Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếng gọi nơi trái tim

Tiểu thuyết gốc · 3848 chữ

Ngày làm thêm đầu tiên…

Yên Hoa rất háo hức, trung tâm có 4 phòng tập, phòng 1 và 2 dành cho các vũ công chuyên nghiệp hai phòng còn lại dành cho các vũ công hạng trung. Yên Hoa nỗ lực chăm chỉ làm việc, cô giúp các vũ công lấy khăn lau, nước uống, thân thiện với mọi người và họ đối xử với cô cũng rất tốt mặc dù cô ấy khá kỳ lạ suốt ngày chỉ biết cuối mặt im lặng làm việc.

Yên Hoa vừa lau dọn vừa quan sát mọi người thật kỹ những bước nhảy, những biểu cảm trên khuôn mặt, thần thái của họ thật sự quá lôi cuốn.

Nhìn về phía cặp đôi thần tượng của mình Ninh Tuyết Cầm và Trịnh Phong Lãm, hai vũ công Bale chuyên nghiệp từng giành nhiều giải thưởng lớn ở các cuộc thi khu vực Châu Á, họ không ngừng luyện tập để tiếp tục bước đến vũ đài quốc tế Yên Hoa vô cùng ngưỡng mộ họ.

Điệp Mộng là quản lý của trung tâm, chị vô tình nhìn thấy niềm vui khao khát vũ đạo cháy bỏng hiện rõ trên khuôn mặt của Yên Hoa. Cô ấy nhớ lại quá khứ từng là một vũ công đầy nhiệt huyết, nhưng mọi thứ đã thay đổi sau khi cô gặp phải tai nạn giao thông xương vai bị rạn nứt khiến cô phải từ bỏ đam mê vũ đạo của mình.

Sáu giờ tối, sau khi các vũ công ra về Điệp Mộng tới dặn dò Yên Hoa:

– Yên Hoa em giúp chị lau dọn lại phòng tập số hai trên lầu xong xuôi là có thể về.

– Vâng.

Yên Hoa đến phòng tập số hai lau dọn, cảm giác thật lạ, căn phòng thật rộng lớn, sàn nhà bằng gỗ còn đọng lại những giọt mồ hôi của các vũ công khi nãy. Một tấm gương lớn trước mặt, thứ cảm giác ham muốn khiến tim cô đập loạn nhịp. Yên Hoa, lắt đầu trấn tỉnh lại cô lau sạch mọi ngóc ngách trong căn phòng. Bên ngoài trung tâm Phong Lãm thở dốc chạy vào, Điệp Mộng thở dài than trách:

– Phong Lãm em lại quên đồ nữa sao?

– Xin lỗi chị Điệp Mộng em để quên điện thoại trong tủ đồ.

– Thiệt tình, em chỉ mới có 26 tuổi mà trí nhớ còn tệ hơn các cụ 62, đúng là chán ngắt mà.

– Chỉ lần này thôi không có lần sau đâu ạ.

– Câu này chị đã nghe em nói suốt 4 năm qua, thật tình chị cũng chịu thua em luôn.

– Vậy thôi em đi lấy điện thoại đây.

– Nhanh lên đó chị mày còn phải về cho gấu ăn nữa.

– Em biết rồi.

Phong Lãm chạy nhanh đến tủ đồ trên lầu lấy điện thoại, Yên Hoa cuối cùng cũng lau dọn xong phòng tập, căn phòng sạch như mới, nhìn thẳng vào tấm gương lớn trước mặt cảm xúc trong cô lại dâng trào.

– Nếu có thể mình muốn được làm nó một lần.

Đưa tay tháo cặp kính cho vào túi áo, cởi chiếc áo khoác thể thao trên người buộc chặt vào eo, mái tóc đen xõa ngang lưng, quần thể thao dài đen vải thun dễ vận động.

Nhắm mắt lại rồi tưởng tượng ra một cánh đồng cỏ xanh rì rào, gió thoảng vi vu trước mặt. Âm nhạc bắt đầu vang lên trong tiềm thức. Yên Hoa tạo một dáng múa hoàn hảo, Phong Lãm sau khi tìm thấy điện thoại nhìn sang phòng tập vẫn còn ánh đèn cậu ta rón rén lại gần cửa sổ nhìn vào trong phòng. Một cảnh tượng mơ hồ khiến cậu ta phải trố mắt kinh ngạc.

Cô gái với dáng múa thật đẹp, đường nét mềm mại trên cơ thể, độ cao cánh tay vừa đủ, đôi chân thăng bằng không ngượng ép, khuôn mặt đầy cảm xúc, thần thái quá hoàn hảo. Vũ đạo uyển chuyển, dứt khoát, mạnh mẽ Phong Lãm bị cuốn hút bởi nó.​

Đã khá lâu từ lúc cậu ta rời đi, đến giờ Phong Lãm vẫn chưa trở ra Điệp Mộng quyết định lên lầu kiểm tra xem, thấy cậu ta lặng người nhìn vào phòng tập cô bước lại gần và không tin được những điều đang diễn ra trước mắt. Là Yên Hoa trầm lặng ít nói đây sao, không là một con thiên nga vừa thoát ra khỏi xiềng xích ngục tù tìm lại được thứ ánh sáng khiến nó được tự do bay nhảy. Điệp Mộng mỉm cười quay sang nhìn Phong Lãm nói:

– Thật đáng sợ đúng không, một màn vũ đạo chuyên nghiệp được thể hiện bởi một nữ sinh trung học 17 tuổi.

– Chị nói cô gái đó là học sinh cấp 3 sao?

– Sao hả, cảm giác giống như bị đánh bại đúng không? Cũng phải thôi, nếu so về mặt kĩ thuật có thể cô bé đó vẫn chưa bằng em, nhưng xét về thực lực thì em hoàn toàn bị cô bé đó đánh bại.

– Làm gì có chuyện em bị một con nhỏ học sinh cấp 3 đánh bại về vũ đạo chứ.

– Xuỵt, nói nhỏ thôi đừng để bị phát hiện, em không được nói chuyện này với bất kì ai không khéo bản thân em cũng phải gặp rắc rối đó.

– Gì chứ, em biết rồi chị mau bỏ em ra.

Điệp Mộng và Phong Lãm xuống lầu, Yên Hoa kết thúc bài vũ đạo của mình, cô nằm xuống sàn đưa cánh tay lên trán thở dốc, niềm vui hòa trong nước mắt.

– Mình làm được rồi, làm được rồi, bài vũ đạo của riêng mình.

Lát sau Yên Hoa dọn dẹp mọi thứ và ra về.

– Em về đây ạ.

– Em vất vả rồi, Yên Hoa làm tốt lắm.

Yên Hoa ngạc nhiên căn bản là không hiểu chị ấy muốn nói gì. Bước chân chậm rãi trên con đường về nhà, âm thanh ồn ào xe cộ, ánh đèn đường soi sáng lối đi ngày càng ít hẳn, cô đứng dưới chân con dốc cao gần nhà, nó tối om và vắng bóng người. Trớ trêu thay, bóng đèn đường hôm nay lại bị hỏng, tít tận phía xa trên đỉnh dốc mới có ánh đèn sáng. Tiếng mèo kêu làm cô ớn lạnh, chứng bệnh sợ bóng tối khá nghiêm trọng.

Cô vội tìm trong ba lô điện thoại gọi về nhà nhưng không ai trả lời, mọi người về quê thăm ông bà ngoại khi sáng vẫn chưa về. Yên Hoa lấy chiếc đèn pin được chuẩn bị sẵn, toàn thân run lên cầm cập khập khễnh từng bước, ánh mắt lo lắng liên tục nhìn xung quanh.

Tiếng bước chân vang lên. Có ai đó đang ở phía sau, đáng sợ quá cô bắt đầu đi nhanh hơn kẻ đó cũng đuổi theo, quá hoảng loạn tay cô làm rơi chiếc đèn pin xuống đất mọi thứ tối sầm lại, Yên Hoa, bắt đầu thấy ngột ngạt khó thở, nhìn về phía ánh sáng chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa, lấy chút sức lực còn sót lại cô chạy thật nhanh lên dốc, người đó vẫn còn đuổi theo tiếng bước chân sắp lại gần, rất gần và rồi nắm được tay Yên Hoa. Kinh hãi, cả người không còn chút sức lực mồ hôi nhễ nhại cô ngồi xuống và hét thật to:

– Cứu với!

Ánh đèn sáng soi rọi khuôn mặt người nắm lấy tay Yên Hoa, là Lâm Trác. Cậu ta đến cửa hàng bách hóa mua ít đồ vô tình gặp được Yên Hoa tính đùa với cô ấy một chút, ai dè.

Nhìn thấy Lâm Trác, Yên Hoa bình tĩnh lại đưa tay lên ngực thở dốc, khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi. Lâm Trác quá đỗi ngạc nhiên “Không ngờ cô ấy lại sợ đến như vậy.”

– Được rồi tớ chịu thua.

Lâm Trác ôm Yên Hoa vào lòng, cô ấy vừa sợ vừa khóc.

– Lâm Trác cậu là tên đáng ghét, xấu xa.

– Được rồi tớ biết rồi, cậu đừng khóc nữa, tớ đưa cậu về nhà.

– Nhưng mà chân tớ không đi nổi nữa.

– Vậy tớ cõng cậu.

Yên Hoa ngại ngùng khi được Lâm Trác cõng trên lưng, sắp gần tới nhà Yên Hoa bắt đầu thấy ngạc nhiên hỏi:

– Lâm Trác cậu theo dõi tớ đúng không, nếu không thì sao cậu lại biết nhà tớ.

– Gì chứ, tớ có biết nhà cậu đâu.

– Vậy tại sao cậu lại đi đường này?

– Tất nhiên là nó dẫn về nhà tớ rồi.

– Không phải cậu nói đưa tớ về nhà sao?

– Phải, tớ có nói là đưa cậu về nhà, chứ không hề nói sẽ đưa cậu về nhà của cậu nhỉ!

– Tên đáng ghét cậu mau bỏ tớ xuống, tớ sẽ tự về nhà.

Thấy cô ấy lúng túng như vậy Lâm Trác bật cười, cả hai tiếp tục bước đi, Yên Hoa nhẹ giọng mở lời:

– Xin lỗi về những lời tớ đã nói với cậu hôm trước.

– À chuyện đó, tớ mới là người có lỗi. Thật ra, khi quay về lớp Khải Kỳ đã nói tớ biết vì sao cậu lại tránh mặt tớ, tớ thật tồi tệ chỉ đem lại phiền phức cho cậu, nhưng giờ tốt rồi Yên Hoa bắt đầu từ bây giờ tớ sẽ là vệ sĩ bảo vệ cho cậu.

– Hả, cậu đang nói cái quái gì vậy, cậu tốt nhất nên tránh xa tớ ra, cậu muốn trở thành kẻ bắt nạt hay bị bắt nạt, hai cái đó cậu chỉ được chọn một.

– Tớ không quan tâm chuyện có bị bắt nạt hay không tớ chỉ muốn bảo vệ cậu, Yên Hoa.

Cảm nhận được ánh sáng ấm áp xung quanh Lâm Trác, nỗi xúc động khi được nghe ai đó nói bảo vệ mình, vừa đúng lúc tới nhà Yên Hoa dừng lại nói:

– Tới nhà rồi.

– Cậu nói phải tới nhà tớ rồi.

Hai người họ lặng người quay về phía nhà của mình. Hai ngôi nhà đối diện, cách nhau chỉ một con đường nhỏ. Lâm Trác cười lớn lộ rõ vẻ thích thú.

– Không ngờ căn hộ mới của tớ lại đối diện với nhà cậu.

– Đúng là bất ngờ thật, vậy tớ vào nhà đây.

– Yên Hoa đợi một lát, cậu không thể mời tớ vào thăm nhà cậu sao?

– Không thích.

– Cậu vô tình thật đó, vậy cho tớ số điện thoại của cậu đi.

– Không thích.

– Con nhỏ này cái gì cũng không thích, muốn bó bột với cậu luôn. Được rồi vậy tớ về đây, cậu cũng mau vào trong đi.

Cánh cổng vừa khép lại, Yên Hoa bất thình lình lại quay ra hét lớn:

– Lâm Trác cảm ơn cậu.

Lâm Trác đỏ mặt quay lại nhìn Yên Hoa nhưng cô ấy đã co giò chạy vào nhà mất hút. Cậu ta nhếch môi cười thầm:

– Cậu ấy thật sự rất đáng yêu.

Sáng hôm sau, Lâm Trác dậy thật sớm. Anh chàng quần áo nhẵn nhụi dắt theo chiếc xe đạp sang đứng trước cổng nhà Yên Hoa đợi cổ. Em trai của Yên Hoa chỉnh chu xong quần áo mở cổng đi học thì nhìn thấy Lâm Trác. Cậu ta hoảng hốt chạy vào trong nhà hét lớn:

– Không xong rồi có chuyện xảy ra.

– Cẩn Minh, đừng hét nữa sợ hàng xóm không nghe thấy sao?

– Nhưng mà thật sự có chuyện khẩn cấp đó.

– Chuyện gì.

– Có một anh đẹp trai đứng trước cửa nhà mình.

– Tưởng gì, chỉ là một thằng nhóc đứng đợi ai đó thôi.

– Là đợi chị đó.

– Gì chứ.

Từ hôm đó, suốt hai tuần trôi qua Lâm Trác và Yên Hoa luôn đi học cùng nhau. Lâm Trác còn đến trung tâm đón cô ấy mỗi tối, ở trường cũng bám dính không rời đến cả khi cô ấy đi WC cậu ta cũng đứng bên ngoài đợi. Quá phiền phức Yên Hoa, mặt mày hậm hực cáu kỉnh:

– Tại sao cậu lại làm như vậy chứ?

– Tớ đã nói sẽ làm vệ sĩ cho cậu.

– Tớ biết rồi nhưng cậu có cần phải theo tớ tới tận WC không?

– Theo những gì tớ được biết WC chính là nơi cậu toàn gặp chuyện không may.

– Vậy sao, tớ thì lại nghĩ gặp được cậu đối với tớ mới thật sự là không may đó.

Tiết sinh hoạt chủ nhiệm, thầy giáo thông báo về kế hoạch tổ chức kỷ niệm ngày thành lập trường vào tháng tới, lớp 11D đảm nhận tiết mục kịch, mọi người đều tán thành vở diễn Hồ thiên nga.

Dàn diễn viên chính gồm có: Lâm Trác vào vai Hoàng tử Siegfried, Khải Kỳ vai Benno bạn của hoàng tử Siegfried, Nhã Phi vì là con gái của Tiết Liêu Đông chủ tịch tập đoàn Thiên Đằng cũng là chủ tịch hội phụ huynh, gia thế giàu có từng mời chuyên gia dạy ca múa nên Nhã Phi được nhận vai Nữ hoàng Thiên nga Odette, lớp trưởng 11D Đỗ Minh Khang vai phù thủy Von Rothbart vai Odile con gái của phù thủy Von Rothbart do bạn của Nhã Phi, Lý Kiều Trân đảm nhận.

Yên Hoa ngỡ rằng mình sẽ không được tham gia nhưng cũng bị đám Nhã Phi lôi vào trêu đùa. Cô được phân vai lính gác cổng cung điện không lời thoại. Đối với Yên Hoa mà nói, sau giờ học phải đi làm thêm không có thời gian tập luyện vai lính gác không lời thoại xem ra lại phù hợp với cô.

Hai giờ chiều, tại trung tâm đào tạo vũ công chuyên nghiệp…

Yên Hoa tiếp tục công việc lau dọn của mình nhưng dạo gần đây cô nàng khá lúng túng cảm giác dường như có ai đó luôn nhìn chằm chằm mình. Người luôn quan sát Yên Hoa chính là Trịnh Phong Lãm.

Sau khi tan làm, Yên Hoa rời trung tâm trở về nhà. Cô liếc mắt nhìn xung quanh cuối mặt thở dài:

– Hôm nay Lâm Trác không tới đón mình, tâm trạng lại có chút trống trải có lẽ nào mình đã bất giác quen với việc có cậu ấy ở bên cạnh, mà thôi vậy mình vẫn nên trở lại với cuộc sống trước đây.

Đi được vài bước, có bóng người hiện ra trước mặt. Là Phong Lãm, anh chàng đứng tựa lưng vào cột đèn gần đó lên tiếng:

– Này cô, chậm chạp qua đó, làm tôi đợi suốt từ nãy giờ.

Có người đang đợi Yên Hoa nhưng giọng nói không phải Lâm Trác, là ai chứ? Yên Hoa, bước lại gần cô ấy ngạc nhiên khi người vừa gọi mình là thần tượng Phong Lãm.

– Chào anh Phong Lãm.

Phong Lãm vò đầu bức tóc, tâm trạng có vẻ khó chịu hỏi:

– Phiền thật, này thường ngày cô thích những gì?

Quá bối rối khi Phong Lãm hỏi như vậy, Yên Hoa chẳng biết nên trả lời anh như thế nào.

– Anh hỏi như vậy để làm gì?

– Tại sao tôi lại phải giải thích cho cô biết trong khi tôi là người hỏi cô câu đó chứ? Cô chỉ cần trả lời tôi cô thích gì?

Yên Hoa hoảng loạn, mắt ngó ngang ngó dọc nhìn xung quanh. May quá, cửa hàng bán bánh ngọt vẫn còn sáng đèn, cô nhanh tay chỉ vào đó nói ấp úng.

– Là cái đó.

– Bánh ngọt sao, biết rồi đợi ở đây một lát.

– Vâng.

Nói xong Phong Lãm chạy sang bên kia đường mua một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ xinh tặng cho Yên Hoa.

– Này cho cô, nhớ ăn hết đó.

– Vâng.

Phong Lãm vui mừng vì làm được điều cậu ta mong muốn, còn Yên Hoa cầm chiếc bánh ngọt trên tay và đứng bất động như tượng:

– Chuyện quái gì vậy trời?

Lúc đó, ngay phía sau có tiếng người truyền tới. Yên Hoa nhận ra ngay là giọng của Lâm Trác trên tay cậu còn cầm một quả bóng rổ. Lâm Trác hớt hãi chạy tới thở dốc:

– Yên Hoa, chẳng phải tớ đã nhắn là cậu phải đợi tớ rồi mà.

– Cậu nói điều đó với tớ khi nào chứ?

– Yên Hoa, cậu thật sự chẳng bận tậm lời tớ nói gì cả, tan học về nhà tớ đã nói với cậu chiều nay tớ có trận thi đấu bóng rổ nên sẽ tới trễ còn gì.

Chợt nhớ lại lúc trưa về nhà cậu ấy có nói như vậy nhưng cô ấy lại quên mất, cô mỉm cười vì Lâm Trác không thất hứa với mình, có chút ngại ngùng cô xin lỗi Lâm Trác.

– Mình xin lỗi vì đã quên mất điều đó.

Lâm Trác đưa tay xoa đầu Yên Hoa yêu chiều:

– Được rồi bỏ qua cho cậu lần này, Yên Hoa hay là chúng ta đi ăn cái gì đó rồi hãy về tớ đói đến không đi nổi nữa.

– Biết ăn gì giờ, xung quanh đây chẳng có tiệm thức ăn nhanh nào cả.

– Nhưng tớ đói quá rồi.

Nhìn thấy trên tay Yên Hoa đang cầm một chiếc bánh cậu ta liền hỏi:

– Yên Hoa cậu thích bánh ngọt à?

– Không tớ không thích đồ ngọt.

– Vậy cậu còn mua nó làm gì.

– À cái này là của một người khác tặng cho tớ.

– Tặng, nếu cậu đã không thích đồ ngọt chi bằng để tớ ăn nó cho.

– Không được, cái bánh này là của anh Phong Lãm tặng cho mình, cậu không được ăn.

– Anh Phong Lãm, vậy tớ càng muốn ăn được nó.

– Cậu thật là cố chấp tớ đã bảo không được là không được.

– Phong Lãm là tên quái nào chứ?

– Cậu đừng có thô lỗ như vậy, anh ấy là vũ công Bale chuyên nghiệp cũng là thần tượng của tớ.

– Gì nữa đây, trước giờ chỉ thấy fan đi tặng đồ cho thần tượng, làm gì có chuyện thần tượng đi tặng bánh kem cho fan.

– Thật ra, lúc anh ấy hỏi tớ thích gì vì quá lúng túng nên tớ chỉ đại vào một tiệm bánh ngọt, không ngờ anh ấy lại mua tặng tớ thật.

– Anh ấy, anh ấy, anh ấy, tình cảm của hai người cũng tốt quá nhỉ.

– Lâm Trác cậu đang nói linh tinh gì vậy?

Lâm Trác cáu gắt, đang đi đột nhiên lại dừng lại hỏi:

– Yên Hoa nếu tớ hỏi cậu thích gì cậu sẽ trả lời tớ thế nào?

Yên Hoa lặng người mỉm cười, Lâm Trác cau mày, thắc mắc.

– Cậu cười gì chứ bộ vui lắm sao?

– Xin lỗi cậu nhé! Lâm Trác cậu đang ghen đó à?

– Gì chứ, con nhỏ này cậu nghĩ mình là ai hả?

– Lâm Trác nếu có một ngày cậu hỏi tớ thích gì, thì tớ sẽ không trả lời vì tớ biết rằng ngày đó sẽ không tới.

– Cậu nói vậy là ý gì?

– Bí mật.

– Lại bí mật, con gái mấy cậu rắc rối thiệt á. Nói tớ nghe đi mà Yên Hoa.

Trên con đường quen thuộc trở về nhà, Yên Hoa nhìn xuống đôi chân mình thầm nghĩ:

– Có lẽ điều duy nhất mà tớ thích là được đi bên cạnh cậu mãi như thế này, nhưng hiện tại có một thứ đã làm điều đó trở nên xa vời.

Ngày cuối tuần, Yên Hoa, ngỡ rằng sẽ được nghỉ ngơi buổi sáng lại bị Nhã Phi bắt lên trường tập kịch. Mở cửa bước vào hội trường, nhìn thấy Yên Hoa đám Nhã Phi lại kéo đến vặn hỏi.

– Này đồ lập dị cả tuần mày biến đi đâu mà không chịu tập luyện với lớp?

– Tớ bận làm thêm sau giờ học?

– Cho dù, mày có nghèo phải đi làm thêm để sống thì cũng nên nhớ rằng mày là nhân tố quan trọng giúp bọn tao tỏa sáng biết chưa.

Lâm Trác đang ngồi cùng Khải Kỳ xem kịch bản, nghe những lời nói của Nhã Phi làm cậu ta nổi đóa, bực bội. Lâm Trác bước tới kéo Yên Hoa sát vào lòng làm mọi người trầm trồ kinh ngạc.

– Nghèo thì không phải là người sao? Các cậu đừng có mà kiếm chuyện với Yên Hoa nữa, lần tới tôi không bỏ qua cho các cậu đâu.

– Lâm Trác con nhỏ điên khùng này có gì tốt mà cậu suốt ngày bênh vực nó.

– Nếu Yên Hoa không có gì tốt vậy thì hãy để Lâm Trác này tốt với cô ấy là được.

– Lâm Trác cậu đúng là quá đáng.

Yên Hoa buông tay Lâm Trác xuống, khuôn mặt cô đỏ ửng lên, giọng nói có chút ngại ngùng.

– Lâm Trác cậu lại đùa quá trớn rồi.

– Tớ không hề đùa một chút nào cả, tớ là thật lòng đó.

Lâm Trác áp sát lại gần thì thầm vào tai Yên Hoa.

– Tớ bắt đầu thích cậu rồi Yên Hoa.

Lâm Trác cười nắm tay Yên Hoa chạy xuống nơi tập kịch, không biết rằng hồi ức đẹp đẽ này còn kéo dài được bao lâu.

Yên Hoa ngồi bên dưới hội trường quan sát mọi người tập luyện sau khi kết thúc vai nhân vật của mình. Mọi người, ai cũng rất cố gắng, dù chỉ mới xem qua một lần nhưng lời thoại, cảm xúc, cử chỉ, ngữ điệu cơ thể của các nhân vật trong kịch bản dài 30 phút cô đều nhớ như in.

Vở kịch tóm tắt dựa trên kịch bản năm 1895 của Modest Tchaikovsky, Marius Petipa và Lev Ivanov. Swan Lake được thể hiện trong bốn màn, bốn cảnh chủ yếu ngoài Nga và Đông Âu. Trong vở kịch sẽ có ba cảnh Nữ hoàng Thiên nga Odette sẽ múa diễn tả tâm trạng của mình khi gặp Hoàng tử Siegfried, khi bị Hoàng tử phản bội và cuối cùng là cảnh Siegfried và Odette cùng quyên sinh để được ở bên nhau.

Mọi thứ nhẹ nhàng trôi theo thời gian tình cảm nhẹ nhàng sâu lắng đó sẽ còn kéo dài mãi hay chỉ là một tấm bi kịch như Hồ thiên nga.

Bạn đang đọc Chỉ Là Anh sáng tác bởi YLam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YLam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.