anh ngẫm nghĩ hồi lâu rồi lên tiếng:

- Cô nói xem liệu con người có thể dự đoán tương lai không? Ý tôi là ngoài đời thực ấy chứ không phải trong phim ảnh đâu nhé.

Nghiêm Thần Phi nghiêm túc hỏi.

- Có chứ.

Cô gái đáp một cách cẩu thả:

- Trên phim chả đầy ra đó sao.

- Tôi muốn nói tới đời thực cơ chứ không phải là trong phim ảnh.

Nguyên Thần Phi nói.

Cô gái nghe thấy vậy liền ngoác miệng ra cười lớn, sau đó mới nhìn anh trả lời:

- Tôi cũng chẳng biết là liệu có người nào có khả năng dự đoán trước tương lai hay không, nhưng mà tôi chắn chắn nếu mình có được khả năng tiên tri tuyệt vời ấy sẽ dùng vào việc gì.

- Là gì vậy?

- Lại còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đầu tư cổ phiếu kiếm tiền nhanh rồi, tiếp đó là đầu tư, đầu tư và đầu tư. Nhắm chuẩn con đường phát tài mà lao thẳng tới, rồi mọi người sẽ phải ngoan ngoãn mà làm việc cho tôi. Sau đó, tôi sẽ trở thành nhân vật vĩ đại nhất trên thế giới này.

Lưu Lê hưng phấn đáp.

Đây đúng là một đáp án nằm trong dự đoán hoặc có thể nói, nếu câu trả lời không phải như vậy thì mới khiến cho người ta cảm thấy kì lạ.

- Vậy nếu như tương lai mà cô nhìn thấy không tốt đẹp giống như cô tưởng tưởng, ngược lại thay thế nó là một thế giới mới không có chút trật tự nào. Mà cô ở nơi đó trôi dạt vô định, khổ cực trăm bề, cuối cùng nhận lấy cái chết thì sao?

Nguyên Thần Phi lại hỏi.

- ... Xui xẻo vậy sao?

Lưu Lê nhăn nhó trả lời.

Anh nhẹ nhàng gật đầu.

- Được thôi, nếu như vậy thì... nỗ lực cố gắng thay đổi theo vậy. Tương lai cũng không thể cố định mãi, hơn nữa, thân là một thanh niên có ý chí thì càng không thể cúi đầu trước số mệnh được!

Lưu Lê nói như đang buông ra một lời thề chắc nịch vậy.

Nguyên Thần Phi mỉm cười:

- Tôi không biết là cô vẫn còn là một thanh niên có ý chí cơ đấy.

Lưu Lê ngại ngùng chặc lưỡi đáp:

- Thì cứ nói thế có chết ai đâu. Kì thực, nếu gặp phải trường hợp như anh nói, thì tôi nghĩ... tôi chưa chắc có thể kiên trì tới cùng được, nói không chừng có khi nghĩ quẩn giống tay Lưu Dương đó mà tự sát ấy chứ. Này, sao tự nhiên lại hỏi tôi chuyện đó? Chẳng nhẽ anh bị người bệnh đó ảnh hưởng tư tưởng, thật sự nghĩ rằng tương lai sắp có sự chuyển biến lớn đấy chứ?

- Tiện miệng hỏi vậy thôi, tôi chỉ muốn bước vào thế giới nội tâm của người bệnh thôi.

- Xì, hoá ra đây là lí do mà anh hẹn tôi đi uống trà cùng hả?

- Không được sao?

- Chẳng có gì, chỉ là hơi thất vọng xíu thôi. Cứ nghĩ là anh thích tôi định cưa cẩm cơ đấy, ai dè. Mà không sao tôi cũng chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.

Lưu Lê buồn bã đáp.

Thấy Nguyên Thần Phi ngồi im chẳng nói chẳng rằng, cô liền ghé sát tới cười đùa cợt nhả tiếp:

- Này, thật sự chẳng thích tôi chút nào sao? Bản cô nương đây tay nghề đầu bếp ổn lắm đó.

Lưu Lê còn trẻ nên cô hay thích trêu chọc Nguyên Thần Phi, mà kiểu đùa này hai người đã đùa với nhau không biết bao nhiêu lần rồi.

Nhưng bản thân anh cũng hiểu rõ nhiều khi Lưu Lê đùa anh chỉ đơn thuần là giỡn vui, lại có đôi lúc là tiếng lòng chân thành của cô ấy.

Bởi vậy Nguyên Thần Phi liền đáp lại:

- Rất tiếc phải xin lỗi cô, tôi trước giờ chỉ thích chơi bời tình một đêm, không có ý định yêu đương hành xác.

- Ai nói là muốn làm bạn gái anh nào, nằm mơ giữa ban ngày.

Lưu Lê bĩu môi nguýt một câu.

Nguyên Thần Phi cũng không nói gì nữa chỉ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ.

- Sắp rồi.

Anh lẩm bẩm một mình.

- Cái gì sắp rồi?

Nguyên Thần Phi không trả lời mà chỉ nhìn chăm chăm vào ngân hàng đối diện trước mặt.

Kim đồng hồ nhích dần từng giây từng phút một cách chậm chạp. Cuối cùng đã tới ba giờ, tim gan Nguyên Thần Phi bỗng nhiên thấy nóng ran, thế nhưng trái ngược với sự bồn chồn của anh, ngoài đường phố xá vẫn im ắng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Mọi thứ vẫn yên tĩnh như trước. Nguyên Thần Phi lại nhìn kim đồng hồ chỉ ba giờ bảy phút, lúc này tâm trạng anh đã bình tĩnh lại đôi phần.

Anh thu ánh nhìn của mình lại, cười nói:

- Tiếp xúc với nhiều bệnh nhân quá nên đôi khi tâm lý bản thân cũng bị ảnh hưởng, có lúc lại đi tin vào mấy lời nói nhăng cuội hoang đường của bệnh nhân...

Vừa dứt lời thì bỗng nghe thấy tiếng nổ ầm một cái.

Anh quay ngoắt lại liền thấy ba người đàn ông đeo mặt nạ phóng nhanh ra từ ngân hàng đối diện và chui vào một chiếc xe tải ở góc để trốn thoát.

- A, cướp ngân hàng kìa!

Lưu Lê thấy vậy không những không sợ mà còn hét lên đầy phấn khích.

Cô quay sang nhìn Nguyên Thần Phi đang há mồm kinh hãi nhìn theo, mặt mũi túa đầy mồ hôi.

Trên suốt đường về Nguyên Thần Phi vẫn chưa khỏi hoàn hồn.

Hoá ra đây đều là sự thật!

Tất thảy mọi chuyện diễn ra đều là sự thật!

Lưu Dương quả thực tiên tri được tương lai. Nào là tai nạn xe rồi tới cướp ngân hàng, tất cả đều được anh ta ghi chép lại ở trong cuốn sổ của mình, thêm vào nữa những điều trên đã được xác thực. Vậy nếu sự việc cứ diễn ra theo đúng như những gì anh ta nói thì... Cứ nghĩ tới nội dung được thuật lại trong cuốn sổ khiến cho Nguyên Thần Phi rùng mình không rét mà run. Nghĩ tới trời đất sắp có một phen đảo lộn khiến anh đứng không vững phải tìm nơi nào đó để ngồi xuống.

Cái anh cần bây giờ là thời gian để tiêu hoá chuỗi tin tức này. Cũng như cần thời gian để yên tĩnh suy nghĩ mọi việc.

Ngẩn ngơ hồi lâu Nguyên Thần Phi liền sực bừng tỉnh lại. Anh nhìn ra ngoài, ánh nắng vẫn chói chang còn đường xá vẫn nhộn nhịp đông đúc. Nhưng trong thâm tâm anh biết rất rõ những điều này sẽ chẳng còn duy trì được bao lâu nữa.

Anh vội nhìn đồng hồ, còn ba ngày nữa! Chỉ sau ba ngày nữa thôi thế giới này sẽ biến đổi!

Không còn thời gian để lãng phí nữa, giờ đây nên tĩnh tâm lại để suy nghĩ xem nên làm gì. Từ lúc nhận được cuốn sổ cho tới nay đã hơn một ngày trôi qua rồi. Thời gian hơn một ngày nay anh dùng để xác minh tính chân thực những ghi chép ở trong cuốn sổ, cũng như giải toả căng thẳng trong lòng, tìm cách tiêu hoá sự thật phũ phàng như bom dội ở trên đầu này.

Nhưng đồng nghĩa với đó cũng đã lãng phí mất một ngày!

Nguyên Thần Phi chưa từng có cảm giác ruột đau như cắt khi lãng phí thời gian như bây giờ.

Anh rảo bước về tới phòng khám thấy Lưu Lê đang làm việc. Cô thấy anh tới định cất lời chào thì bị Nguyên Thần Phi ngắt lời:

- Huỷ bỏ tất cả mọi cuộc hẹn trong ba ngày tới.

- Hả?

Cô ngớ người ra định hỏi cho rõ ràng nhưng Nguyên Thần Phi đã nhanh chân chui tọt vào trong văn phòng của mình rồi khoá trái cửa lại.

- Làm cái gì thế không biết.

Lưu Lê bĩu môi, sau đó liền nhanh nhẹn trở lại làm việc.

Nguyên Thần Phi ngồi trong văn phòng mở máy tính ra rồi gấp gáp gõ bàn phím.

Anh đang làm bản kế hoạch.

Anh buộc phải ép mình trong thời gian ngắn nhất nghĩ ra nhiều khả năng xảy ra nhất có thể, dựa vào đó còn có biện pháp phòng tránh đối phó.

Đây quả thực là một đề toán nan giải bởi dẫu sao điều anh phải đối mặt liên quan tới sự thay đổi của toàn cầu.

Mà trong sự biến đổi ấy, tất cả loài người đều biến thành kiến.

Nguyên Thần Phi biết bản thân không đủ sức để thay đổi tất cả, anh chỉ đang cố gắng hết sức chuẩn bị đầy đủ nhất có thể để tự cứu lấy mình mà thôi.

Nhưng chỉ có ba ngày là không thể đủ.

Nguyên Thần Phi bất giác thở dài một tiếng, vừa suy nghĩ vừa gõ bàn phím viết bản kế hoạch. Sau đó anh liền bắt đầu gọi điện thoại:

- Xin hỏi có phải anh Hổ đấy không? Phải, tôi đang cần vay tiền, cần một triệu rưỡi... đúng, tôi có một căn hộ trị giá một triệu tám nằm ở thành phố có thể lấy làm tài sản thế chấp, anh yên tâm giấy tờ đầy đủ. Không, tôi chỉ vay có một tuần thôi và ngày mai phải nhận được tiền... chỉ có chín trăm ngàn thôi sao? Một triệu không được ư, tôi đang cần gấp lắm... tiền lãi không thành vấn đề, dù sao trong một tuần thì tôi cũng sẽ trả lại. Vậy được, ngày mai tôi tới lấy.

Công việc đầu tiên trong kế hoạch của Nguyên Thần phi là tìm cách kiếm một khoản tiền lớn.

Là một bác sĩ tâm lý, thu nhập của Nguyên Thần Phi rất khả quan và không hề thiếu thốn. Tuy nhiên, thời gian làm việc ngắn nên tiền tiết kiệm của anh không nhiều. Mà phần quan trọng nhất trong kế hoạch chính là tiền, càng nhiều tiền càng tốt vì thế việc thế chấp ngôi nhà là cần thiết lúc này. Sau khi suy nghĩ anh đã chọn cách vay nặng lại mà không vay ngân hàng vì các thủ tục ngân hàng rất phức tạp và để có được món tiền lớn trong vòng ba ngày là không khả thi.

Bên cho vay nặng lãi thấy anh có nhà thế chấp, giấy tờ lại đầy đủ liền vui vẻ chấp thuận, sau khi xem xét chứng từ ổn thỏa họ quyết định ngày mai giao tiền cho anh.

Vay được tiền rồi việc tiếp theo là tiêu tiền.

Nguyên Thần Phi lại tiếp tục gọi điện.

- Ông chủ Thái phải không? Nghe nói ông có trang trại gà muốn bán lại? Phải vậy tôi muốn mua nó... ngày mai tôi có thể tới nhận hàng... tôi có thể trả trước một phần tiền cọc và ba ngày sau trả hết cho ông... không được sao? Được rồi tôi sẽ nhượng bộ, trả trước một nửa tiền, tôi biết, chỉ trong vòng ba ngày thôi... ok cảm ơn ông.

- Cô Lý phải không? Cho hỏi chỗ cô có đang bán thỏ không? Phải vậy tôi muốn mua một lứa... xin hỏi có thể ba ngày sau trả toàn bộ tiền được không... không còn cách nào khác hiện giờ tôi hơi kẹt tiền... cảm ơn...

- Chào Hà tiên sinh? Tôi cần một ít thuốc... bắt buộc phải thanh toán hết sao... được rồi, chiều mai gửi cho tôi nhé...

Anh bấm máy gọi hết cuộc này tới cuộc khác, chỉ trong một loáng Nguyên Thần Phi nào là mua nào là thuê một loạt nguyên vật liệu với số lượng lớn.

Tất cả những đồ cần thiết chỉ cần có thể thương lượng để ba ngày sau thanh toán, Nguyên Thần Phi đều cố gắng kéo dài thời gian tới lúc đó. Làm như vậy vừa có thể giảm nhẹ áp lực về kinh tế, vừa chừa cho mình một đường lui bởi trong thâm tâm anh vẫn chưa tin chắc một trăm phần trăm chuyện thế giới biến đổi sẽ xảy ra. Nếu như ba ngày sau thế giới vẫn yên bình thì Nguyên Thần Phi còn có thể trả lại hàng. Mặc dù như thế sẽ không tránh khỏi một khoản tổn thất nhưng ít nhất cũng không phải chịu cảnh máu chảy đầu rơi.

Đây cũng chính là nguyên tắc làm việc của Nguyên Thần Phi, bất luận thế nào thì cũng phải chuẩn bị chu toàn và chừa lại một con đường thoát thân cuối cùng.

Nguyên Thần Phi cũng đã từng nghĩ tới việc nói chuyện của Lưu Dương ra ngoài, nhưng cuối cùng sau khi suy ngẫm thông suốt rằng mình chẳng cần phải vì chuyện này phải nhọc lòng. Bởi nếu nói ra thì chỉ có hai kết quả, một là tin, hai là không tin. Nếu như số đông không tin thì anh có nói cũng bằng thừa, thà rằng im lặng. Nhưng ngộ nhỡ mọi người tin thì mọi chuyện ngược lại càng loạn hơn trước.

Nếu những gì Lưu Dương nói là sự thật, thì việc con người biết trước sự việc không quan trọng nữa. Ngược lại chuẩn bị trước sẽ không mang lại bất kỳ sự giúp đỡ nào cho loài người, thay vào đó, có thể gây hoảng loạn và khiến nhân loại trải qua thảm họa do chính con người tự gây ra trước khi xảy ra sự biến đổi thật.

Ngoài ra còn có khả năng thứ ba, đó chính là mọi người tin vào chuyện hoang đường trên nhưng ngày thế giới biến đổi lại không xảy ra. Như vậy hậu quả thậm chí còn nghiêm trọng hơn - người nào tạo ra những tin đồn sai sự thật và khiến cho hậu quả trở nên nghiêm trọng sẽ bị kết án, Nguyên Thần Phi sẽ phải ngồi tù.

Nghĩ thông suốt mọi điều anh đã quyết định từ bỏ ý định nói chuyện này ra.

Đương nhiên là nhắc nhở người thân xung quanh vẫn là việc nên làm. Thế nhưng thiết nghĩ quanh mình chẳng có ai đáng để anh nhắc nhở cả.

Mẹ của Nguyên Thần Phi đã mất khi anh lên tám tuổi, còn cha anh thì là một thằng khốn. Ông đã đưa anh cho bà ngoại ngay sau khi mẹ anh qua đời còn mình thì hạnh phúc vui vẻ bên ngoài. Bà ngoại một mình nuôi dạy anh nên người cho tới khi vào đại học. Năm thứ ba đại học, bố anh bị đánh tới hôm mê bất tỉnh bởi ghen tuông cãi cọ ở quán bar với người ta, cho tới giờ ông vẫn nằm ở bệnh viện và trở thành người thực vật .

Họ hàng thân thích cũng chẳng liên lạc, họ chẳng giúp đỡ cũng như không hại anh. Tình cảm nhạt nhòa bạc bẽo như nước lã.

Vây nên từ trước tới giờ Nguyên Thần Phi vốn chẳng phải cô nhi nhưng sống cuộc sống chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi. Nhìn vào tình hình bản thân như vậy dĩ nhiên cũng chẳng cần phải nhắc nhở ai, tự lôi thêm kẻ địch đối đầu với bản thân làm gì.

Anh gọi thêm vài cuộc điện thoại để đặt mua thêm vật liệu sau đó rời khỏi văn phòng, Nhìn thấy Lưu Lê đang làm việc, Nguyên Thần Phi liền nói:

- Lưu Lê từ ngày mai cho cô nghỉ phép ba ngày, tạm thời không cần phải đi làm nữa.

- Tại sao?

Lưu Lê cũng lờ mờ đoán được điều gì đó nếu không thì anh cũng chẳng dặn dò cô hủy hết các cuộc hẹn mấy hôm tới.

Nguyên Thần Phi ngẫm ngợi hồi lâu rồi đáp:

- Nếu như nói với cô những điều Lưu Dương kể là sự thật, không phải là cơn ác mộng mà tương lai đáng sợ kia sẽ xảy ra thì liệu cô có tin không?

- Đầu anh có vấn đề rồi.

- Vậy nên cô sẽ không tin đúng không?

Lưu Lê lắc đầu.

- Nếu tôi nói với cô rằng tôi tin điều đó thì sao?

Nguyên Thần Phi hỏi.

- Anh vẫn bình thường chứ?

Lưu Lê giật nảy mình hỏi lại.

Nhìn thấy cô không khỏi ngạc nhiên Nguyên Thần Phi liền mỉm cười vỗ vào vai cô:

- Không sao. Nhưng tôi vẫn hi vọng cô nghe lời khuyên của tôi chuẩn bị ít thuốc ở nhà.

- Xì, tôi cần thuốc thang làm gì chứ? Nếu ngày tận thế thật sự tới thì tôi chuẩn bị đồ ăn nước uống có phải hữu dụng hơn không.

Nguyên Thần Phi trở nên nghiêm túc trả lời cô:

- Thứ nhất, đây không phải ngày tận thế mà là cuộc chuyển mình to lớn của đất trời. Thứ hai, cô vẫn chưa nghiên cứu kĩ bệnh án của Lưu Dương, theo những gì anh ta còn nhớ, nếu ngày đó thật sự đến thì lương thực và nước uống sẽ không phải là vấn đề khó khăn, bởi thức ăn sẽ không thiếu hụt mà ngươc lại còn tăng lên phong phú gấp mấy lần.

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật tav276
Lượt thích 3
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.