Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nơi đó khi ta gặp nhau

Tiểu thuyết gốc · 3052 chữ

Gia đình Yên Hoa sống ở vùng nông thôn yên tĩnh, Quách Yên Hoa là chị cả trong nhà, sau cô là một cậu em trai tên là Quách Cẩn Minh năm nay đã học lớp 9 và cô em út Quách Tiểu My cũng đã vào lớp 1.

Quách Chí Sơn bố của Yên Hoa sau khi bị tai nạn giao thông một năm về trước hiện trạng sức khỏe vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.

Mẹ cô Đường Tuệ Tâm vì mắc căn bệnh nhiễm virut HP dạ dày đau đớn và phải vào thành phố tái khám thường xuyên chi phí khám bệnh toàn là những con số hàng chục triệu và ngày một nhiều hơn, kinh tế gia đình giảm sút.

Yên Hoa từng tâm sự với bố mẹ rằng cô muốn nghỉ học kiếm một công việc nào đó phụ giúp bố mẹ nuôi hai em ăn học, bố mẹ kiên quyết không đồng ý cho dù có nghèo không đủ ăn bố mẹ vẫn không muốn bất kì ai trong các con nghỉ học, bố mẹ có vất vả tới đâu cũng sẽ nuôi các con khôn lớn trưởng thành, vả lại Yên Hoa cũng biết rằng sẽ không ai thuê một con nhỏ xấu xí làm việc.

Người bên ngoài nhìn vào đều nghĩ gia đình Yên Hoa rất sung sướng và hạnh phúc nhưng có mấy ai thấu hiểu cái nghiệt ngã, đắng cay bên trong.

Hoàn cảnh đã khó khăn, em trai của Yên Hoa lại chỉ biết lao đầu vào ăn chơi với đám bạn bè, cậu ta từng nghiện game còn lấy cắp tiền của gia đình bỏ vào những thứ vô bổ, sắp thi tuyển vào lớp 10 nhưng thành tích học tập của cậu ta ngày càng tệ, bố mẹ rất lo lắng cho cậu ta hay la mắng nhắc nhở cậu, nhưng cậu ta lại cho rằng bố mẹ chỉ biết xúc phạm mình có lần còn đánh lại cả bố mẹ và bỏ nhà đi cả một tuần. Yên Hoa khiếp đảm những giọt nước mắt như chảy ngược vào tim, giá mà em trai mình nó biết suy nghĩ một chút về gia đình thì đã không đến nông nỗi này.

Hằng ngày, sau mỗi buổi học Yên Hoa về nhà dọn dẹp nhà cửa, đảm đang chuyện bếp núc. Yên Hoa luôn dành thời gian rảnh sau khi học bài xong để dạy học cho em út của mình. Tiểu My đã học lớp 1 nhưng cô bé vẫn chậm nói, cô giáo chủ nhiệm từng nói với Yên Hoa rằng cô bé có thể mắc bệnh chậm phát triển việc học tập sẽ rất khó khăn. Tiểu My ở trường luôn ngồi một mình bạn bè xung quanh cô bé thậm chí còn nói cô bé là đồ dị tật không biết nói. Nhìn đứa em của mình bị như vậy Yên Hoa cũng chỉ biết câm lặng ôm em vào lòng, bởi ngay chính bản thân cô ở trường cũng là nạn nhân cho những trận bắt nạt.

Yên Hoa là một nữ sinh cấp 3 đang học lớp 11D, ở trường Yên Hoa luôn trầm tính, các bạn trong lớp đều xem cô là kẻ lập dị xấu xí, thứ khiến chúng trêu đùa mua vui, Yên Hoa rất mệt mỏi tâm trạng như có một tảng đá lớn đè nén nhưng vẫn cố giữ im lặng buông xuôi mọi thứ, đó cũng chỉ là cách để cô gái ấy giấu đi cảm xúc của mình chịu đựng mọi thứ. Yên Hoa không muốn bố mẹ lo lắng nên mỗi khi ở nhà cô đều nói chuyện vui vẻ năng động hoạt bát, bố mẹ cô ấy biết chỉ là giả vờ nhưng vẫn luôn tỏ ra hạnh phúc để con gái không chịu thêm nhiều áp lực.

Mỗi tối, sau khi trở về phòng đóng cửa lại Yên Hoa luôn suy nghĩ thứ khiến cô sợ hãi không phải là cuộc sống vất vả hay bị bạn bè bắt nạt mà chính là đôi chân đầy vết sẹo của mình, chúng khiến cô nhớ tới căn bệnh đậu mùa quái ác mình mắc phải hồi năm lớp 2, di chứng căn bệnh để lại thật đáng sợ đã mấy năm trôi qua, những vết sẹo lồi, lõm kia vẫn không hề mờ nhạt. Cô nhớ lại cái hôm mình vừa tỉnh dậy sau mấy ngày mê man vì sốt cao, cô chú trong nhà tới thăm, sau khi nhìn thấy chân của mình một trong số họ đã kinh hãi nói rằng:

– Trời ơi, nhìn kìa chân con bé lở loét trông thật kinh tởm, chân con gái mà thế này thì sau này ai dám cưới nó chứ.

Lúc đó cô ấy gắng gượng dậy nhìn đôi chân của mình kinh ngạc sợ hãi, cô cất giọng nói đầy run sợ hỏi mẹ:

– Mẹ ơi chân con bị làm sao thế ạ.

Người mẹ chỉ biết ôm con mình khóc rồi trả lời:

– Yên Hoa ngoan, chân của con sẽ chóng khỏi nhanh thôi.

Kể từ hôm đó câu nói đáng sợ của đám cô chú cứ văng vẳng bên tai khiến Yên Hoa luôn sống trong sợ hãi khi nhìn thấy người khác. Tuổi thơ đẹp đẽ của một cô bé thoáng chốc chỉ còn là màu đen của sự kinh hoàng, những vết sẹo đó như là một vết nhơ mà cô không muốn kẻ khác nhìn thấy. Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió, cuộc sống của Yên Hoa vẫn không mấy thay đổi, mỗi khi ra ngoài hay có người khác vào nhà Yên Hoa đều rất e ngại cô luôn mặc quần ống dài che kín đôi chân của mình. Khi có dịp liên hoan của lớp, nhìn thấy các bạn nữ diện những chiếc váy xinh xắn điệu đà trước đám con trai, kế tiếp là đám con trai sẽ bắt đầu bình phẩm và đánh giá khen, chê, mọi thứ cô lại chợt nghĩ rằng:

– Để hiểu được một người tốt hay xấu phải cần đến một diện mạo lộng lẫy bên ngoài thì đúng là tầm thường.

Một ngày đầu tuần lại bắt đầu như thường lệ sau bửa ăn sáng, mẹ ra chợ trông coi sạp bán hàng tạp hóa nhỏ bố lại tiếp tục công việc thợ xây của mình, hai em đều đã tới trường, Yên Hoa rửa xong bát đĩa thay đồng phục đến trường. Đồng phục của Yên Hoa là một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay in logo của trường ở vai trái, một chiếc cà vạt xinh xắn kết hợp với chiếc váy dài qua gối màu xanh lam đậm và không quên một cặp kính cận, một đôi vớ màu đen dài che kín chân, búi tóc đuôi ngựa.

Bước đi trên con đường quen thuộc hai hàng cây xanh rợp bóng, cơn gió nhẹ thổi qua nghịch ngợm kéo theo vài chiếc lá khẽ rơi xuống đất, cô mỉm cười hít thở thật sâu để cảm nhận hương vị tinh khiết của buổi sớm ban mai thanh thản thật đẹp này. Trong phút chốc Yên Hoa dường như quên đi cái cảm giác bị bắt nạt, đặt tay lên cánh cửa chuẩn bị bước vào lớp học, tiếng kéo cửa vừa dứt một quả bóng rổ từ đâu bay thẳng tới đập mạnh vào mặt Yên Hoa làm kính của cô ấy bị gãy, cả lớp phá lên cười, Yên Hoa cuối mặt đứng bất động và nhận ra rằng có những thứ mãi vẫn không thể thay đổi.

Ngay lúc đó có một bạn nam gương mặt điển trai chạy tới đưa tay nhặt quả bóng và nói với Yên Hoa:

– Xin lỗi cậu không sao chứ.

Lần đầu tiên có người xin lỗi mình khiến cô ấy rất ngạc nhiên, một bạn nữ trong lớp tên Tiết Nhã Phi lên tiếng:

– Lâm Trác cậu không cần phải quan tâm con nhỏ lập dị điên khùng đó.

Lâm Trác ngạc nhiên khi nghe bạn nữ đó nói vậy.

– Này sao cậu lại nói người khác như vậy.

– Gì chứ. Lâm Trác cậu vẫn chưa nghe gì sao, cả trường ai cũng gọi cô ta là con nhỏ lập dị cả.

Cả lớp lại tiếp tục rộ lên cười Yên Hoa cuối mặt nói xin lỗi Lâm Trác rồi chạy về chỗ ngồi. Sau đó thầy chủ nhiệm bước vào yêu cầu cả lớp giữ yên lặng.

– Cả lớp trật tự!!! Các em chắc cũng đã biết rồi nhỉ! Đây là bạn học Trình Lâm Trác từ hôm nay bạn ấy sẽ là thành viên mới của lớp chúng ta.

– Xin chào mọi người mình là Lâm Trác mong mọi người giúp đỡ.

Yên Hoa nghĩ thầm:

– Thì ra cậu ta vừa mới chuyển tới, rất nhanh thôi cậu ta cũng sẽ nhập hội với bọn chúng đùa cợt mình. Lời xin lỗi vừa rồi cứ coi như là quà ra mắt vậy.

Lâm Trác được xếp ngồi ở bàn cuối cạnh Yên Hoa, suốt cả buổi học Lâm Trác đều quay sang nhìn Yên Hoa nhưng cô ấy vẫn chẳng hề quan tâm, bản tính tò mò trỗi dậy cậu ta viết nhanh vào một mẫu giấy nhỏ ghi rằng “Cậu tên gì” đưa sang bàn Yên Hoa. Yên Hoa đọc xong vò mảnh giấy lại quăng ra phía sau sọt rác khiến Lâm Trác kinh ngạc cậu ta nghĩ thầm.

– Con nhỏ này đúng là lập dị thật đó, nhỏ đọc xong mảnh giấy mình đưa không trả lời thì thôi còn ném vào sọt rác nữa, nhưng mà làm sao con nhỏ đó có thể ném trúng vào sọt rác mà không thèm nhìn chứ, mình đúng là gặp ma thật mà.

Và thế là trong suốt tiết học chỉ vì muốn biết tên của cô nàng mà Lâm Trác đã không ngần ngại liên tục xé vở chỉ ghi mỗi một câu “Cậu tên gì?” đưa sang bàn Yên Hoa. Âm thanh xé vở xoàn xoạt không ngừng vang lên. Thầy giáo đang viết bài trên bảng nghe được thứ thanh điệu xâu xé cõi lòng, ruột gan sôi sục tức giận nhưng lại chẳng biết do em học sinh nào gây ra nên chỉ đành kìm nén sự giận dữ lên viên phấn trắng vô tội đang viết dỡ trên tay.

Còn về phần Yên Hoa thì phải nói rằng Yên Hoa ném bách phát bách trúng. Bị Yên Hoa ngó lơ, Lâm Trác cáu kỉnh đập tay xuống bàn, cậu ta mạnh dạn đứng hẳn dậy quát:

– Rốt cuộc thì cậu tên gì hả?

Cả lớp sửng sốt, thầy giáo đang giảng bài tức giận nói:

– Lâm Trác em muốn biết tên ai sao, có cần tôi giúp không.

– Dạ thưa thầy không cần đâu ạ, em mới tới nên muốn làm quen thêm nhiều bạn mới. Em xin lỗi vì đã làm gián đoạn bài giảng của thầy ạ.

– Được rồi tôi bỏ qua cho cậu lần này đừng có mà lặp lại nữa đó, thôi ngồi xuống đi.

Một bạn nam bên cạnh Lâm Trác tên là Hoàng Khải Kỳ, cậu ta từng là bạn thân hồi cấp hai với Lâm Trác quay sang thì thầm:

– Lâm Trác nếu cậu muốn biết tên của con nhỏ lập dị đó thì cứ việc hỏi tớ, tự dưng kiếm chuyện với nó làm chi để tự chuốc lấy phiền phức.

– Im đê Khải Kỳ tớ chỉ muốn nhỏ đó tự nói ra tên của mình thôi, nếu không chẳng còn gì thú vị nữa.

– Hóa ra là cậu đang trêu đùa con nhỏ đó à, làm mình cứ tưởng cậu chấm trúng em nó rồi chứ.

– Khải Kỳ cậu còn nói thêm lời nào nữa chúng ta sẽ chia tay nhau từ đây.

– Yes Sir!

Kính của Yên Hoa đã bị gãy, hai mắt kính cũng bị rạn nứt cộng thêm tóc mái ngố tàu đã bao lâu chưa cắt dài sắp phủ cả mặt. Ngồi tận bàn cuối Yên Hoa dường như không thấy gì, cô đưa tay tháo kính xuống lúc này cái kính chính thức vỡ vụn, cô nàng thở dài phiền muộn.

– Giáo dục thật là tốn kém. Mình phải mua thêm bao nhiêu cái kính nữa thì mới đủ.

Yên Hoa chỉ ngồi im lặng nghe mà không ghi chép được gì, thấy lạ Lâm Trác bèn quay sang hỏi Khải Kỳ:

– Này Khải Kỳ.

– Chuyện gì nữa đây đại ca không thấy tớ đang bận chép bài sao.

– Nhỏ đó là phần tử đội sổ của lớp à.

– Đội sổ gì chứ, người ta đứng thứ hai toàn trường đó anh hai.

– Vậy thế ai đứng nhất.

– Lớp trưởng lớp 11A, mà cậu hỏi chuyện này để làm gì.

– Tại tớ thấy con nhỏ đó rất đáng nghi, một người học ngu như cậu còn phải bận chép bài còn nhỏ kia tớ quan sát nãy giờ chỉ biết ngồi chống tay quay mặt ra cửa sổ ngắm mặt trời lên.

– Đại ca cậu hoa mắt rồi đó, không ai trong lớp này chép bài đầy đủ ngoại trừ nhỏ đó, cũng bởi chuyện gì cậu ta luôn nằm trong top ngoại trừ nên mới bị gọi là lập dị, toàn làm những chuyện trái với người bình thường.

– À còn một chuyện nữa nhưng tớ nghĩ không cần thiết phải nói cho cậu bởi nó rất dài và khó hiểu.

– Nói mau.

Khải Kỳ dừng bút không viết nữa kéo ghế dịch lại gần Lâm Trác bắt đầu phân tích chuyên sâu:

– Tuần trước đám tụi con nhỏ Nhã Phi bảo con nhỏ lập dị đi mua bánh mỳ. Con nhỏ lập dị đi mua bánh mỳ cho tụi con Nhã Phi. Sau khi mua xong bánh mỳ, con nhỏ lập dị đòi tiền bánh mỳ tụi con Nhã Phi. Tụi con Nhã Phi ăn xong bánh mỳ không chịu trả tiền cho con nhỏ lập dị. Con nhỏ lập dị tiếp tục đòi tiền bánh mỳ tụi con Nhã Phi. Tụi con Nhã Phi nhất quyết không chịu trả tiền bánh mỳ cho con nhỏ lập dị… Lâm Trác cậu có hiểu mình đang nói gì không vậy.

– Khải Kỳ cậu có biết câu chuyện sự tích cái bánh mỳ cậu vừa kể đã đạt tới cấp độ của Thiền nhân thuật rồi không. Làm ơn vào trọng tâm dùm cái.

– Tớ đã nói trước với cậu là nó rất dài dòng khó hiểu mà cậu vẫn cứ đòi nghe.

– Được rồi tiếp tục đi.

– À mà khi nãy tớ kể tới đâu rồi nhỉ.

– Lạy thánh! Tới chỗ không chịu trả tiền cho con nhỏ lập dị rồi.

– Ờ, sau đó con nhỏ Nhã Phi đã tát con nhỏ lập dị. Rồi con nhỏ lập dị bị con nhỏ Nhã Phi kéo vào WC tát tiếp. Cái này tớ chỉ đoán thôi vì WC nữ tớ không thể vào trong được nên không biết tụi con Nhã Phi làm gì với con nhỏ lập dị.

– Khải Kỳ cậu đúng là tâm thần lao lực quá rồi.

– Tuy tớ không biết chuyện gì xảy ra trong đó, nhưng sau khi con nhỏ lập dị bước ra thì khắp người toàn là máu rất đáng sợ, hình như con nhỏ lập dị bị cận thị nặng lắm, tụi con Nhã Phi đánh vỡ mắt kính nên nhỏ đó phải đưa tay mò mẫm xuống phòng y tế.

Nghe tới đây Lâm Trác nhìn Yên Hoa nhớ lại chính mình đã vô tình ném quả bóng rổ trúng mặt cô ấy làm kính bị vỡ, giờ đây chắc cô ấy không còn thấy rõ mọi thứ, cậu ta dường như có chút mặc cảm tội lỗi. Cậu ta kéo ghế lại gần Yên Hoa nói nhỏ:

– Tớ sẽ giúp cậu chép bài.

Yên Hoa giật mình ngồi thẳng người, vì không thể nhìn rõ nên cô ấy chẳng để ý tới Lâm Trác đang ngồi sát bên cạnh mình, Lâm Trác lại nói tiếp:

– Tớ sẽ giúp cậu chép bài với điều kiện cậu nói cho tớ biết tên cậu là gì.

Nghe xong, Yên Hoa lại cảm thấy khó chịu nghĩ thầm:

– Tên này đúng là không biết từ bỏ là gì.

Giờ ra chơi, lớp học chỉ còn lại vài người, Yên Hoa đứng dậy từ từ mò mẫm đến phòng y tế để mượn cặp kính áp tròng. Cô đi được nữa hành lang, thì Lâm Trác đã chạy vội tới bế Yên Hoa trên tay làm đám học sinh xung quanh ngạc nhiên. Yên Hoa đưa mặt sát lại gần Lâm Trác mục đích chỉ để nhìn rõ người bế mình là ai. Sau khi biết được là tên phiền phức ngồi cạnh bàn cô nàng bắt đầu giãy dụa trên tay Lâm Trác kêu la:

– Cậu làm gì thế hả, mau thả tôi xuống.

– Thả cậu xuống cũng được chỉ cần cậu nói cho tớ biết tên cậu là gì?

– Cậu thật quá đáng.

– Được thôi nếu cậu không nói tớ sẽ bế cậu đi thẳng tới phòng y tế.

– Sao cậu biết tôi sẽ tới phòng y tế?

– Bí mật, thế cậu có chịu nói không?

– Không thích.

– Được thôi, vậy tớ sẽ chạy thật nhanh đến đó.

– Đợi chút… Là… Yên Hoa… Quách Yên Hoa.

– Yên Hoa, tên cậu nghe hay thật đó, tớ tên là Lâm Trác.

– Vậy cậu mau bỏ tôi xuống.

– Đó là lời tớ nói khi nãy còn bây giờ thì tớ đổi ý rồi.

– Ý cậu là sao chứ?

Và rồi Lâm Trác đã bế Yên Hoa xuống phòng y tế trước sự ngỡ ngàng của toàn trường, tin đồn bắt đầu dấy lên Hoàng tử trêu đùa con nhỏ lập dị, khiến cho nhiều kẻ phải ganh tỵ.

Bạn đang đọc Chỉ Là Anh sáng tác bởi YLam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YLam
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.