Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Những mảnh vỡ cảm xúc

Tiểu thuyết gốc · 1413 chữ

Ngày hôm sau…

Kết thúc tiết học buổi chiều Yên Hoa kiểm tra lại sách vở chuẩn bị ra về. Chiều hôm ấy, Lâm Trác nghỉ học vì phải cùng CLB bóng rổ tham gia thi đấu giao hữu với trường khác. Yên Hoa vừa bước chân xuống sân trường những túi kính chứa đầy nước liên tục ném vào người Yên Hoa. Cô bỏ chạy nhưng rồi bị một đám nữ sinh khác chặn lại, chúng bắt đầu kéo cô vào một góc trong trường đánh đập rạch đồng phục.

Đau đớn, vùng vẫy, bất lực, kêu gào nhưng không ai giúp đỡ, một lúc sau đám nữ sinh dừng lại một nữ sinh tên Lưu Đào lên tiếng:

– Bấy nhiêu đây đối với mày cũng còn nhẹ lắm, nếu cưng còn tiếp tục làm trò bám lấy Lâm Trác của chị thì lần tới chuẩn bị xuất gia làm ni cô đi. Ha ha.

Uất hận, tuyệt vọng, Yên Hoa khóc trong đau đớn đám nữ sinh kia vừa rời đi, đám Nhã Phi lại kéo tới. Nhìn bộ dạng thảm hại của Yên Hoa chúng cười nhạo đua nhau chụp ảnh tung lên mạng, hình ảnh gớm ghiếc của một con nhỏ lập dị xấu xí, Nhã Phi tỏ vẻ hả hê cất giọng mỉa mai:

– Chao ôi, bạn Yên Hoa đáng thương của chúng ta, bộ dạng thế này trông không đẹp mắt cho lắm, cậu cũng nghĩ thế đúng không.

Nói xong Nhã Phi đứng dậy trên tay cầm một túi bột màu xé ra, từ từ đổ lên người Yên Hoa, đám nữ sinh cười đùa vui vẻ, Nhã Phi tiếp tục nói:

– Nếu lần tới cậu thật sự trở thành ni cô thì tớ sẽ tạc cho cậu một bức tượng thật đẹp đẽ và trưng bày ở bảo tàng của bố tớ. Mày đã hiểu chưa.

Yên Hoa cầm lấy chiếc áo khoác đồng phục mặc vào che đi những vết cắt trên chiếc áo sơ mi, cô lê bước chân chậm rãi đau đớn tới sân trường.

Yên Hoa đã nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy. Yên Hoa luôn yêu thầm lớp trưởng lớp 11A Lưu An Vỹ mỗi ngày đến trường được nhìn thấy cậu ta dù chỉ một khoảnh khắc cũng đủ để Yên Hoa tìm thấy ánh sáng mở cánh cửa tâm hồn mình. Nhưng giờ đây thứ ánh sáng đó chỉ là ảo ảnh, là tự lừa dối bản thân mình. An Vỹ đã có người cậu ấy thích hai người họ còn hôn nhau thắm thiết, Yên Hoa run rẩy lùi về sau, chân cô sơ ý chạm phải chiếc xe đạp phía sau làm toàn bộ xe đạp ngã xuống thành một hàng dài. Âm thanh phát ra, An Vỹ quay lại nhìn thấy Yên Hoa, cậu ta ngạc nhiên hỏi:

– Này cậu không sao chứ?

Cánh tay ôm chặt chiếc cặp, nét mặt Yên Hoa kinh sợ thốt lên:

– Xin lỗi!

Rồi vội bỏ chạy thật nhanh những mảnh ghép cảm xúc vỡ nát, trái tim quặn đau đến khó thở, giọt nước mắt không ngừng rơi trên khuôn mặt bầm tím đầy vết thương.

Đường về nhà hôm nay sao dài quá, người qua lại, đông hơn mọi khi bọn họ đang nhìn mình. Sợ hãi trước mọi thứ, Yên Hoa chạy như xé tan cả ngọn gió. Cô chạy đến bãi biển gần đó, không gian thật yên tĩnh nhìn về phía xa chân trời cô thầm nghĩ:

– Mình mong ước điều gì, chỉ là một cuộc sống bình thường như bao người khác, tôi muốn được hát, được múa những vũ điệu bằng cả trái tim, được sống trong một gia đình thật vui vẻ, hạnh phúc, được yêu ai đó thật lòng. Chỉ như thế, mọi thứ dường như quá xa vời, đôi tay này không còn đủ sức để níu giữ, nếu vậy thì hãy buông xuôi.

Bỏ chiếc cặp xuống, cô chạy thật nhanh ra biển khi cảm nhận được nước biển lạnh lẽo chạm vào đôi chân mình Yên Hoa bắt đầu cất tiếng hát. Những thanh âm đẹp đẽ được họa lên theo điệu múa cao trào dữ dội như thể trút từng giọt hờn, giọt sầu, giọt hận.

Yên Hoa có giọng hát rất hay cô còn múa được Bale, dân gian, múa cổ điển Trung Hoa. Ngay từ nhỏ cô luôn chìm trong thế giới ca múa riêng của mình. Bài hát ấy, điệu múa ấy trở nên đầy cảm xúc và mạnh mẽ hơn lúc nào hết.

Lâm Trác đang trên đường về nhà bỗng nghe được giọng hát ngọt ngào sâu lắng từ xa truyền tới. Cậu ta đưa mắt nhìn theo, hình ảnh một cô gái vừa bay lên khỏi mặt biển dưới ánh chiều buông khiến cậu ta lặng yên say đắm.

Yên Hoa kết thúc ca vũ, cô đắm mình xuống bãi cát ửng vàng. Đôi mắt rủ rượi nhìn lên bầu trời xanh thầm nghĩ:

– Mọi thứ chỉ là hư ảo.

Trời sập tối, Yên Hoa chuẩn bị bữa tối cho gia đình, thời tiết khá nóng nhưng Yên Hoa lại mặc quần áo dày cho mùa đông hẳn là vì cô không muốn bố mẹ và mấy đứa em của mình biết về những vết thương trên người. Thấy cô hơi lạ, người mẹ lo lắng hỏi han:

– Yên Hoa con không khỏe sao? Trời nóng thế này lại mặc quần áo dày như thế kia, còn mặt của con nữa sao lại bầm tím hết cả rồi.

Em trai Yên Hoa tỏ vẻ khó chịu, gay gắt:

– Chị ấy lúc nào chẳng thế, lề mề, chậm chạp, làm gì cũng hư sự.

Yên Hoa lo sợ, cô nghĩ rằng mình phải tìm một lời nói dối hoàn hảo:

– Chiều nay, con có tiết học bơi lội chắc do ngâm nước quá lâu nên giờ con thấy hơi lạnh, với cả dạo gần đây thị lực của con ngày càng tệ khi chiều trên đường về còn va phải một chiếc xe ôtô đậu bên đường.

– Nghiêm trọng vậy sao, con phải biết tự giữ sức khỏe cho mình, lát mẹ sẽ đưa thuốc cảm lạnh cho con, đợi cuối tuần mẹ dẫn con đi cắt đôi kính khác.

– Không sao đâu mẹ con tự lo được mà.

– Được rồi ăn cơm đi.

– Tiểu My ngoan ăn xong chúng ta sẽ cùng luyện chữ viết nha.

– Em biết rồi ạ.

Suốt cả tuần học, Yên Hoa luôn tìm cách tránh né Lâm Trác, cho dù cậu ta có gọi hay làm gì cô cũng chẳng bận tâm. Cho đến ngày thứ sáu, Lâm Trác, thấy lạ giờ ra chơi cậu ta bèn chạy theo Yên Hoa hỏi rõ:

– Yên Hoa, tại sao cả tuần qua cậu luôn cố ý tránh mặt mình. Thật khiến người khác thấy khó chịu.

Yên Hoa lạnh nhạt, nói:

– Là cậu nghĩ nhiều rồi, tôi và cậu vốn chẳng quen biết, sao tôi lại phải quan tâm đến cảm giác của cậu.

Lâm Trác vô cùng khó chịu khi nghe được những lời vừa rồi của Yên Hoa:

– Phải chúng ta vốn chẳng quen biết.

Lâm Trác nổi giận bỏ đi, đám nữ sinh xung quanh nhìn Yên Hoa đầy vui sướng. Yên Hoa lặng người, cô để những giọt nước mắt chảy ngược vào tim.

– Cảm giác tội lỗi này sẽ tốt cho cả hai.

Ngày cuối tuần, Yên Hoa bắt đầu đi tìm việc làm thêm, đi cả nửa ngày trời chẳng ai chịu nhận cô vào làm việc. Cho đến giữa trưa cô nhìn thấy tờ thông báo tuyển nhân viên dọn vệ sinh tại một trung tâm đào tạo vũ công chuyên nghiệp. Yên Hoa đã ứng tuyển và được nhận vào làm tại trung tâm. Vì là học sinh và chỉ làm một nửa thời gian nên lương bị giảm còn một nửa. Công việc dọn dẹp bắt đầu từ lúc 2 giờ chiều đến 7 giờ tối, ngày mai sẽ bắt đầu làm.

Yên Hoa đã tìm được công việc làm thêm, tuy chỉ là nhân viên dọn dẹp ở trung tâm đào tạo vũ công chuyên nghiệp, nhưng vừa kiếm được tiền vừa được nhìn thấy các vũ công tập luyện cũng khiến cô thấy hạnh phúc.

Bạn đang đọc Chỉ Là Anh sáng tác bởi YLam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YLam
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.