Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 49

Phiên bản Dịch · 4359 chữ

Chương 113

Cung chủ bí ẩn, có mấy thân phận?

Bỗng dưng, Vô Ngôn lạnh lùng cười phá lên: “Ha ha...... con trai?! Hai mươi lăm năm trước ta đã không còn con trai nữa rồi!” Trong chớp mắt, một đôi con ngươi đen giảo hoạt tựa hồ ly nhìn chằm chằm Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Âu Dương Vô Ngôn chỉ có một vương chất, hắn chính là vương thượng của Ngôn quốc ta, vương tôn duy nhất của phụ vương!”

Một đôi con ngươi màu bạc dần dần gợn sóng, rồi dần dần bình tĩnh lại.

Trong chốc lát, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bên trong vương trướng lành lạnh vang lên.

“Vương thúc còn có gì muốn hỏi cô thì hỏi đi.” Trên thực tế, Âu Dương Vân cũng hiểu rõ Vô Ngôn. Biết, nhưng chưa bao giờ vạch trần.

Vô Ngôn nghe xong, cười hờ hững, khom người hỏi: “Thần nghe nói vương thượng chuẩn bị xuất binh thảo phạt Lương quốc?”

Âu Dương Vân lơ đãng khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt đến đến không thể nhạt hơn xuất hiện trên mặt hắn không đến một giây. Ánh mắt chỉ nhìn vào trong mắt Vô Ngôn, hình như đang hỏi, đây mới là ý đồ chính thúc đến đây tối nay?

“Phải.” Câu trả lời cực rõ ràng dứt khoát.

Ai ngờ Vô Ngôn lại liền vén vạt áo, đột ngột quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vân, trầm giọng nói: “Thần đại diện cho hơn ba nghìn quan chức lớn nhỏ, trăm vạn con dân Ngôn quốc, đặc biệt hướng vương thượng thỉnh chỉ

— thỉnh vương thượng thu hồi mệnh lệnh tấn công Lương quốc!”

Âu Dương Vân đầu tiên là sững ra, tiếp đến trong đôi mắt màu bạc mây đen cuồn cuộn, hắn lạnh lùng nói với Vô Ngôn: “Cô, tuyệt đối sẽ không thu hồi mệnh lệnh! Cô, thề phải dùng máu Đông Phương Cửu để tếLăng nhi!”

“Vương thượng!——”

“Quốc sư không cần nói nữa, việc này ý cô đã quyết!”

Vô Ngôn chậm rãi đứng dậy, phủi phủi vạt áo không dính tí bụi đất nào, bất đắc dĩ mà lại không cam lòng nhìn Âu Dương Vân, thật lâu, thật lâu.....

“Ngọc quốc tuy khó công, nhưng cũng có khả năng chiếm được, chỉ là quân ta tất phải chịu tổn thương nặng nề, nếu như lại còn khai chiến với Lương quốc, đến lúc đó sẽ là lấy trứng chọi đá, tự chịu diệt vong, vương thượng!~”

“Mấy vạn tướng sĩ Ngôn quốc ta xa rời quê hương đổ máu chiến đấu, chẳng lẽ chỉ vì trút mối tư thù của vương thượng?!”

“Vương thượng không thể nhẹ dạ tin theo lời nói của ‘Yêu Tinh’!”

“Đủ rồi Vô Ngôn!—” Âu Dương Vân chậm rãi khép hai mắt lại, hàng mi run run...“Cô là vì mở mang bờ cõi cho Ngôn quốc ta.”

Một lúc lâu sau, Vô Ngôn bỗng nhiên xoay người, trong miệng lầm bầm: “Yêu nghiệt.... Là yêu nghiệt muốn tiêu diệt Ngôn quốc ta ư?.... Là ông trời muốn tiêu diệt Ngôn quốc ta sao?!....”

Bên trong vương trướng hoàn toàn yên tĩnh, Âu Dương Vân nhắm chặt hai mắt. Nhưng trong lòng lại khó mà sóng yên biển lặng. Hắn chậm r ã i đi tới bên giường, ngồi xếp bằng, lặng lẽ niệm ‘Thanh Tâm quyết’, nói một cách chính xác là không phải niệm, mà là hắn bắt đầu tu luyện‘Thanh Tâm quyết’ một lần nữa...

Vô tình, vô ái, vô dục, vô cầu, trong lòng chỉ còn lại một chấp niệm mà thôi.

‘Mạch Tuyệt thần công’ còn có thể đoạn tuyệt cái gì của hắn nữa đây? Đối với một người chẳng có gì cả, thì còn gì để mà ‘đoạn tuyệt’ chứ?

Trong lòng Âu Dương Vân dần dần yên tĩnh trở lại, bình tĩnh đến lạnh như băng không một hơi ấm, khi mở mắt ra lần nữa, trong con ngươi màu bạc chỉ còn lại một ánh mắt hờhững, không còn chút gợn sóng nào nữa.

Hiện lên trên môi là một thứ gì đó giống như nụ cười, nhưng lại không có chút tình cảm ấm áp nào, như thể đôi môi đỏ hồng kia chỉ đơn giản là cong lên thế thôi.

“Hoa là hoa, cây cỏ là cây cỏ, muông thú là muông thú, người... chẳng qua cũng chỉ là người mà thôi, cho dù sinh mệnh có kết thúc đi nữa, cũng chỉ là trở về với cát bụi mà thôi, có gì đáng buồn đâu......”

Âu Dương Vân đứng dậy, bước tới trước bàn, mượn ánh nến nghiên cứu bản đồ địa hình.

Một luồng trăng sáng len vào giữa trướng, đúng lúc rọi thẳng lên mái tóc màu bạc chưa kịp buộc lên của hắn.

Nhã nhặn trầm tĩnh hơn u lan, sáng trong tinh khiết hơn ánh trăng, giống như tiên nhân, lạnh lùng cô đạm......

Người ta nói, càng đến gần ngưỡng thần linh, tâm tư lại càng trấn tĩnh, vạn vật đối với bạn đều trở thành tục vật, bạn không biết, vẫn hít thở bình thường, nhưng chỉ là hiện tưởng giả, tim không còn đập nữa, đó mới là thực.

......

Bỉ Ngạn cung, một tà giáo không hề khiến người ta sợ hãi.

Nghe nói, Bỉ Ngạn cung được xây dựng trên đỉnh ngọn núi tuyết cao nhất ở phương bắc.

Nghe nói, trong Bỉ Ngạn cung tuyệt đối không hề có những giáo chúng quái dị xấu xí.

Nghe nói, Bỉ Ngạn cung ở trên giang hồ chỉ mới có hơn mười năm lịch sử.

Nghe nói, Bỉ Ngạn cung từ trước đến nay làm việc thần bí, giáo chúng hiếm khi ra ngoài cung hành tẩu.

Nghe nói, cung chủ Bỉ Ngạn cung là một người cực kì xấu xí, chưa ai từng thấy mặt của hắn.

Nhưng hết thảy những điều đó chẳng qua chỉ là tin đồn, ai ai cũng biết, chỉ là những tin đồn trên giang hồ mà thôi.

Bỉ Ngạn cung quả thật xây dựng trên một đỉnh núi tuyết, đó là nơi giao nhau giữa hai nước Kim – Ngọc.

Trong Bỉ Ngạn cung quả thật không hề có giáo chúng nào bộ dạng xấu xí, khó coi, giáo chúng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng gắt gao.

Bỉ Ngạn cung, từ khi xây dựng tới nay chỉ trải qua vẻn vẹn mười mùa thu đông.

Bỉ Ngạn cung, cung chủ, Yến, còn gọi là

‘Yến quân’, sa mỏng che mặt, khó thấy khuôn mặt thực.

Dưới cung chủ là hai đại hộ pháp:

Tả hộ pháp, Tiêu Vô – ‘Tích huyết truy hồn’, hữu hộ pháp, Linh Lung –‘Sát nhân vô xá’.

Dưới cung chia làm bốn đường, phân bổ bốn nước:

Kim quốc — Liệp Phong đường. Ngọc quốc — Bích Tuyết đường. Lương quốc — Kinh Lôi đường. Ngôn quốc — Mặc Vũ đường.

Dưới đường lại chia thành mười sáu phân đà, bao trùm mười nước.

......

Ngọc quốc, Bích Tuyết đường, trong chính điện, đèn đuốc sáng trưng trông như ban ngày.

Đại điện mênh mông, yên tĩnh vô cùng, chỉ có hai người, một ngồi nghiêm trang trên cao, một đứng ngay ngắn bên cạnh.

Bỗng dưng, hai tiếng cười khẽ bật ra từ miệng người đang ngồi.

Một thân hồng sam, bạch mai ngạo tuyết. Một mái tóc màu bạc, mềm mịn như tơ, một đôi mắt tím, ám mị quyến rũ.

“Tiêu, tin tức ngươi mang về cho bổn tọa thật sự rất tốt!”

Nam tử mặc y phục đen đứng bên cạnh nghe vậy lập tức khom người, cung kính trả lời: “Có thể phân ưu cùng chủ thượng là chuyện thuộc hạ nên làm.”

Đôi mắt tím khẽ nheo lại, vô cùng mị hoặc. “Tiêu, ngươi hy sinh vì đại nghiệp của bổn

tọa như vậy, bổn tọa ghi tạc trong lòng.”

Nam tử áo đen nghe vậy đầu mày nhíu lại, hơi có vẻ kích động nói: “Thuộc hạ có thể được làm việc cho chủ thượng là phúc mấy đời tu luyện của thuộc hạ, thuộc hạ không dám kể công, lại càng không dám nhận là hy sinh! Mong chủ thượng minh giám!”

“Ha ha.” Một tiếng cười tựa như phát ra từ sâu trong cuống họng, khiến người ta không rét mà run, đôi mắt tím tà mị khẽ nghiêng nghiêng đảo qua Tiêu lúc này vẫn đang khom lưng.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, có lẽ chỉ vài giây, cũng có lẽ dài bằng thời gian nửa chung trà nhỏ, nhưng đối với một người đang hết sức lo sợ đứng đó mà nói, thời gian lại trôi qua chậm chạp đến dị thường, cho đến khi hắn nghe được nam tử mắt tím lên tiếng lần nữa, hắn mới rời đi như kẻ được đại xá.

“Tiêu, ngươi cũng nên trở về sớm đi, bằng không hoàng đệ thông minh kia của ta sẽ phát giác, ha ha ha.”

“Dạ, chủ thượng! Thuộc hạ cáo lui!”

Trong điện đèn đuốc sáng trưng chỉ còn lại một mình nam tử hồng sam tử đồng, hắn chính là người đứng đầu của đương kim giáo phái thần bí nhất, cung chủ Bỉ Ngạn cung mà mọi người nói tới, Yến.

Yến, Âu Dương Yến, một nam tử ám mị quyến rũ như Mạn Châu Sa Hoa, một vương tử vốn nên được vạn người kính ngưỡng cúi lạy nhưng lại phải gánh chịu cái tên danh xưng yêu nghiệt khi mới vừa chào đời.

Âu Dương Yến khẽ đặt tay lên ngực, vết sẹo kia đã lànhtừ lâu, từ lâu, rất lâu, từ lúc hắn bắt đầu đi theo Huyền Cơ lão nhân học y thuật, vết sẹo nhỏ tí teo trên lồng ngực của hắn đã không còn nhìn thấy nữa, thế nhưng, vì sao cho tới tận bây giờ thỉnh thoảng hắn vẫn cảm thấy lồng ngực của mình vẫn đang mơ hồ đau âm ỉ....

Đó là một vết sẹo vĩnh viễn không thể nào xóa được, là do người cha thân sinh của hắn

‘ban cho’ hắn, những gì hắn làm bây giờ đều là vì ‘báo đáp’ ông ta, ‘báo đáp’ bọn họ. Đó là món nợ bọn họ nợ hắn, mà đã là nợ thì trước sau gì cũng phải trả.

Vương vị, là của hắn. Mạng, cũng là nợ hắn.

Hắn muốn bọn họ trả lại cho hắn từng thứ từng thứ một, bất kể là tự nguyện, hay là bị ép buộc bất đắc dĩ, hắn đều phải đòi lại tất cả những thứ đã mất.

Nên nhớ, là đòi chứ không phải đoạt, bởi vì trong lòng Yến, đòi lại những thứ của mình vĩnh viễn không bao giờ gọi là cướp đoạt.

Yến, cung chủ Bỉ Ngạn cung.

Âu Dương Yến, trưởng tôn mà lão Ngôn vương chưa bao giờ thấy mặt, yêu nghiệt – đứa con trai mà Âu Dương Vô Ngôn đã tự tay hành quyết.

Yến Tứ Phương, đứa trẻ mà Huyền Cơ lão nhân đã nghịch thiên ý cứu sống, cũng là đệ tử mà lão đã truyền lại hết mọi y thuật của mình.

Thân phận nhiều như vậy, bối cảnh phức tạp như thế, mà tất cả những gì hắn dốc sức hoàn thành chỉ cũng có một thứ, một thứ bắt nguồn từ một chữ hận.

Có lẽ, chỉ có hận mới có thể kéo dài bất tận chăng?......

......

Xa xa truyền đến âm thanh càng ngày càng rõ ràng, đó là tiếng binh khí đánh nhau va chạm, còn có giọng nữ tử tức giận gào thét.

Tôi vội vàng tiến lên túm lấy Vô Cầu đang lao nhanh về phía trước, Vô Cầu xoay lại nhìn tôi khó hiểu, tôi biết hắn muốn đến giúp đỡ, nhưng mà hắn cũng phải hiểu rõ thực lực của bản thân chứ.

Muốn cứu người khác, đầu tiên có năng lực tự cứu mình.

Tôi kiên quyết kéo hắn trốn sau một thân cây, cách đó không xa trận chém giết diễn ra giữa hai phe hầu như đã sớm phân rõ thắng bại. Một đám ăn cướp trên mặt đều dán nhãn

‘Ta là cường đạo ’ vây quanh một đám khác chỉ có lèo tèo vài mống, hình như bên trong ‘vòng

vây’ còn có hai cô gái.

Bà mẹ nó! Tôi thầm mắng trong bụng, những tên đàn ông hiếp đáp phụ nữ nên biến thành lũ bọ hung thối hoắc mới đáng kiếp!

“Vô Cầu, ‘dược’ còn nhiều hay ít?” Tôi hỏi, trong giọng nói pha lẫn sự hung tợn.

Vô Cầu có chút khó xử liếc mắt nhìn tôi một cái, lề mề nói: “Nhiều người như vậy...... Không đủ......”

Tôi mỉm cười, một nụ cười đầy nham hiểm, vỗ vỗ đầu Vô Cầu: “Không cần nhiều lắm đâu, đệ đi đến hạ gục mấy người đang bị bao vây kia là được rồi.”

Trong nháy mắt, Vô Cầu liền sững người đứng hình tại chỗ...

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 114

Kẻ hèn bất tài, ‘Ma Y’ đại nhân

Vô Cầu sững sờ ngơ ngác mất mấy giây, sau đó quắc đôi mắt to tròn như đang nhìn quái thú chằm chằm nhìn tôi, hỏi: “Tỷ...tỷ không sao chứ?”

Tôi vỗ đầu nó, không rảnh giải thích dài dòng, chỉ nói: “Nhanh đi! Nghe lời vi sư thì cấm có sai!” Lại cốc lên sọ khỉ của nó một cái, “Còn lề mề là mấy người ở bên trong không thể sống sót đâu!”

Khóe miệng Vô Cầu giật giật hai cái, rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn xoay người chạy tới chỗ đám người đánh nhau loạn xị kia.

Chỉ trong chớp mắt, ‘đoàn thể yếu thế’ bên trong vòng vây đã bị tiểu Vô Cầu làm cho gục hết, đám cường đạo còn lại vẻ mặt hiếu kỳ nhìn chằm chằm thằng nhóc Vô Cầu nhỏ xíu xìu xiu, cộng thêm tôi mặt bịt khăn kín mít đang chậm rãi bước đến.

Do đám cường đạo nhìn thấy sau khi thằng nhỏ Vô Cầu vừa đến, tiện tay vung chút bột phấn gì đó vào không khí, tiếp theo mấy người trong vòng vây chớp mắt đều ngã xuống đất, bởi vậy bọn cường đạo cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn nó đầy phòng bị.

Tôi bước tới phía trước lơ đãng chắn trước mặt Vô Cầu, lưng thẳng nghiêm trang, ra vẻ vài phần khách khí, điềm đạm cất tiếng: “Các vị hảo hán, hạnh ngộ.”

Bọn cường đạo nhìn tôi một cái rồi lại chuyển mắt sang một người khác, một người vóc dáng trung bình, mặt để một chòm râu dê, hai mắt không lớn lắm nhưng có chút sắc bén.

Có lẽ người kia chính là lão đại của bọn chúng.

Tôi cố ý cong cong hai mắt, quay sang tên lão đại kia nở một nụ cười, ho khan một tiếng, lớn giọng lên một chút: “Kẻ hèn, Cửu Trọng sơn, Ma Y quán.” Nụ cười của tôi cũng biến mất sau khi lời nói của tôi vừa kết thúc, nhìn thẳng vào mắt của tên lão đại kia, tuy sốt ruột vẫn giả vờ ung dung chờ phản ứng của hắn.

Đám cường đạo ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngơ ngác, có kẻ trong miệng còn lầm bầm: “Cửu Trọng sơn là núi ở đâu? Ma Y quán là chốn quỷ quái nào?”

Sau khi tên lão đại kia dùng đôi mắt ti hí sắc bén của hắn đảo qua người tôi bảy tám bận, mới khẽ ho một tiếng, đám cường đạo kia lập tức nín bặt.

Lão đại râu dê ôm quyền, bộ dạng con cháu giang hồ vô cùng hào khí, trầm giọng nói: “Vừa rồi đa tạ Ma Y đại nhân tương trợ!”

Bọn cường đạo còn lại đều tròn xoe hai mắt, tựa như đang suy nghĩ cẩn thận xem ‘Ma Y’ là nhân vật như thế nào.

Tôi cười thầm trong bụng, vẫn là tiểu lão đại này có chút từng trải, cười giả lả nói: “Anh hùng không cần khách khí, kẻ hèn làm vậy, tất nhiên là có chuyện cần cầu anh hùng, hơn nữa, ha ha, xuất thủ tương trợ cũng không phải kẻ hèn, mà là liệt đồ (*) của kẻ hèn.”

(*) Đồ đệ yếu kém: Cách nói khiêm tốn.

Quả nhiên, tên đầu lĩnh cường đạo vừa nghe tôi nói ‘có chuyện cầu’ hắn, thân thể lập tức căng thẳng, tuy rằng trên mặt vẫn giữ nụ cười, nhưng đã mất vẻ tự nhiên.

Yên lặng mấy giây, bộ râu dê hỏi tôi: “Ma Y có chuyện gì cần Trầm mỗ ra tay, cứ việc nói ra!”

Tôi bật cười, tất nhiên là cười thành tiếng, tiếng cười rất nhỏ này khiến bộ mặt của mấy tên cường đạo đang sợ hãi rõ ràng giật giật.

“Kẻ hèn muốn mượn ngọn núi của Trầm anh hùng dùng một chút.”

Câu nói của tôi vừa dứt, đám cường đạo kia đã nhao nhao như ong vỡ tổ, bừng bừng rút đao chém về phía tôi.

Bọn chúng tưởng rằng tôi muốn cướp địa bàn của chúng.

Lão đại râu dê tự xưng là Trầm mỗ giơ tay lên chặn cơn kích động của đám cường đạo còn lại, hắn cười lạnh nhìn ta, hỏi: “Trầm mỗ không hiểu ý của Ma Y.”

“Kẻ hèn chẳng qua chỉ muốn kết giao với Trầm anh hùng, cùng liệt đồ đến ngọn núi của anh hùng trải nghiệm tháng ngày mà thôi.”

Những đôi mắt không thể tin nổi chĩa về phía tôi, tựa như muốn nhìn thấu lời nói dối trá của tôi vậy, nhưng tôi chỉ khẽ nhún vai, ra vẻ ta đây hoàn toàn nghiêm túc ngươi tin hay không kệ ngươi.

Vô Cầu sau lưng nhỏ giọng thì thầm vào tai

tôi.

“Tỷ điên hả?”

“Chẳng biết Trầm anh hùng có đồng ý

không?” Tôi cố ép truy vấn hắn, ánh mắt lạnh lùng không thể cự tuyệt. Nói thật chứ, bảo tôi giả dạng làm cái nhiệm vụ như thế này thật đúng là rất mệt, xem ra phô bày khí thế kiểu này tiêu tốn rất nhiều thể lực củangười ta.

Không biết qua mấy phút, cuối cùng Trầm lão đại tiến lên vài bước, ôm quyền trước mặt tôi, cao giọng nói: “May mắn được Ma Y tương trợ thực là cái phúc của Trầm mỗ!” Nói xong, đôi bàn tay khổng lồ của hắn choàng lên vai tôi, tôi vội vàng lén lút lui về phía sau một bước, khẽ khom lưng, khách khí trả lời: “Anh hùng tiếc

anh hùng mà!” Ọe, câu thoại mắc ói! Âm thầm

lắc đầu.

Đêm khuya hôm đó, trong một sơn trại trên một ngọn núi nào đó ở biên giới Lương quốc, lửa trại hừng hực.

Vô Cầu kéo tay áo tôi, thì thầm vào tai tôi hỏi: “Tỷ định làm gì? Chúng ta sao có thể làm bạn với cường đạo?”

Tôi nháy mắt với nó một cái, nhỏ giọng nói: “Đồ nhi ngoan, để vi sư đích thân dạy cho ngươi cách làm sao lấy ít thắng nhiều.” Cầm lấy một cái đùi thỏ đưa tới cho nó, nói: “Ăn đi, ăn no buổi tối mới có sức.”

Nhóc Vô Cầu vẫn rất quật cường, làm lơ không nhận, miệng lầm bầm tỏ ý bất mãn.

“Đệ không thèm ăn đồ của cường đạo!”

Tôi âm thầm lắc đầu, thằng nhóc này thị phi trắng đen rạch ròi, cũng chẳng biết thế nào là tốt là xấu. Không ngờ một kẻ tâm tư như Yến Tứ Phương lại có thể dạy dỗ được một đồ đệ ngây thơ như vậy, ha ha.

Trước tiên đành mặc kệ thằng nhóc Vô Cầu này đã, tôi lại ôm vò rượu đi một vòng rót đầy cho đám cướp.

“Không được! Ma Y cũng phải uống! Không thể chỉ có bọn ta uống thôi!”

“Phải phải! Ma Y đổi bát! Cầm cái bát nhỏ xíu như vậy giống đàn bà lắm!”

“Ôi... híc...cá... tay của Ma Y đại nhân sao mà trắng nõn giống...”

Vừa nghiêng đầu liền thấy bàn tay của Vô Cầu đang sờ chỗ thắt lưng, chắc chắn là mò dược phấn, tôi khẽ lắc đầu với nó, quay sang tên cướp ngu ngốc to gan đám ra tay ‘đùa giỡn Ma Y’ kia cười lạnh, khẽ nói: “Kẻ hèn bất tài, kẻ hèn hận nhất người khác nói kẻ hèn — giống đàn bà!” Tay phải đã dùng tốc độ tên bắn thò ra thụt vào, ngón giữa cong lại búng một cái, ta híp mắt hỏi tên cướp đang há miệng ngây ngốc kia: “Thế nào?”

Tên cướp ngu ngốc ngẩn người, miệng lệch đi, hỏi ngược lại tôi: “Cái gì thế nào?”

Tôi hừ qua lỗ mũi, cười lạnh nói: “Có cảm thấy thân thể hơi nóng không, huynh đệ?”

Tên cướp xúi quẩy không có mắt dám ‘khinh bạc’ tôi trong nháy mắt ngây người, một lát sau mới lắp bắp địa mở miệng hét lên: “Ngươi ** đã hạ thứ độc quái ác gì trên người lão tử?”

Tôi nở nụ cười, ngước mắt nhìn về phía Trầm trại chủ râu dê, cũng nên cho tên đầu lĩnh cường đạo kia chút mặt mũi, vì vậy, t ôi hạ thấp thân phận, hỏi ý kiến Trầm trại chủ: “Kẻ hèn mạo muội quá, kẻ hèn nhất thời không nhịn được đã thay Trầm anh hùng dạy dỗ tên thủ hạ không biết chừng mực.” Rõ ràng tôi chính là trần thuật một chuyện có thực, nhưng tôi nói với hắn, báo cho hắn biết, cho dù có nể mặt mũi hắn cỡ nào, ai bảo trong thiên hạ chỉ có một Ma Y, mà cường đạo đầu lĩnh thì... khụ khụ, có bao nhiêu ngọn núi thì cũng có bấy nhiêu đầu lĩnh...

Trầm đầu lĩnh nhìn tôi một cái, lại nhìn về phía tên thủ hạ ngu si đang sợ đến nỗi sắc mặt khẩn trương sắp biến thành màu gan heo, lạnh lùng ra lệnh: “Kể từ hôm nay trở đi, Ma Y đại nhân chính là quân sư của Trầm mỗ ta, sau này ai dám cả gan bất kính với Ma Y chính là bất kính với Trầm mỗ! Nghe rõ cả chưa?”

Cả đám cường đạo nhìn nhau ngơ ngác, lưỡng lự không muốn gật đầu, có trời chứng giám những kẻ làm cường đạo như bọn họ cần có quân sư làm đếch gì.

“Có nghe hay không?” Một tiếng hét lớn, đống lửa cũng bị chấn động nổ lép bép.

Rốt cuộc, mọi người cùng đồng thanh nói: “Dạ——”

Lúc này Trầm đầu lĩnh mới cười thỏa mãn, tay vuốt vuốt chòm râu dê, cười với tôi: “Quân sư, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà. Tên tiểu tử đầu đất này thèm đàn bà đến điên rồi, quân sư đừng nên tính toán với hắn, hay là giải độc cho hắn đi.” Quay sang tên đầu đất bị tôi‘hạ độc’ tức giận quát:“Tiểu tử ngươi còn không mau mau nhận lỗi với quân sư! Ngốc ra đó làm gì!”

Đầu đất sửng sốt, lập tức nịnh nọt cười nói với tôi: “Quân sư tha mạng ~ quân sư khai ân

~~ tiểu nhân miệng chó không mọc được ngà voi! Tiểu nhân...”

“Được rồi!” Tôi lườm hắn một cái, lạnh lùng nói: “Sơn trại trên dưới tất nhiên là nghe theo lời Trầm lão đại mà làm, nhưng kẻ hèn đây cũng không phải dễ đối phó, điều kiêng kỵ của ta hy vọng các vị huynh đệ đều ghi tạc trong lòng, chớ có tái phạm!”

Đám cường đạo hít một hơi khí lạnh, không nói một lời.

Tôi thỏa mãn nhìn mọi người chung quanh xong, chậm rãi đưa tay phải lên, ngón giữa nhẹ nhàng bắn ra, xoay người cất bước định đi qua chỗ Vô Cầu.

“Quân sư... vậy ta...”

Tôi bực bội nói: “Giải rồi!”

“Ôi, cảm tạ quân sư, cảm tạ quân sư!”

Vừa trở lại chỗ ngồi, tiểu Vô Cầu liền ghé vào tai tôi hỏi: “Tỷ hạ độc lúc nào thế? Sao đệ không thấy?”

Tôi cười nhẹ một tiếng, thì thầm: “Thứ ta hạ chính là ‘tâm độc’. Ha ha...”

“Tâm độc?” Vô Cầu vừa lầm bầm lặp lại, vừa cau mày suy nghĩ.

Tôi nín cười sắp bể bụng! Tôi làm gì biết hạ độc, chẳng qua chỉ lợi dụng nỗi sợ hãi trong lòng bọn chúng đối với Ma Y mà lừa gạt chúng thôi! Bạn nghĩ thử xem, lúc Ma Y đại nhân chỉ vào mặt bạn nói: Aizz, ta hạ độc ngươi rồi, thế nào, dễ chịu không? Bạn có thể không sợ, không chết khiếp sao?! Ai dám hoài nghi thực giả trong lời nói từ miệng Ma Y đại nhân chứ? B ạ n dám dùng tính mệnh để đánh cược sao? Hắc hắc, bạn không dám, vậy tên cường đạo đầu đất kia làm sao dám?

Tôi bên đây đang âm thầm đắc ý, Trầm lão đại bên kia ung dung cất lời, dọa tôi sốc nặng.

“Ha ha, các huynh đệ có phải thèm đàn bà muốn điên rồi hay không? Hai nữ tử hôm nay bắt được thật đúng là đại mỹ nhân! Theo quy củ trước giờ, ai thắng đêm nay, tiểu mỹ nhân sẽ thuộc về kẻ đó!”

Nhìn thấy hai cô gái đã bị bốn tên cường đạo khuôn mặt vô cùng bỉ ổi bắt đầu đè lên, thật sự là quần áo xộc xệch, tóc tai lòa xòa... Thật đáng thương...

Nếu không ra tay mỹ nữ sẽ bị yêu nhân giày xéo mất, tôi vội vàng đứng dậy, hét lớn:“Khoan đã —”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, những đôi ánh mắt hừng hực lửa cháy.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.