Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 50

Phiên bản Dịch · 4597 chữ

Chương 115

Vì giành mỹ nhân, so dũng so mưu!

Tiếng hét này của tôi ngoại trừ trêu chọc một đám cường đạo đang bị dục hỏa thiêu đốt, còn hân hạnh chiếm được sự ưu ái của một vị mỹ nữ tuyệt sắc nào đó. Ánh mắt quay lại mê người kia, một ánh mắt kinh hãi trong lơ đãng kia, nếu như tôi là một người đàn ông tuyệt đối sẽ bổ nhào lao tới... khụ khụ...

Kỳ thực, điều tôi muốn nói rõ chính là, cô gái kia thật đúng là một người đẹp tuyệt sắc! Người đẹp có thể có rất nhiều, nhưng có thể được xưng là tuyệt sắc từ cổ chí kim chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà cô gái kia chính là một trong số đó.

Thảm rồi!

Nếu như tiểu mỹ nhân này rơi vào tay của một tên cường đạo nào đó thì thảm hết sức? Tôi nhất định phải cứu cô ấy! Nhất định!

“Tỷ nhìn cái gì vậy?” Vô Cầu len lén giật tay áo tôi, tôi không để ý tới nó, vội vàng bước nhanh tới dang rộng hai tay chắn trước người hai cô gái, đảo mắt nhìn chung quanh đám cường đạo đang vây vòng tròn, ung dung nói: “Các huynh đệ chớ vội!”

Người vẫn đang vững vàng ngồi trên ghế lúc này cũng chỉ có Trầm lão đại và nhóc Vô Cầu mà thôi.

“Có phải quân sư để ý người nào rồi không?” Trầm lão đại mặt mang ý cười nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt nín cười của hắn thật sự khiến ta muốn lao tới nhổ sạch chòm râu dê của hắn.

Tôi cũng không khách khí, vội đáp: “Kẻ hèn bất tài để ý cả hai người!”

“Phụttt——”Là âm thanh phát ra từ miệng nhóc Vô Cầu, ngoài ra còn có những âm thanh bất mãn khác trong nháy mắt át đi tiếng động do Vô Cầu tạo ra.

Trầm lão đại nhìn tôi hơi chút khó xử, một lúc lâu hắn mở miệng nói: “Quân sư, các huynh đệ trong sơn trại đều đã theo Trầm mỗ ta nhiều năm, đều là những huynh đệ cùng Trầm mỗ đồng sinh cộng tử, Trầm mỗ chưa bao giờ vì bất kỳ một ai trong số họ mà phá hủy quy củ của sơn trại, đương nhiên cũng không thể vì quân sư mà phá hỏng quy củ này. Quy củ xưa nay... ai thắng mỹ nhân thuộc về người đó!”

Đám lang sói với những đôi mắt xanh lè hau háu kia vừa nghe Trầm râu dê nói như vậy, tất cả đều tỉnh táo tinh thần, ai nấy lần lượt xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau, cũng may là tôi đã có chuẩn bị trước, vội tiếp lời Trầm râu dê, cười hì hì nói: “Trầm lão đại nói rất đúng, chẳng qua là kẻ hèn bất tài, có một phương pháp tỷ thí tương đối ôn hòa muốn đề cử với chư vị huynh đệ trong trại.” Phát hiện ánh mắt Trầm lão đại thoáng vẻ trầm ngâm, tôi lại tăng cường tấn công:“Các huynh đệ bình thường đều ‘vũ đao lộng thương’ với người ngoài rồi, cho dù là tiểu mỹ nhân này có đẹp đến mức nào chăng nữa, cũng không đáng để anh em một nhà rút đao bạt kiếm với nhau! Đao thương kia làm gì có mắt, ngộ thương phải vị huynh đệ nào cũng đều không hay, đúng không?” Ánh mắt đầy thiện ý, tôi nhìn thẳng Trầm lão đại, cho đến lúc hắn khẽ gật đầu, tôi mới an tâm một chút.

“Quân sư nói rất phải, chẳng biết quân sư có cao kiến gì?” Trầm lão đại đã lên tiếng, còn đám lục lâm cường đạo kia mặc dù không hiểu việc đám hán tử sơn dã bọn họ dựa vào sức mạnh tay chân đấu võ tỷ thí với nhau thì có gì không thích hợp, nhưng cũng không nói gì, đều nhìn vào tôi, chờ đợi tôi mau chóng nói ra một cách thức tỷ thí, để bọn họ tốc chiến tốc thắng, ôm tiểu mỹ nhân vào phòng.

Tôi nở một nụ cười, nói: “Thi văn tuy rằng an toàn, nhưng không thích hợp với hào khí của chư vị huynh đệ.”

Một loạt những cái đầu đồng ý gật gật.

Tôi ngước lên trời cầu xin cho mưu kế nho nhỏ của tôi có thể thành công, A di đà phật!

“Ở đây có hai mỹ nữ, vậy huynh đệ chúng ta sẽ thi hai đề mục là được rồi, người nào thắng người đó được chọn một mỹ nhân, thế nào?” Tôi khoái chí nhìn quanh mọi người, tất cả đều tán thành gật đầu, tôi tiếp tục nói:“Đầu tiên, chúng ta thi sức mạnh! Huynh đệ chúng ta đều là những nam nhân hán tử hiếm có trong vòng trăm dặm quanh đây! Cuộc tỷ thí sức mạnh này nhất định không thể thiếu được, các vị nói có đúng hay không?”

“Đúng vậy!” “Không sai——” “Phải đó phải đó!”

Tôi cười nhìn về phía Trầm lão đại, điềm tĩnh nói: “Đề thứ hai— thi can đảm! Ai dám cho tay vào chảo dầu sôi sùng sục mà không bị rán chín thì sẽ thắng!” Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ‘rán chín’! Không dọa chết đám cường đạo háo sắc kia mới là lạ!

Quả nhiên, toàn bộ cường đạo khóe miệng giật giật, những tiếng suýt xoa thay nhau nổi lên liên tục.

“Cái đó...” Có lẽ Trầm lão đại cảm thấy lời tôi nói còn đẫm máu hơn, nên chần chừ chưa trả lời, tôi chỉ có thể tự quyết định, tự biên tự diễn một mình.

Tôi lách qua đám người, đi tới cạnh nhóc Vô Cầu, dặn nó: “Vô Cầu đi tìm cho vi sư một rổ trứng gà mới đẻ lại đây, sau đó dựng một cái giá treo chảo nhóm lửa, trong chảo đổ đầy dầu vào!”

Vô Cầu đơ mặt nhìn tôi, khó khăn lắm mới

‘dạ’ một tiếng, co giò bước đi, trong khoảnh khắc lúc nhóc Vô Cầu bước ngang qua vai tôi, tôi nhanh chóng thì thầm vào tai nó một câu, thằng nhóc này cũng rất thông minh, vẻ mặt tỉnh bơ như không có gì bước qua người tôi, không

hề liếc nhìn tôi một cái, chỉ là kéo dài thời gian

hai bọn tôi lướt qua nhau thêm một hai giây. Tôi biết nó đã nghe được.

Chỉ trong chốc lát, Vô Cầu đã ôm một rổ trứng quay lại, phía sau còn có ba người đang vác theo một chảo dầu.

Giá treo dựng chắc chắn, chảo dầu trên đống lửa được tiếp tục đun nóng, dầu sôi trào cuồn cuộn.

Tôi lớn tiếng ho khan vài cái, thu hút lại sự chú ý của đám cường đạo, đồng thời cũng đưa ánh mắt đang dán vào chảo dầu của bọn chúng quay lại phía mình, khách khí nói với mọi người: “Các huynh đệ, chúng ta thi đề mục thứ nhất trước, dầu này cứ để nó tiếp tục sôi đi, đừng để ý!” Tôi nhắc tới chảo dầu, liền nghe thấy những âm thanh hít vào khá rõ.

“Mời các vị huynh đệ một người lấy một quả trứng gà đặt ở giữa lòng bàn tay từ từ nắm chặt tay lại, đợi tôi nói ‘bắ t đầu’ mọi người sẽ cùng lúc dùng lực, ai bóp nát trứng gà trong tay trước chính là người thắng, xin các vị huynh đệ chú ý, ở đây mọi người so lực bàn tay, để xem ai dùng lực của lòng bàn bóp nát trứng gà!” Tôi tốt bụng ‘giải thích’ chi tiết quy tắc trò chơi cho bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết điều, ai nấy nhìn tôi chằm chặp đầy khinh thường bốc một quả trứng gà ra nắm trong lòng bàn tay, có kẻ còn ra vẻ ta đây tay cầm trứng gà, lắc mông vẫy vẫy cái ‘đuôi chó’ diễu võ dương oai.

Tôi cũng nhặt lấy một quả trứng gà trong rổ, chậm rãi đi tới chỗ Trầm lão đại, cười hỏi hắn: “Trầm lão đại có muốn tham gia cùng hay không?”

Hắn híp đôi mắt vốn đã không được lớn lắm, cười lắc đầu, trả lời: “Ta trước giờ không tham dự, quân sư cùng bọn chúng chơi là được rồi.”

Tôi thấy vậy liền quay sang đám cường đạo, nói: “Bắt đầu——”

Mười mấy giây trôi qua, đám cường đạo không còn giữ được vẻ khí định thần nhàn như trước, đầu mày nhíu chặt, mặt mũi nhăn nhúm, mồm miệng méo mó, ai nấy nghiến răng nghiến lợi, nhưng không kẻ nào bóp nát được quả trứng gà nhỏ xíu trong lòng bàn tay. Tôi thấy thời cơ đã đến, để ngừa xảy ra biến cố, cũng vội vàng bóp quả trứng gà trong tay lại...

Trứng gà hoàn toàn bị tôi bóp nát.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía tôi, bộ mặt ai nấy đều không thể tin nổi, có kẻ còn đưa quả trứng trong tay hắn cho tôi, bảo rằng vỏ quả trứng gà của hắn không giống với những quả trứng gà khác, rằng tôi chắc chắn không thể bóp nát, tôi cười đón lấy, nhẹ nhàng dùng sức, trứng gà vẫn vỡ nát.

Trong tay Lăng mẹ kế tôi không có quả trứng nào là bóp không vỡ! Ha ha

“Điều này sao có thể? Quân sư vóc người thế này mà cũng có thể bóp nát?”

“Ta không tin! Đây rõ ràng có dối trá! Quả trứng của quân sư và của ta không giống nhau!”

“Cái này không thể tính, lão đại!~~”

Tôi buồn cười nhìn đám cường đạo bắt đầu giở trò, dùng dư quang liếc nhìn Trầm lão đại người duy nhất còn biết suy nghĩ ở đây, để xem hắn nói như thế nào.

“Lúc đặt ra quy củ đâu có ai phản đối, bây giờ quân sư thắng rồi các ngươi sao có thể đổi ý? Đây không phải là việc mà những huynh đệ theo Trầm mỗ ta có thể làm!”

Mọi người ngậm miệng nín thinh.

“Mục thứ nhất so sức mạnh, quân sư thắng. Mời quân sư chọn một trong hai mỹ nhân kia!” Trầm lão đại giải quyết dứt khoát, nhìn tôi đầy tán thưởng.

Tôi hít sâu một hơi, nhìn về phía hai vị mỹ nữ tay chân bị trói chặt, miệng bị buộc giẻ kín mít. Một người trừng mắt tròn như quả chuông oán hận nhìn tôi, có lẽ cô ấy hận không thể sử dụng ánh mắt xé toạc tôi ra, còn người kia, một vị siêu cấp mỹ nữ sắc đẹp kinh người đang nhìn tôi hình như thấp thoáng ý cười. Trời ạ, tôi không nhìn lầm chứ? Mỹ nữ đang cười với tôi? Cười với một tên sắc ma sắp sửa ‘khinh bạc’cô ấy, có ý đồ xấu xa với cô ấy ư?

Trong lúc nhất thời tôicó chút hoang mang. “Quân sư đã chọn được rồi chứ?” Trầm lão

đại hỏi tôi.

Tôi vội hoàn hồn, gật đầu nói: “Phải, kẻ hèn đã sớm chọn được rồi, kẻ hèn muốn cả hai người.”

Trầm lão đại sửng sốt một chút, lại cười phá lên nói: “Vậy quân sư cũng phải thắng cuộc tỷ thí thứ hai mới được! Ha ha ha...”

Tôi gật nhẹ đầu với hắn, tiếp theo quay sang đám người bị thua không tâm phục kia nói: “Mục thứ hai, so dũng khí. Bây giờ dầu cũng đã sôi, vị huynh đệ nào có can đảm nhúng hai tay vào chảo dầu mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chính là người thắng.”

Nửa nén hương trôi qua, chỉ có ba tên bị mỹ sắc mê hoặc không muốn sống đến đứng trước chảo dầu, nhưng cũng chỉ đứng đó thôi chứ ngay cả tay cũng chưa dám thò ra thụt vào.

Có người bắt đầu chờ không nổi nữa, muốn tìm cách khác, la lớn: “Lão đại! Ai mà dám thò tay vào chảo dầu chứ? Đây rõ ràng là quân sư đang làm khó chúng ta! Chúng ta cứ việc nhường cho quân sư chọn một tiểu mỹ nhân, còn lại một người chúng ta vẫn theo quy củ trước giờ so tài thắng thua đi?”

“Lão đại ta tán thành!”

“Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng tán thành!—” Ngay lúc môi Trầm lão đại vừa hé ra định

nói, tôi đã lên tiếng trước.

“Khoan đã——”Nói xong, tôi chậm rãi đi tới đứng trước chảo dầu sôi đang sùng sục, chậm rãi xắn tay áo lên, chậm rãi đưa tay trên phía trên chảo dầu tiếp theo nhanh chóng nhúng tay xuống phía dưới...

“Aaaaaaaa——” “Trời!——”

“Con mẹ nó không muốn sống hả!”

“Tiểu tử này thật đúng là liều mạng chỉ vì một nữ nhân a!”

Kẻ thì nhắm mắt, kẻ thì thét chói tai, còn có một thằng nhóc tì khó ưa chạy tới ôm lấy thắt lưng tôi lôi tôi ra ngoài...

Hầu như cùng thời khắc đó, một người cười vang lên tuyên bố: “Mục thứ hai, so can đảm, quân sư thắng!”

Nhìn lại, người nào đó đang nhàn nhã dùng tay áo của Vô Cầu chùi dầu mỡ dính trên tay. Ha ha.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 116

Đệ nhất mỹ nhân, danh bất hư truyền

Cho dù bọn cường đạo cực kì đau lòng, cho dù trong mắt chúng vẫn còn ôm nỗi oán hận, nhưng vẫn phải cam chịu nghe theo lời của Trầm lão đại đưa tôi cùng hai vị tiểu mỹ nhân vào ‘động phòng’.

Vào đến cửa, tôi xoay người, hai tay chắn ngang khung cửa, ngăn bọn cường đạo ở bên ngoài, dương dương tự đắc nói: “Các huynh đệ không cần đưa tiễn nữa, đây gọi là ‘đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng’, ngày mai chúng ta lại trò chuyện!

Còn chưa dứt lời, một câu ‘đêm xuân’ làm ánh mắt mấy tên kia từ ghen ghét đố kị chuyển sang điên cuồng, chỉ mong được xẻo thịt lột da tôi ngay tức khắc......

“Tụ tập trước cửa phòng quân sư làm gì?! Tất cả trở về!”

Cho đến khi Trầm lão đại từ xa quát lên một câu, mấy tên gia hỏa kia mới cuốn xéo. Tôi cười nhạt với hắn, tỏ vẻ biết ơn, hắn cũng gật đầu cười với tôi, ung dung xoay người, tự giác biến đi.

Giờ thì có thể thở phào được rồi.

Vội vàng đóng chặt cửa, quay đầu phân phó Vô Cầu: “Mau cởi dây thừng trên người bọn họ ra!”

Tiểu Vô Cầu ‘ừ’ một tiếng r ồ i bắt tay vào

‘làm việc’, tôi cũng chạy vội tới bên cạnh vị tuyệt thế mĩ nhân kia, cởi trói cho cô ấy, lại không lường được ngay khi tôi vừa tháo được sợi dây thừng kia, còn chưa kịp lấy miếng vải nhét trong miệng tiểu mĩ nhân ra, chẳng hiểu sao thắt lưng của lão nương đột nhiên bị một sức mạnh ác liệt tấn công.

“Úi......” Ôm lấy thắt lưng, tôi nhăn mặt nhìn kẻ đầu sỏ, “Cô nương, cô làm gì vậy?!” NND, bàđây cứu cô, cô còn lấy oán trả ơn muốn giết chết bà! Ông trời sao lần nào cũng chống lại tôi hết vậy?! Lẽ nào làm người gian xảo một chút thì phải chịu vậy sao?!

Vô Cầu giận điên lên, một tay xoa xoa mát- xa thắt lưng cho tôi, tay kia chỉ thẳng vào cô gái ngoan độc dám đánh lén lão nương, hung hãn nói: “Cô dám làm vậy sao?! Sư phụ ta sẽ không tha cho cô! Thầy sẽ hạ độc làm cho mặt cô chi chít mụn mủ tanh tưởi, mùi hôi thối khắm khú khiến mọi người cách xa mười dặm mà ngửi được cũng thấy buồn nôn, ai nấy đều trốn tránh ngươi như rắn rết! Cô sẽ bị người gặp người đánh, chính bản thân cô cũng thẹn đến nỗi không dám soi gương! Cô sẽ bị hình dạng chính mình hù chết!”

Ngay cả tôi nghe mà cũng rợn tóc gáy, thằng nhỏ Vô Cầu này thật là ngoan độc!

Tiểu mỹ nữ kia tuy trong lòng sợ hãi cực độ nhưng ngoài miệng cũng không chịu thiệt, đấu khẩu với Vô Cầu: “Cả ngươi cùng tên sư phụ của ngươi đều không phải người tốt lành gì! Đều là dâm tặc! Các ngươi muốn...... muốn......” Nhìn sang tuyệt thế đại mỹ nữ, lại nhìn sang chúng tôi ánh mắt càng thêm phẫn nộ, duỗi cánh tay trực tiếp chỉ thẳng vào mặt tôi, hung hăng nói:“Nhất là ngươi, tên dâm tặc đầu lĩnh này, còn muốn khinh bạc cợt nhả tam...... tiểu thư nhà ta!”

Thật oan uổng cho tôi mà.

Bất đắc dĩ về nhìn tiểu mỹ nữ kiêu ngạo mặt hếch lên trời kia một cái, thở dài định bụng giải thích cho cô ta một chút cái gì gọi là ‘Anh hùng cứu mỹ nhân’, kết quả, đại mỹ nữ đẹp đến trời long đất lở kia khoan thai mở miệng.

Tuyệt thế mỹ nữ ngưng mắt mỉm cười, khẽ cúi chào tôi, rất lễ độ nói: “Ơn cứu mạng của Ma Y đại nhân, tiểu nữ tử Mộ Dung Uyển sẽ ghi nhớ suốt đời.”

Giọng nói cô ta tựa ánh nắng đầu xuân sưởi ấm lòng người, nhất cử nhất động trong lúc lơ đãng của cô ta đem giọng nói, mỹ mạo, tài hoa thể kết hợp một cách tự nhiên trên người cô ta.

Mộ Dung Uyển? Cái tên này êm tai thiệt! Một tuyệt thế mỹ nữ như vậy phải xứng với một cái tên xuất trần thoát tục!

Một giây sau, hai tiếng ‘A—’ cùng đồng thời bật ra.

“Trời ơi! Tam tiểu thư người...... người làm sao?!” Tiểu mỹ nữ vừa nãy đá vào hông tôi một cước hai mắt trợn tròn, không thể tin nổi nhìn tuyệt thế mỹ nhân Mộ Dung Uyển.

“A! Cô là—” Tôi vừa mới há miệng, hai con ngươi cũng đột ngột trừng lớn, dùng khẩu hình hỏi:“Tam công chúa của Thương Mân?!”

Mộ Dung Uyển không đếm xỉa đến tiểu mỹ nữ đang vạn phần sửng sốt kia, thản nhiên cười với tôi, khẽ gật đầu.

Tiểu Vô Cầu quá choáng váng, vội vàng túm lấy tay áo tôi, vẫn trừng mắt nhìn tiểu mỹ nữ nó cho là không biết tốt xấu kia.

Tôi gỡ tay Vô Cầu ra, thân mình xiêu vẹo đi tới ngồi xuống giường, nhỏ giọng nói với Vô Cầu: “Vô Cầu, chú ý hành động của ngươi, đường đường là nam tử hán đại trượng phu sao có thể cùng mỹ nữ so bì tị nạnh, còn không xin lỗi người ta.”

Vô Cầu ngây người, liếc mắt nhìn tôi, tôi còn tưởng nó sẽ thà chết không theo, không thể tin nổi nó lại khom người với cô gái kia, coi như khách sáo nói một câu:“Xin lỗi!”

Mộ Dung Uyển mỉm cười với tôi, lại hướng về người đang bĩu môi không chịu lên tiếng trả lời, giọng nói mang theo ba phần nghiêm khắc trách mắng: “Tiểu Nhị, mau nhận lỗi với Ma Y đại nhân! Còn cả cao đồ của Ma Y đại nhân nữa! Nhanh lên!”

Cô gái tên Tiểu Nhị miệng méo xệch, ánh mắt vẫn mang theo vài phần lửa giận trừng trừng nhìn tôi, vài giây sau, không tình nguyện cúi người, nói với tốc độ cực nhanh: “Tiểu Nhị xin chịu tội với Ma Y đại nhân!Mong Ma Y đại nhân tha thứ!” Tiếp theo, mũi chân vừa chuyển,

ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước lên, nói

với Vô Cầu: “Xin lỗi!” Vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.

Tiểu Vô Cầu liếc mắt nhìn cô ta một cái, cũng không thèm lên tiếng trả lời. Tôi tức cười nhìn Vô Cầu một cái, thật là trẻ con. Tay lại xoa xoa lưng, Tiểu Nhị kia chắc chắn có luyện võ công, đá tôi thiếu chút nữa đau đến ngất xỉu, còn không kịp thét lên một tiếng giảm đau nữa chứ!

Vô Cầu rất tự nhiên đi đến bên cạnh, khom người kéo tay tôi ra, đưa bàn tay nhỏ của nó vào thế chỗ mát-xa nhè nhẹ. Không hiểu sao, tôi càng xoa càng đau, nó càng xoa tôi càng thoải mái.

“Cho dù tỷ có xoa gãy thắt lưng cũng chẳng khá hơn được!” Vô Cầu thì thầm vào tai, tôi dùng dư quang vừa cười vừa lườm nó một cái.

“Ngồi đi.” Tôi khách khí nói với ‘thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ thanh nhã kia, đệ nhất mỹ nhân Mộ Dung Uyển nhìn quanh căn phòng một lượt, ung dung tiến đến một cái ghế gỗ coi như sạch sẽ, thật sự là bộ bộ sinh tư. Tiểu Nhị bước nhanh đến, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn lụa lau lau chiếc ghế, cung kính nói với Mộ Dung Uyển: “Tam công chúa, ngồi được rồi.” Mộ Dung Uyển khẽ gật đầu, ưu nhã ngồi xuống.

Tôi nhìn một màn này âm thầm cảm thán, cái này mới gọi là công chúa! Đây mới là công chúa chính gốc trăm phần trăm! Ngẫm lại Lăng mẹ kế tôi vốn là một trạch nữ lôi thôi, cho dù xuyên không thành công chúa, cũng là vào vai vạn người căm thù, chẳng có được nửa phần điệu bộ sang trọng như người ta thân là công chúa từ trong trứng nước?! Từ cách nói chuyện đến dáng đi, một cái nhấc tay đến cúi đầu, người ta gọi là phong tình, tôi bị kêu là phong khiếu (*)!

(*) Phong khiếu: Gió rít.

Tôi như người trên cung trăng, mãi đến khi cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chặp vào mặt, tôi mới cuống quít hoàn hồn, rốt cuộc thấy Mộ Dung Uyển cười khẽ, tôi cũng chỉ cười xấu hổ đáp lại cô ấy.

“Không biết Ma Y đại nhân vì sao không dùng diện mạo thực sự để gặp người?” Mộ Dung Uyển từ từ mở miệng, giọng tựa thiên tiên.

Tôi nở nụ cười, tháo nút mảnh vải trắng che mặt. Mảnh vải kia trên thực tế là... ‘khăn mặt’... của tôi. Lúc ấy tôi cũng không tìm thấy đồ vật nào khác thích hợp hơn để che mặt, lại không muốn xé quần áo, buộc lòng phải lấy khăn mặt dùng đỡ, bây giờ lại bị Mộ Dung Uyển hỏi như vậy, nhất thời cảm thấy khuôn mặt nóng ran.

Một tiếng hít lạnh rất nhỏ, nhưng rõ ràng mang theo chút sợ hãi.

Một nụ cười tương đối bình thường, nhưng đôi mắt lại lóe lên chút kinh ngạc.

“Tỷ ngu ngốc à?! Sao có thể để bọn họ nhìn thấy khuôn mặt tỷ?!” Nhóc Vô Cầu bất mãn thấp giọng hỏi, lực mát xa tay cũng theo đó mạnh lên, hại tôi đau quá không thể không nhe răng trợn mắt kêu ‘ui da’ một tiếng.

Tôi giơ tay đánh lên bàn tay lén lút làm chuyện xấu của nó, quay khuôn mặt trắng bệch ngượng ngùng cười cười với Mộ Dung Uyển, nói: “Ta không muốn bọn cường đạo kia thấy khuôn mặt của ta, sợ bọn chúng sau này sẽ trả thù, ha ha.”

Mộ Dung Uyển cười nói: “Ma Y thật dí dỏm.” Tiểu Nhị khuôn mặt đỏ bừng, nhỏ giọng

mắng một câu: “Đúng là đồ nhát gan.” Nhưng

cũng không có nửa điểm nhục mạ.

Tôi cũng cười cười chuyển đề tài, hỏi: “Tam công chúa vì sao bị cường đạo bắt vậy?”Cô không ngoan ngoãn ở trong thâm cung, sao lại chạy ra bên ngoài nguy hiểm này? Nếu không phải gặp được tôi, thực sự mất đi danh tiết, về sau cô sao có thể sống trong cái xã hội phong kiến này?!

Tôi một mặt khách khí hỏi nguyên nhân, một mặt trong lòng âm thầm trách cô ta không hiểu chuyện.

Mộ Dung Uyển thần sắc buồn bã, Tiểu Nhị căm giận mở miệng: “Lão già Đông Phương Tấn kia không biết xấu hổ đến gặp đại vương của chúng ta cầu hôn, vọng tưởng bắt tam công chúa của chúng ta gả cho lão ta! Tam công chúa chúng ta là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân sao có thể gả cho một lão già háo sắc?! Cho nên......”

Mộ Dung Uyển ngăn Tiểu Nhị không lải nhải nữa, hờ hững cười, mang vài phần chua sót nói: “Vì thế, ta đã định đi nhờ cậy... người trong lòng mình, nào ngờ chưa đến nơi lại bị bọn sơn tặc cản lại, ta trốn ra khỏi cung, sao dám đánh trống khua chiêng mang theo mấy tên thị vệ, những người đi theo đều là người hầu thân cận của ta, đáng tiếc bọn họ đều vì ta mà......”

Tôi ngây người giật mình một giây, sau đó lập tức trấn an cô ấy: “Người đã chết không thể sống lại, huống hồ, bọn họ tuyệt đối không muốn công chúa đau buồn, tam công chúa gắng nén bi thương a.”

Ánh mắt Mộ Dung Uyển nhìn tôi càng thêm ôn nhu, bên trong còn có một loại có thể gọi là ý cười hàm xúc, tôi chỉ cho rằng già rồi mắt hoa, mắt mũi kèm nhèm, cũng không suy nghĩ nhiều.

Tiểu Nhị cười ngọt ngào nhìn tôi, thanh âm trong trẻo truyền tới: “Ma Y ngươi coi như biết nói chuyện!”

Tôi dở khóc dở cười với cô bé Tiểu Nhị này, dù sao tôi cũng không thể nói cám ơn cô đã khen tôi! Cho dù cô ấy thực sự có vẻ khen tôi, thì tôi cũng cảm thấy là lạ, chỉ có thể nói cô ấy không thích khen ngợi người khác.

Tôi ho khan một tiếng che đậy, cách một hồi mới mở miệng thương lượng: “Chờ đêm khuya, bọn cường đạo đã ngủ hết, ta sẽ mang mọi người trốn xuống núi, bây giờ cứ chợp mắt một chút, giữ gìn thể lực!”

Mộ Dung Uyển cảm kích cười với tôi, nhưng

Tiểu Nhị không chịu để yên.

“Tam công chúa nhà ta thân thể thiên kim sao có thể ngủ cùng một phòng với loại sơn dã đại phu như ngươi?!”

Không đợi ta đáp lời, Tiểu Vô Cầu đã cãi lại: “Sư phụ nhà ta là Ma Y người người kính ngưỡng, người người sợ hãi! Quan to hiển quý mỗi ngày đến Ma Y quán cầu sư phụ ta chẩn trị còn nhiều hơn cả bách tính của tiểu quốc

Thương Mân các cô! Sư phụ ta có lòng tốt,

không chê công chúa nhà cô, cô lại còn không biết điều!”

Cái miệng nhỏ nhắn của Vô Cầu bô la bô lô một hồi, càng nói càng hăng, tôi can cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Nhị mặt tức giận như trái cà tím. Nhưng mà, nói thật, đúng là hả giận, hắc hắc.

Xem ra mẹ kế bất lương tôi đây quả thật không chịu nổi một chút khi dễ nào, ha ha ha ha.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.