Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo mộng

Tiểu thuyết gốc · 4934 chữ

Sáng chủ nhật đẹp trời Yên Hoa ngồi trên chiếc xích đu trước sân đọc sách, ánh nắng ban mai khẽ rọi qua từng chiếc lá, làn gió nhẹ thoảng qua mái tóc đen xõa ngang lưng, Yên Hoa đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc.

Lâm Trác vừa mới tỉnh dậy trên giường, đầu tóc rối bù trông thật ngốc nghếch, đứng dậy mở cửa bước ra ban công, anh chàng vươn vai mệt mỏi, bất chợt nhìn thấy Yên Hoa đang đọc sách cậu ta trầm ngâm nhìn cô ấy một lúc rồi gọi thật lớn:

– Chào buổi sáng Yên Hoa.

Nhận ra đó là giọng của Lâm Trác, Yên Hoa nhìn ngó xung quanh. Thấy vậy, Lâm Trác lại hét lớn:

– Đồ ngốc phía này nè.

Sau khi biết giọng nói đó phát ra từ phía nhà của cậu ta, ruột gan Yên Hoa lại sôi lên nóng giận:

– Tên đáng ghét dám phá hoại bầu không khí yên tĩnh của mình đúng là không thể tha thứ cho hắn ta được.

Yên Hoa định quay sang mắng cho cậu ta một trận nhưng chưa kịp hé răng nửa lời đã vội đưa tay che mặt. Cậu ta không mặc áo, Yên Hoa một tay che mắt nói:

– Tên xấu xa mặc áo của cậu vào.

Lâm Trác nhìn xuống, thôi rồi quên mặt áo hai tay anh che ngực ngượng ngùng. Sau khi trau chuốt lại mọi thứ cậu ta chạy vội sang nhà Yên Hoa.

– Yên Hoa tớ vào nhé.

Lâm Trác nhảy qua hàng rào hoa tigon cái vèo rồi tới ngồi bên cạnh Yên Hoa. Yên Hoa lặng người trước cách vào nhà thô lỗ của cậu ta.

– Cậu là trộm à?

– Xin lỗi nhé tại hàng rào nhà cậu thấp quá thôi.

– Mà cậu sang nhà tớ làm gì?

– Chẳng phải chúng ta là bạn thân sao, tớ nghĩ phải qua thăm cậu thường xuyên. Ủa mà mọi người đi đâu hết rồi?

– Họ về quê thăm ông bà nội rồi.

– Thế sao cậu không đi cùng.

– Không thích.

Nói chuyện được một lúc bụng của Lâm Trác kêu lên vì đói:

– Yên Hoa tớ đói quá cậu có gì cho tớ ăn với.

– Bộ cậu là lợn đói à suốt ngày gặp tớ đòi ăn, mẹ cậu không chuẩn bị bữa sáng cho cậu sao.

Lâm Trác bỗng trở nên trầm mặc:

– Mẹ tớ qua đời khi tớ còn nhỏ, tớ sống với bố hiện tại ông đang điều hành tập đoàn ở Pháp, vì chán cuộc sống nơi đó nên tớ mới quyết định trở về tính ra đã hai năm rồi. Vừa chuyển nhà tới đây tớ vẫn chưa tìm được người giúp việc.

– Xin lỗi cậu tớ không cố ý gợi lại nỗi đau của cậu.

– Không sao chuyện cũng đã qua lâu rồi.

Ngẫm lại, Yên Hoa dường như không hề biết gì về Lâm Trác, hôm nay được nghe kể, cô có chút hổ thẹn:

– Trước giờ cậu ấy luôn giúp đỡ mình rất nhiều, giờ làm chút việc cho cậu ấy coi như đền bù.

Yên hoa quay sang nhìn Lâm Trác e ngại nói:

– Cậu không cần phải tìm người giúp việc tớ sẽ sang giúp cậu.

Nghe vậy, Lâm Trác ngạc nhiên xoa đầu Yên Hoa an ủi:

– Nha đầu ngốc cậu vừa quản chuyện nhà cậu lại phải đi làm thêm còn định sang giúp việc cho tớ. Không được tớ không muốn cậu vì tớ vất vả thêm.

– Không sao, nhà cửa thi thoảng tớ sẽ qua giúp cậu dọn dẹp còn ăn uống cậu có thể ăn cùng gia đình tớ.

– Ăn cùng gia đình cậu sao, cậu nói thật chứ.

– Ừ.

– Tốt quá, vậy từ nay tớ sẽ giao tính mạng này cho cậu chăm sóc Yên Hoa, thế giờ cậu có gì cho tớ ăn không tớ đói sắp khóc rồi.

Yên Hoa đỏ mặt ngại ngùng trả lời:

– Được rồi tớ sẽ làm kimbap cho cậu.

– Hoan hô.

Kể từ hôm đó, Lâm Trác như một thành viên mới trong gia đình Yên Hoa, gia đình cô ấy rất vui vẻ chào đón cậu. Tình cảm giữa hai người họ ngày càng sâu nặng hơn.

Có một hôm gia đình Yên Hoa phải ở lại quê chuẩn bị đám giỗ nên không về nhà, ngôi nhà trống vắng chỉ có hai người.

Tối nay cũng như mọi khi cậu ấy ở đây cùng ăn tối với nhau, cùng học bài với nhau nhưng không khí lại có chút gì đó khác lạ bởi vì chỉ có hai chúng ta. Sau khi học xong nhìn đồng hồ đã 11 giờ bên ngoài trời lại mưa rất lớn Lâm Trác lắt đầu nài nỉ:

– Yên Hoa tối nay cho tớ ngủ lại đây nha, giờ này bảo vệ bên khu nhà tớ chắc khóa cổng rồi, hơn nữa trời lại đang mưa lớn, tớ không muốn về trong tình cảnh này đâu.

– Nếu vậy cậu ra đường mà ngủ.

– Yên Hoa, chỉ một đêm, một lần này thôi, tớ hứa sẽ không gây ra bất kì tội lỗi nào.

– Cậu lại nói linh tinh gì thế hả?

– Vậy cậu sang phong em trai tớ mà ngủ.

– Không muốn.

– Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào mới vừa lòng.

– Tớ muốn ngủ cùng phòng với cậu.

– Tên vô lại, cậu đi chết đi.

– Yên Hoa chỉ một đêm thôi, có chết tớ cũng cam lòng.

– Không được.

Nhưng rồi hai đứa vẫn ngủ chung phòng, Yên Hoa đã lấy một tấm đệm trải dưới sàn, đưa thêm chăn cho cậu ta, nói:

– Lâm Trác tớ cảnh cáo cậu nếu khi ngủ cậu không yên phận dám giở trò với tớ thì sẽ chết chắc.

– Cậu yên tâm, tớ đã hứa không gây ra tội lỗi nào, nên sẽ tuyệt đối trung thành.

– Cậu đúng là chuyên gia gây rối.

Lúc sau, khi cả hai đều nằm gọn trong chăn của mình, Lâm Trác nhìn lên trần nhà làu bàu:

– Yên Hoa cậu không tắt đèn sao?

– Tớ không thích tối.

– Nhưng sáng như vậy sao tớ ngủ được?

– Tớ mặc kệ, ai bảo cậu nhất quyết đòi ngủ chung phòng với tớ.

– Yên Hoa cậu đúng là xấu tính mà.

Lâm Trác đợi cho đến khi Yên Hoa ngủ say, cậu ta rón rén bật dậy đưa tay tắt đèn, bên ngoài trời đã tạnh mưa mặt trăng dần dần xuất hiện ánh trăng len lỏi chiếu qua ô cửa sổ soi sáng gương mặt người con gái đang rơi lệ vì những cơn ác mộng từng trải qua cứ liên tục ùa vào trong tiềm thức. Chàng trai nhẹ nhàng đưa tay lau giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô gái, cậu ta mỉm cười vuốt nhẹ suối tóc đen huyền của cô rồi gửi một nụ hôn ấm áp lên gò má ửng hồng kèm theo lời chúc.

– Ngủ ngon cô bé của tôi.

Lâm Trác ngày càng nhận ra rằng bản thân rất vui vẻ, thoải mái khi ở cùng Yên Hoa, thứ tình cảm khó tả nó ngày một lớn dần, cậu ấy không thể nào xóa bỏ được hình ảnh của Yên Hoa ra khỏi tâm trí mình. Vắt tay lên trán suy nghĩ “Mình đã thật sự thích cô ấy.”

Với trí tưởng tượng phong phú, những hình ảnh ngọt ngào giữa hai người cứ liên tục tuôn ra trong đầu khiến anh chàng không tài nào ngủ ngon giấc.

Những lúc ở trường Lâm Trác luôn theo bên cạnh Yên Hoa như hình với bóng, họ đã thân nhau hơn trước, trong khi đó Nhã Phi luôn tìm cách nói chuyện tán tỉnh Lâm Trác nhưng cậu ta lại chẳng hề đoái hoài tới cô. Tan học Yên Hoa sắp xếp lại sách vở Lâm Trác đứng bên ngoài đợi cô ấy, nhân cơ hội tốt Nhã Phi đến gần Yên Hoa nhắc khéo:

– Chiều nay, 5 giờ tại nhà máy bỏ hoang sau trường tao sẽ đợi mày ở đó, không gặp không về.

Mọi người, đã về hết nhưng cô ấy vẫn chưa ra Lâm Trác liền vào trong xem tình hình, cùng lúc Nhã Phi rời đi với nụ cười đầy ác ý. Lâm Trác có chút dè chừng, cậu ta hỏi:

– Yên Hoa có chuyện gì sao?

– Không có gì.

– Vậy chúng ta về thôi.

Không muốn Lâm Trác chịu liên lụy, Yên Hoa, quyết định im lặng. Đến chiều, cô ấy xin quản lý ở trung tâm được về sớm vì thấy hơi mệt, Phong Lãm thấy thế liền hỏi:

– Này cô, không khỏe sao?

– Dạ vâng, xin lỗi vì khiến anh phải bận tâm, em xin phép về đây ạ.

– Vậy để tôi đưa cô về.

– Không cần đâu ạ em tự về được, chào anh.

Nói xong cô ấy vội bỏ chạy nhanh ra cửa, Điệp Mộng ngạc nhiên khi Phong Lãm lại quan tâm Yên Hoa như vậy, cô ấy trêu chọc cậu ta.

– Ây yo. Không ngờ Phong Lãm nhạt nhẽo lại cũng có thể nói được những lời này. (Này cô, không khỏe sao, để tôi đưa cô về). Ha ha…

– Chị lại nói linh tinh gì vậy, mặc kệ chị em đi tập đây.

– À phải rồi đó, tập đi tập đến chết luôn cho rồi.

– Ai cần chị quản chứ.

Yên Hoa lo lắng một mình đến nhà máy bỏ hoang sau trường. Lần nào gặp Nhã Phi cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp diễn ra, cô run sợ nhưng vẫn cố lê bước.

Khi tới nơi Yên Hoa vào trong gọi Nhã Phi nhưng chẳng ai lên tiếng, và rồi bỗng có hai nữ sinh bắt lấy cô và trói lại không ngừng đánh đập. Nhã Phi xuất hiện trên tay cầm một chai nước cô ta nhìn Yên Hoa cười nói:

– Học sinh gương mẫu có khác rất đúng giờ.

– Cậu muốn làm gì?

Nhã phi, nhếch miệng cười đưa tay mở chai nước đổ một ít lên tấm vải rách bên cạnh, có khói bốc lên, tấm vải bị ăn mòn. Yên Hoa vùng vẫy sợ hãi thứ nước đó là axit. Nhã Phi đóng chai axit bước tới gần Yên Hoa đe dọa:

– Vậy mày nghĩ thử xem tao sẽ làm gì mày?

– Nhã Phi cậu điên rồi.

– Phải đó tao điên, tao điên vì suốt ngày phải nhìn thấy mày bám lấy Lâm Trác, tao thật sự không hiểu con nhỏ nghèo nàn bẩn thỉu như mầy có gì hay mà khiến cậu ta mãi chấp mê bất ngộ không buông. Mày đúng là âm hồn bất tán, mày đáng ra không nên tồn tại mới đúng. Bởi vì chẳng có ai thích một đứa xấu xí gớm ghiếc như mày.

Yên Hoa bất chợt nhớ lại những kí ức khi mắc bệnh đậu mùa, mọi người ai cũng kinh tởm gớm ghiếc mình, lúc này cô gần như tuyệt vọng, thấy cô ấy vẫn yên lặng Nhã Phi lại cười nói:

– Hối hận rồi sao, nhưng đã quá muộn, mày phải trả giá vì đã khiến Lâm Trác chối bỏ tình cảm của tao.

Nghe được câu nói này của Nhã Phi. Yên Hoa, như vực dậy từ tuyệt vọng, Lâm Trác đã từ chối Nhã Phi vì mình, cô an lòng khi biết được điều đó.

Nhã Phi cảm giác như mình bị xem thường, cô ta không kiềm chế được hét lớn:

– Yên Hoa mày chết đi.

Nhã Phi vặn chai axit chuẩn bị tạt vào người Yên Hoa, thì bất chợt có ai đó chạy tới ngăn cản:

– Nhã Phi, cậu dừng trò đùa này lại được rồi đó.

Nhã Phi ngạc nhiên quay lại nhìn cậu ta:

– Cậu có ý gì khi nhảy vào can thiệp chuyện của tôi Lưu An Vỹ.

– Chẳng có ý gì cả, nếu cậu không muốn tấm hình này lan truyền trên cộng đồng mạng, thì cứ việc tiếp tục tớ sẽ yên lặng đứng đây quan sát.

– Tên khốn, cậu dám chụp lén bọn này.

– Tớ không những đã chụp mà còn quay được một đoạn clip khá hay, cậu có muốn xem thử không?

Nhã Phi tức giận, nhưng thế sự trước mắt nên rút thì hơn, cô ta quay sang nhìn Yên Hoa gay gắt:

– Coi như mày gặp may, chúng ta đi.

Đám Nhã Phi nhanh chóng rời đi, An Vỹ tới mở dây trói cho Yên Hoa:

– Cậu vẫn ổn chứ?

– Cảm ơn cậu đã cứu, tớ không sao.

An Vỹ đỡ Yên Hoa ra ngoài lúc này trời đã mờ tối. An Vỹ, đỡ cô ấy ngồi xuống ghế. Bên cạnh, có máy bán nước tự động, cậu ta mua cho cô ấy một lon trà sữa matcha để cô trấn tỉnh lại.

An Vỹ nhìn Yên Hoa và nhớ lại khoảng thời gian trước, cậu ta đã học từng học cùng lớp với cô ấy suốt thời cấp 2. Yên Hoa, lúc nào cũng im lặng ít nói còn bị bạn bè trong lớp thi nhau bắt nạt. Cậu ta, nhiều lần muốn lên tiếng bảo vệ cho cô ấy nhưng lại sợ trở thành kẻ thế mạng nên chỉ biết đứng ngoài quan sát.

– Lần nào gặp, cậu cũng trong tình cảnh trớ trêu.

– Xin lỗi.

– Bộ cậu suốt ngày chỉ biết nói lời cảm ơn và xin lỗi thôi sao?

– Xin lỗi.

An Vỹ không thể nhịn được cười với cô ấy:

– Thế cậu đã ổn hơn chưa?

Yên Hoa ngại ngùng ngật đầu.

– Uh.

– Tốt rồi nhà cậu ở đâu tớ sẽ đưa cậu về.

ngay khi An Vỹ vừa dứt lời, một cánh tay lực lưỡng đã bế Yên Hoa rời khỏi mặt đất.

– Nhà cô ấy ở gần nhà tôi, tôi sẽ đưa cô ấy về cậu không cần phải bận tâm.

Lâm Trác vô tình xuất hiện vẻ mặt anh chàng khó chịu bế Yên Hoa về nhà. Trên đường về Yên Hoa đã hỏi cậu ấy:

– Sao cậu biết tớ ở đây mà tới?

– Phải nói sao nhỉ, cậu xuất hiện ở mọi nơi tớ đi qua.

– Cậu đùa đó à.

Lâm Trác hạ giọng tỏ vẻ nghiêm trọng hỏi Yên Hoa:

– Yên Hoa cậu lại bị bọn họ bắt nạt sao?

– Không sao đâu, tớ ổn mà.

Yên Hoa dần ngủ thiếp đi trên bờ vai Lâm Trác, giống như mọi khi cô buông xuôi mọi thứ.


Ngày kỉ niệm thành lập trường đã tới, không khí đông vui náo nhiệt. Tuyết Cầm và Phong Lãm là hai cựu học sinh của trường họ cải trang thành người thường tới tham dự. Cả hội trường chật kín người, thầy hiệu trưởng lên bắt đầu buổi lễ, vở kịch Hồ thiên nga được diễn ở vị trí thứ ba sau màn biểu diễn dương cầm của lớp trưởng Lưu An Vỹ lớp 11A.

Mọi người đang nóng lòng kiểm tra lại mọi thứ trước khi lên diễn, từ phòng hóa trang bước ra ai cũng phán lên ngưỡng mộ Lâm Trác và Nhã Phi hai người bọn họ thật sự quá đẹp như hoàng tử và công chúa bước ra trong truyện thật sự, Sau đó, Yên Hoa bước ra trong trang phục lính gác cổng tay cầm ngọn giáo bằng nhựa khiến ai cũng bật cười hình tượng quá khủng khiếp cậu ta thật sự là một tên lính gác cổng tầm thường.

Lâm Trác quay lại nắm tay Yên Hoa đưa cô ấy đi, một kẻ tỏa ra ánh sáng rực rỡ một kẻ thì thất bại bị bóng tối chôn vùi. Đúng là một trời một vực, sự khác biệt này, trở thành tâm điểm bàn tán cả trường. Lâm Trác nắm chặt tay Yên Hoa nói:

– Cậu đừng sợ có tớ ở đây rồi?

– Uh.

Vở kịch Hồ thiên nga dưới sự giàn dựng của học sinh lớp 11D bắt đầu.

Yên Hoa và một bạn diễn khác đứng bên dưới khán đài, ngay tại bậc tam cấp đi lên sân khấu mô phỏng hình ảnh lối vào hội trường tổ chức tiệc sinh nhật của hoàng tử. An Vỹ và Phong Lãm ngồi khá gần với sân khấu sau khi nhìn thấy Yên Hoa làm lính gác cổng họ không nhịn được cười khiến cô ấy đỏ mặt xấu hổ. Lần đầu tiên thấy Phong Lãm không chú ý hình tượng cười lớn làm mọi người xung quanh khó chịu, Tuyết Cầm lên tiếng nhắc nhở:

– Phong Lãm chú ý hình tượng một chút.

– Xin lỗi tại tớ vừa nhìn thấy một thứ đáng sợ.

– Chẳng có ai nhìn thấy thứ đáng sợ lại vui như cậu cả.

Màn 1.

Cảnh cung điện sang trọng.

Người dân đang ăn mừng tiệc sinh nhật Hoàng tử Siegfried. Cuộc vui bị gián đoạn khi mẹ của Siegfried, người đang lo lắng về lối sống vô tư của con trai bà, thông báo rằng Siegfried phải chọn lấy một người vợ tại tiệc hoàng gia vào đêm mai. Siegfried thất vọng khi biết mình không được kết hôn vì yêu. Anh bạn Benno và thầy giáo cố gắng làm Siegfried bớt buồn. Khi hoàng hôn xuống, Benno thấy một đàn thiên nga bay trên trời nên nảy ra ý định đi săn. Siegfried cùng bạn bè lấy nỏ và chuẩn bị săn những con thiên nga.

Mọi người đều mê mẩn khi Lâm Trác diễn vai hoàng tử Tuyết Cầm cười nói:

– Cậu bé đó không những đẹp trai mà còn có khả năng diễn xuất tốt, lại phát hiện thêm một tài năng trung học mới.

– Xùy. Tầm thường.

– Phong Lãm cậu lại ganh tỵ với nhan sắc của người ta.

– Cái thằng nhóc đó thì có gì khiến tớ bận tâm cơ chứ?

Kết thúc cảnh đầu tấm màn hạ xuống Yên Hoa hết vai diễn lui vào trong.

Màn 2.

Đêm trăng sáng, hồ thiên nga hiện ra giữa đống tàn tích đổ nát của một ngôi nhà nguyện xưa.

Siegfried tách ra khỏi bạn bè đến nơi trăng sáng bên bờ hồ, cùng lúc đàn thiên nga đáp ngay gần đó. Anh nhắm chiếc nỏ của mình vào đàn thiên nga định bắn, nhưng bàng hoàng khi thấy một con thiên nga biến thành thiếu nữ xinh đẹp, Odette. Ban đầu, nàng tỏ ra sợ hãi Siegfried. Khi anh hứa sẽ không làm hại, nàng mới kể rằng nàng là Nữ hoàng Thiên nga Odette. Đàn thiên nga là những nạn nhân của lời nguyền khủng khiếp do ác phù thủy Von Rothbart, kẻ trông như nửa người nửa cú, tạo ra. Ban ngày họ phải biến thành thiên nga và ban đêm, chỉ khi đứng trong hồ ma thuật hồ được tạo ra từ những giọt nước mắt của mẹ Odette họ mới trở về hình dạng con người. Lời nguyền chỉ bị phá vỡ nếu có một người chưa bao giờ yêu ai trước đây, thề sẽ yêu Odette mãi mãi. Von Rothbart đột nhiên xuất hiện. Siegfried đe dọa giết hắn nhưng Odette ngăn lại vì nếu Von Rothbart chết trước khi hóa giải lời nguyền, thì cô sẽ mãi mãi không thoát khỏi kiếp thiên nga được nữa.

Khi Von Rothbart biến mất, các thiếu nữ thiên nga đáp xuống đầy hồ nước. Benno và mọi người cũng đến định bắn chúng. Nhưng Siegfried ngăn lại kịp lúc và khéo léo đuổi họ đi. Bây giờ, chỉ còn lại một mình với Odette và các nàng thiên nga, Siegfried gầy dựng niềm tin của Odette bằng tình yêu của chàng.

Khi bình minh đến, lời nguyền độc ác khiến Odette và các bạn của nàng trở lại hồ và lại biến thành thiên nga.

Trong cảnh này Nhã Phi bắt đầu thể hiện tài năng múa bale của mình, người thường có thể cho rằng cô ấy múa rất đẹp thậm chí có người còn hết lòng khen ngợi cô ta trước mặt chủ tịch Tiết. Tuyết Cầm xem Nhã Phi biểu diễn một màn vũ đạo rất xuềnh xoàng, cô nàng tỏ vẻ khinh bỉ chê bai.

– Một màn biểu diễn tệ hại, dám chắc thầy dạy múa cho cô ta là vũ công hạng 2.

– Hạng 2, còn không xứng thật tầm thường.

Nhã Phi, vì muốn tỏa sáng trước mọi người cô ta cố quá lại khiến bản thân thành quá cố.

Kết thúc cảnh hai, mọi người sẽ giải lao trong 10 phút chuẩn bị vào cảnh tiếp theo. Chân của Nhã Phi bị chấn thương nghiêm trọng không thể tiếp tục biểu diễn. Mọi người đang lo lắng không biết tìm ai phải thay thế, tình hình cấp bách Yên Hoa đã tự ý vào phòng hóa trang thay đồ, trang điểm cho mình. Từ hôm bị Lâm Trác làm gãy kính cô ấy luôn mang theo kính áp tròng phòng khi chuyện đó lại tiếp diễn.

Phía trên khán đài, Phong Lãm đang cảm thấy rất nhàm chán muốn ra về nhưng lại bị Tuyết Cầm giữ chân, bắt anh chàng ngồi yên lặng xem cho hết vở kịch.

Thầy chủ nhiệm và các học sinh lớp 11D đang trong tình thế lo lắng không biết ai thay thế được Nhã Phi, cô ta còn tỏ ra mình cao thượng lên tiếng:

– Thầy Hà có lẽ vở kịch phải bị hủy rồi chân em hiện tại không thể múa được nữa, với lại ở đây chẳng ai có thể thay thế được em cả.

Thầy chủ nhiệm câm lặng không biết nói gì, mọi người thì lại không đồng ý công sức một tháng trời tập luyện không thể bị hủy chỉ vì cô ta được. Yên Hoa đã trang điểm xong, vẻ đẹp quá kiêu sa lộng lẫy, không còn là Yên Hoa yếu đuối bị bắt nạt, giờ đây cô ấy là Odette Nữ hoàng Thiên nga.

Không để người khác phát hiện, Yên Hoa, đeo chiếc mặt nạ trên bàn trang điểm nhẹ nhàng bước ra với phong thái tôn nghiêm của một nữ hoàng trước sự kinh ngàng của nhiều người. Thầy Hà vừa quyết định sẽ xuống thông báo hủy tiết mục thì Yên Hoa xuất hiện. Tuy không nhìn thấy hết khuôn mặt nhưng cũng đủ để người ta say đắm.

Nhã Phi căng thẳng lớn tiếng:

– Cô là ai?

– Là người giúp cô diễn hết vai này.

– Cô nói gì?

Bức màn thứ ba, đã bắt đầu kéo lên không cần suy nghĩ thêm thầy Hà đã để cô ấy lên sân khấu. Lâm Trác không biết là ai nhưng cảm giác rất quen thuộc cậu ta lại gần nói:

– Cậu tự tin sẽ làm được chứ.

– Uh.

Kiểu trả lời ngượng ngùng đó rất giống với Yên Hoa nhưng thần thái và vẻ đẹp choáng ngợp này lại hoàn toàn trái ngược.

Màn 3.

Hội đường sang trọng trong cung điện.

Khách mời đến cung điện trong trang phục dạ hội. Mẹ của Siegfried ra lệnh cho anh nhảy với sáu nàng công chúa và chọn một trong số họ làm cô dâu. Siegfried than phiền rằng anh ta không yêu ai trong số đó. Von Rothbart ngụy trang đến cùng cô con gái xinh đẹp Odile. Ông đã biến Odile trở nên trông giống Odette y đúc. Hoàng tử nhầm Odile với Odette và nhảy cùng nàng. Odette hiện ra như ảo ảnh, nàng tuyệt vọng cố gắng cảnh báo Siegfried rằng anh đã bị lừa, nhưng Siegfried vẫn không hay biết gì. Anh tuyên bố với mọi người rằng sẽ lấy Odile làm vợ. Von Rothbart ngay lúc đó làm phép cho Siegfried được nhìn thấy Odette thật. Nhận ra sai lầm của mình, Siegfried đau buồn vội vã ra chạy ra hồ thiên nga.

Yên Hoa sẽ bắt đầu múa diễn tả tâm trạng Odette, sau khi nghe Siegfried tuyên bố kết hôn với người khác không phải mình đau đớn tuyệt vọng.

Vừa bước ra sân khấu, cả khán phòng đã bị cô cuốn hút. Phong Lãm ngay tức khắc nhận ra ngay người con gái kia chính là Yên Hoa, cậu ta vui như một đứa trẻ được tặng đồ chơi mới. Màn vũ đạo đầy mê hoặc mà chỉ có cô ấy mới thể hiện được nó một con thiên nga đang đau đớn tuyệt vọng khiến Tuyết Cầm lo sợ, phải thốt lên rằng:

– Cô gái này là ai vậy? Bài vũ đạo đó là sao? Thật khiến cho người khác phải run sợ.

– Cậu cũng thấy vậy ư? Cô gái đó thật sự rất thú vị.

Mọi thứ dường như chìm trong tĩnh lặng để chiêm ngưỡng ánh sáng đẹp đẽ còn sót lại trên sân khấu kia.

Màn 4.

Hồ Thiên Nga.

Odette quẫn trí trước sự phản bội của Siegfried. Các nàng thiên nga khác cố gắng an ủi nàng, nhưng Odette từ khước cho đến chết. Khi Siegfried trở lại hồ và thấy Odette, anh thành khẩn cầu xin nàng tha thứ. Odette đồng ý tha lỗi cho anh và cả hai thề trên tình yêu của họ. Von Rothbart xuất hiện và nhất mực nói Siegfried phải giữ lời hứa, kết hôn với Odile, và Odette sẽ thành thiên nga mãi mãi. Siegfried quyết định quyên sinh cùng Odette và họ lao xuống hồ. Tình yêu chân chính của hai người đã hóa giải lời nguyền của Von Rothbart, nên những con thiên nga khác hóa thành người, khiến Von Rothbart mất quyền lực và chết. Siegfried và Odette được ở bên nhau mãi mãi nơi thiên đàng.

Ganh tỵ với vũ đạo sự tỏa sáng của Yên Hoa, Nhã Phi lại giở trò với cô ấy, Yên Hoa bước ra sân khấu biểu diễn nhưng nhạc nền lại không vang lên, nhận ra ngay là Nhã Phi đã cố ý nhưng không để cô ta được toại nguyện. Yên Hoa tự cất tiếng hát làm nền nhạc, Lâm Trác chợt nhận ra hình bóng người con gái dưới ánh chiều buông trên biển hôm đó, giọng hát vang lên trong trẻo mượt mà đầy cảm xúc khiến nhiều người trong khán phòng rơi lệ.

Cuối cùng, cảnh Siegfried và Odette hôn nhau trước khi quyên sinh. Theo như tập luyện chỉ là giả vờ hôn nhưng Lâm Trác đã cố tình hôn Yên Hoa thật sâu làm cho Phong Lãm và An Vỹ nổi lửa tức giận.

Lâm Trác nhận ra cảm giác quen thuộc khi hôn Yên Hoa, cậu ta đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ và kinh ngạc khi biết đó chính là Yên Hoa. Tấm màn sân khấu được hạ xuống kết thúc vở kịch ai cũng vỗ tay tán thưởng. Yên Hoa vội đẩy Lâm Trác ra xa rồi bỏ chạy. Lâm Trác vội đuổi theo nhưng bị Nhã Phi kéo lại:

– Lâm Trác curtain call.

Curtain call, sau khi một vở kịch kết thúc tất cả các diễn viên sẽ ra nhận lời tán thưởng từ khán giả.

Lâm Trác không thể đi, Yên Hoa nhanh chóng thay quần áo và rời khỏi. Cô còn chưa kịp tẩy trang, Yên Hoa đứng trên con đường quen thuộc nhìn ra bãi biển lần trước.

Lâm Trác, rốt cuộc cũng đã đuổi kịp tới đây, cậu ta chạy đến gần ôm lấy Yên Hoa:

– Hãy để như thế này một lúc, tớ thật sự không còn chút sức lực nào khi đuổi theo cậu tới đây. Yên Hoa còn điều gì ở cậu mà tớ vẫn chưa biết.

Yên Hoa đẩy Lâm Trác ra ngoài, cô quay lưng lại nhận ra rằng mối quan hệ này sẽ không có kết thúc tốt đẹp, mọi chuyện đã đi quá xa, dường như mình đã quên mất bản thân mình không xứng đáng với tình yêu của bất kỳ ai. Đến đây thôi mọi thứ đã quá đủ cho một đứa như mình, không nên đòi hỏi quá nhiều. Yên Hoa đưa tay vén nhẹ hai bên ống quần đến gối:

– Thật ra tớ luôn cất giấu một bí mật và chắc chắn cậu sẽ rất hối hận nếu biết về nó.

– Cậu nói vậy là ý gì?

Yên Hoa quay lưng lại bước tới gần Lâm Trác, dưới ánh trăng mờ nhạt những vết sẹo xấu xí đó vẫn hiện rõ trên đôi chân của Yên Hoa. Lâm Trác không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy chúng, có chút sợ sệt cậu ta bước khập khễnh lùi về sau, cô cất lên giọng nói đầy đau đớn rồi bỏ chạy thật nhanh.

– Tạm biệt.

Lâm Trác cuối cùng đã hiểu được lý do Yên Hoa luôn phải sống trong cô độc, chịu sự ngục tù của chính bản thân, nhưng những điều đó giờ đây đối với cậu ta thật vô nghĩa.

Bạn đang đọc Chỉ Là Anh sáng tác bởi YLam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YLam
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.